- Lý luận - Phê bình
- Bác sĩ Hoàng Thạch hoài niệm chiều một lời ru rất xa
Bác sĩ Hoàng Thạch hoài niệm chiều một lời ru rất xa
Bác sĩ Hoàng Thạch gửi gắm nhiều tâm sự với cố hương trong tập thơ ‘Hoài niệm chiều’ giăng mắc buồn thương xa vắng của một thân phận tha phương.
Bác sĩ - nhà thơ Hoàng Thạch và tập thơ "Hoài niệm chiều"
Bác sĩ Hoàng Thạch sinh ra và lớn lên ở Đức Thọ, Hà Tĩnh. 15 tuổi, Hoàng Thạch gia nhập thiếu sinh quân và được đào tạo trở thành một bác sĩ quân y phục vụ chiến trường những năm cuối giai đoạn chống Mỹ cứu nước. Non sông thống nhất, ông miệt mài gắn bó giảng đường. Hơn một thập niên tham gia các công trình nghiên cứu chuyên sâu tại Hà Lan, tiến sĩ y khoa Hoàng Thạch về nước làm giảng viên đại học và định cư ở TP.HCM.
Bên cạnh lĩnh vực khoa học được đào tạo bài bản, bác sĩ Hoàng Thạch còn có đam mê sáng tác văn chương. Sau các tập thơ “Khe khẽ đông về”, “Vết thời gian”, “Miền hoa dại và tôi”, “Sóng thức”, bác sĩ Hoàng Thạch vừa ra mắt tập thơ “Hoài niệm chiều” do Nhà xuất bản Hội Nhà văn ấn hành.
Nghề thầy thuốc cẩn trọng dường như không làm hạn chế trái tim nhạy cảm của nhà thơ Hoàng Thạch. Điều ấy không có gì đáng ngạc nhiên, bởi những con người từng ngụp lặn ở dòng sông La đều ít nhiều có phẩm chất thi sĩ. Tập thơ “Hoài niệm chiều” của Hoàng Thạch dành phần lớn rung động cho mảnh đất chôn nhau cắt rốn.
Đã rời xa khung trời tuổi nhỏ nhiều năm, sau những bôn ba và sau những thăng trầm, Hoàng Thạch có chút bâng khuâng khi quay lại chốn xưa “Trưa hè xưa tiếng ve ra rả/ Bây giờ chúng bay về đâu/ Bến sông xưa nườm nượp đầu cầu/ Bây giờ vắng người gánh nước”. Dù thảng thốt “Tìm đâu lại tiếng ru rời/ Câu Kiều mẹ hát một thời tìm đâu?” thì ông vẫn gìn giữ từng kỷ niệm đã nuôi dưỡng tâm hồn mình: “Cái cũ hôm qua, cái mới hôm nay/ Đất mẹ quê cha làm sao quên được/ Đôi chân ta rã rời xuôi ngược/ Vẫn một lối về với lời ru rất xa”.
Tập thơ “Hoài niệm chiều” trĩu nặng ân tình của một bác sĩ- nhà thơ Hoàng Thạch. Ân tình bái vọng đấng sinh thành lầm lũi sương gió thuở nào đã mịt mờ ký ức “Trở về nơi nguồn cội quê hương/ Nơi luống cày của cha còn nóng hổi/ Lo cho cảnh nghèo xưa chưa qua khỏi/ Ngọn đèn khuya mẹ đơm gió tâm linh”. Ân tình tiếc thương những đồng đội đã lặng lẽ ngã xuống cho cuộc sống thanh bình: “Xóm làng mình cây trái vẫn xanh/ Mấy đứa bạn xưa cũng không về nữa/ Đình làng ta hương khói thắp từng bữa/ Hồn các anh hóa linh khí đất trời”.
Ở mảng thơ tình, thì sự run rẩy đa đoan của nhà thơ Hoàng Thạch hoàn toàn lấn át sự trang nghiêm mực thước của bác sĩ Hoàng Thạch. Trong tập thơ “Hoài niệm chiều”, ông tự thú “Như kẻ si tình không hạng ngu ngơ/ Chạm tay vào phía không em. Vô nghĩa”.
Không khó nhận ra, nỗi tương tư ở bác sĩ - nhà thơ Hoàng Thạch đều cơ hồ mây tụ mây bay. Chính ông đôi lần xao xác “Rặng cây bên đường đã ướt sương đêm/ Nhỏ những giọt nước mắt vào đất/ Để tiễn đưa một mối tình trong vắt/ Của một thời thánh thiện vô tư”. Thế nhưng, ông chấp nhận những khoảnh khắc rụt rè còn vương vấn những bồi hồi: “Anh nông nổi như cánh chuồn chuồn/ Chẳng dám đậu vào vai em một chiều vắng ngắt”.
Thơ tình Hoàng Thạch vừa dan díu vừa hoang mang. Ông thấu hiểu “Em là đảo xa vời vợi/ Tôi chẳng có cánh buồm”, nên đôi khi an ủi bản thân “Tôi là tiếng đàn bầu/ Cất lên nơi hoang vắng”. Và ông nâng niu những phút giây chấp chới chia lìa “Tôi chưa đưa em qua được bến bờ/ Đã có người mang cầu tình tới bắc”.
“Hoài niệm chiều” nói cho cùng là những nhung nhớ không dễ nguôi ngoai. Bác sĩ - nhà thơ Hoàng Thạch truy vấn niềm xao xuyến bằng sự tỉnh táo “Cuộc tình bao lần khép mở/ Nhọc nhằn khó dễ em ơi/ Đúng sai có khi nức nở/ Tìm đâu đáp số cuộc đời?” để thỉnh thoảng được ngóng trông một niềm riêng ẩn hiện giữa hai miền hư thực mong manh: “Em vội khoác chiếc áo màu nhung/ Tím thủy chung giữa muôn màu tháng Chạp/ Cái lạnh đi qua Sài Gòn đậm nhạt/ Để trưa về trả nắng cho hoa”.
Nguồn: PHẠM ANH (Báo Nông nghiệp Việt Nam).