- Thơ
- Chùm thơ của Lê Tuyết Lan
Chùm thơ của Lê Tuyết Lan
Tự nhiên
Như sự kết tụ chẳng cần minh chứng nào
Như những rã tan và tiến hóa
Giấc mơ đã được sinh sôi và chiến đấu
Là mình. Là bầu trời. Là khoảng không vô định và chỉ có mỗi người
tường tận
Có thể mơ về loài cỏ dại cứ mọc xanh lòng mặc kệ sỏi đá bầm thân
Hay cứ để mình được rụng rơi bao lần thay mùa Chiếc lá ủ vào đất
Thân gỗ mục đã tìm lũa vào dung dị để điểm nhấn cái chết
Và tảng đá rêu mình hay thấu thạch mà trang điểm vào thật thà
Tự nhiên thôi vòng đời đem tái tạo lại điều tha thiết nhau
Không xua đuổi và cuống quít
Không mặc cả và bỏ quên
Tự nhiên những lớp cỏ nhú mầm, xanh um, cháy rụi rồi khai sinh lại
từng nỗi niềm dưới đất nâu
Những đôi mắt và bàn tay lớn lên với trái tim đập vào mênh mông
Trân trọng hơn cả lần chẳng còn tiếng nói
Cháy qua đam mê từ trũng ngực
Hóa thân nước mà rơi trên vách núi hay gương mặt của góc cạnh thâu
tóm bão bùng
Chẳng có con đường nào nhân danh được vì sao
Cứ chảy theo dòng mình
Khô héo vừa mình
Những dấu chân đem xâm lấn trở về mòn mỏi
Những ngón tay thều thào quá ranh giới xa xôi
Nhẹ nhàng và hài lòng khi hình hài xin tạm bợ vào kẽ thời gian
Vô tận không ấm trên đôi mắt khô để thêu đốt bước chân.
Nhà thơ trẻ Lê Tuyết Lan.
Viết cho linh hồn lưu lạc
Có những bước chân đã không căn cước
Chiếc bóng tách rời hộ khẩu tiếng người sau lần bị chối bỏ một cái tên
Dòng máu và thịt da đắp xây lòng lưu lạc
Viết cho linh hồn chưa kịp trú giữa tình thâm
Chẳng có nơi ở lại và đến
Chẳng có giấc mơ nào tồn tại giữa chiếc răng co ro
Những người sinh ra để chết
Những người đi để ở lại thêm lần
Nỗi đơn độc được xé đem rải trên đường tìm hoang vắng tuổi buồn
Cái nóng lạnh chia nhau hâm trên từng đường vân cũ kỹ
Chỉ có đôi môi vẫn mới
Để học gọi nhiều lần từ vòng tay nào dành ẵm bồng xa xưa
Cứ gục khóc ngay khi trái tim còn trẻ
Dưới mồ xanh còn lưu nhịp đập lãng quên
Không cần đi cũng đã vạn dặm nỗi niềm
Đâu có ở mà đâm chồi hôm nhớ
Đốt thêm đỏ ấm nơi ngực đầy gió vọng.
Nước mắt
Tôi đã thấy Mặt Trời thoi thóp trong những gương mặt không tiếng nói
Sự hủy diệt quá gần
Và nước mắt chỉ dành khóc cho chính mình trong giây phút chia ly
Chỉ dành nói với mình trong vẫy vùng
Những vết thương ghim vào thịt da để vết đau không ngừng trăn trối
Đôi mắt im lặng chờ những bàn tay
Đôi mắt xa xăm không được giãi bày
Đôi mắt không thể chiến đấu
Lửa vẫn cháy và bẫy vẫn giăng sẵn cuộc đời
Hơi thở của màu xanh tìm trổ lên cây
Hơi thở của sự sống xin chẳng có an bày
Sự sợ hãi đã bất lực
Giấc mơ nào không còn dây leo rừng rậm bao bọc
Hồn nhiên nào rêu xanh
Tiếng kêu nào lạc loài
Và dấu chân nào đang bị bôi xóa bởi dấu chân
Thớ thịt nằm im
Nỗi đau ròng ròng
Tái sinh và hóa kiếp
Về đâu
Về đâu
Tôi đã nghe ngày về trong hiu quạnh
Tia nắng tàn và giọt nước bay đi
Chiếc lá xanh cũng rụng mình vào gốc cội
Ngọn gió cào xé lòng những đêm trắng qua tay
Ai cũng khóc nên đừng chia dấu cắt…
L.T.L