TIN TỨC
  • Truyện
  • Cô gái có khuôn mặt trăng rằm Truyện ngắn Trần Thế Tuyển

Cô gái có khuôn mặt trăng rằm Truyện ngắn Trần Thế Tuyển

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2024-01-30 17:01:25
mail facebook google pos stwis
1068 lượt xem

Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Là người lính đã trải qua mấy cuộc kháng chiến, được đào tạo, học hành bài bản, ông Hữu không tin vào sự mù quáng, vô căn cứ. Nhưng thế giới tâm linh là điều ông đặc biệt quan tâm. Điều gì con người chưa có khả năng khám phá, lý giải thì đừng vội phủ nhận. Hãy nghiêm túc tìm hiểu nó với thái độ đúng đắn nhất. Ông Hữu thường nói với cấp dưới như thế.

 

Nhà thơ Trần Thế Tuyển

 

Bước vào khoảng sân có nhiều hoa sim tím, trái tim ông Hữu đập như trống chèo. Đây không phải lần đầu, mà mấy chục năm nay, mỗi lần đến ngôi nhà nhỏ nằm ven sông này, ông đều có cảm giác như thế.  Một cô gái từ trong nhà bước ra:

- Cháu chào ông ạ. Cháu mời ông vào nhà.

Ông Hữu ngỡ ngàng khi nghe giọng cô gái. Không chỉ có giọng nói mà cả dáng đi, khuôn mặt của cô gái cũng giống người ấy. Khuôn mặt trăng rằm, cặp lông mày như vẽ và đặc biệt nụ cười tỏa nắng.

Người lính trẻ đã theo kịp thủ trưởng, tay xách giỏ trái cây và chùm hoa màu tím. Trong khi cô gái và chàng lính trẻ bày lễ, ông Hữu ngước nhìn căn phòng.

Mấy chục năm rồi, căn phòng vẫn như xưa. Tấm ảnh bà Hiền thời trẻ, gọn gàng trong bộ trang phục thanh niên xung phong (TNXP). Nón tai bèo như lá sen, vài sợi tóc vương trên khuôn mặt khả ái, gợi lại trong ông bao nhiêu kỷ niệm.

Ngày ấy, sở chỉ huy tiền phương của mặt trận đặt tại ngôi nhà này. Cách đó không xa là bến phà Long Đại, dường như cả ngày lẫn đêm đều ì ầm tiếng bom, đạn. Sở chỉ huy tiền phương chọn nơi này đặt căn cứ để gần với chiến sĩ. Tướng Nguyên, Tư lệnh mặt trận chủ trương như thế. An toàn, hiệu quả nhất là gần bộ đội. Là phó Tư lệnh, ông Hữu được phân công trực tiếp làm Chỉ huy trưởng Sở Chỉ huy tiền phương. Cô gái có khuôn mặt trăng rằm, gặp ông Hữu lần đầu chính trong ngôi nhà nhỏ của bố mẹ mình. Một cô gái thanh niên xung phong chưa đầy 25 tuổi có vồng ngực tràn dâng sức sống và ánh mắt như biết nói đã làm bao chàng lính trẻ đắm say. Lúc ấy ông Hữu đang “đơn thân, độc mã”. Người vợ trẻ của ông là ý tá đơn vị đã hy sinh giữa ngã ba Đồng Lộc, khi họ cưới nhau chưa tròn tháng. Công việc của người chỉ huy cuốn hút ông Hữu. Phần vì công việc, phần vì nỗi đau mất vợ chưa nguôi ngoai nên ông Hữu chẳng có tâm tưởng gì nghĩ đến chuyện khác. Nhưng cô gái có khuôn mặt trăng rằm nghĩ khác.

Sau khi biết được vị Phó Tư lệnh mặt trận hơn mình gần 20 tuổi “góa vợ”, cô thấy thương thương làm sao. Mặc cho các chàng lính trẻ “thả thính”, cô chỉ nghĩ đến ông Hữu với sự thương cảm thầm kín và tìm mọi cách có thể  để chia sẻ, chăm sóc ông. Ông Hữu nhận ra điều ấy. Nhưng vị trí và hoàn cảnh của ông không thể. Ông Hữu cố tình làm ngơ. Cứ như là ông sinh ra chỉ để làm một việc: chỉ huy bộ đội…

- Thưa ông, lễ đã xong, con mời ông thắp hương. Giọng cô gái trong veo.

Tay run run, những nén nhang như nhảy múa trong tay vị tướng già đã dạn dày trận mạc. Di ảnh. Bà Hiền như hiểu được tâm trạng của ông, nhoẻn miệng cười. Ông Hữu đứng hồi lâu, trước di ảnh Thảo, con trai bà - người chiến sĩ lái xe của ông cuối giai đoạn chống Mỹ. Đó cũng là lý do, sáng nay, trước khi làm lễ khởi công ngôi đền thờ liệt sĩ cạnh bến phà lịch sử này, ông tranh thủ đến thắp hương cho bà Hiền và con trai của bà.

Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Là người lính đã trải qua mấy cuộc kháng chiến, được đào tạo, học hành bài bản, ông Hữu không tin vào sự mù quáng, vô căn cứ. Nhưng thế giới tâm linh là điều ông đặc biệt quan tâm. Điều gì con người chưa có khả năng khám phá, lý giải thì đừng vội phủ nhận. Hãy nghiêm túc tìm hiểu nó với thái độ đúng đắn nhất. Ông Hữu thường nói với cấp dưới như thế.

Câu chuyện “vong nhập” đêm qua trong lễ cầu siêu trước ngày khởi công xây dựng đền thờ liệt sĩ càng khẳng định suy nghĩ của ông. Gần nửa đêm, theo kế hoạch của ban tổ chức sự kiện, ông Hữu có mặt tại quả đồi cạnh bến phà Long Đại xưa. Một chiến sĩ trẻ được phân công dìu ông lên đỉnh đồi. Đã lâu ông mới trở lại nơi đây. Ông Hữu còn nhớ như in, những năm chống Mỹ, quả đồi này là trận địa pháo cao xạ. Ngày ấy chưa có cây cầu sắt bắc qua sông. Bến phà Long Đại trở thành trọng điểm đánh phá của máy bay và tàu chiến địch. Đơn vị do ông chỉ huy đã quần nhau với địch suốt mấy tháng liền. Hàng trăm cán bộ, chiến sĩ của ông đã nằm lại nơi này. Điều ấy, như là món nợ mà ông và những người đang sống chưa trả được. Hàng ngàn liệt sĩ chưa tìm thấy hài cốt. Và cả hàng chục ngàn ngôi mộ trong nghĩa trang liệt sĩ vẫn chưa xác định được danh tính. Khi ông Hữu lên tới đỉnh đồi, nơi đặt lễ cầu siêu, bỗng nhiên có ngọn gió thật lớn ập đến. Cậu chiến sĩ trẻ phải ôm lấy ông. Ông Hữu nghe lao xao tiếng người từ không trung và từ  dòng Long Đại vang lên. Âm thanh lạ mà ông chỉ thấy xuất hiện trong những giấc mơ. 

Bớt gió, ban tổ chức mời ông Hữu vào vị trí chủ lễ. Sau vài lời phi lộ của ban tổ chức, một nhà ngoại cảm có uy tín được mời hành lễ. Giọng trầm hùng tụng kinh của các nhà sư hòa lẫn tiếng chuông đồng, tiếng gió hú khiến người ta đang nghĩ mình nhập vào thế giới tâm linh, cổ tích. Bên cạnh ông Hữu không chỉ có cậu lính trẻ mà còn có cô gái xinh đẹp do tổng đội thanh niên xung phong phân công tháp tùng vị tướng già.

Khi tiếng chuông đổ dồn, trong ánh sáng mờ ảo, liêu trai, ông Hữu bỗng thấy cô gái trẻ TNXP đứng cạnh mình quỵ ngã, bất tỉnh. Chưa hết bàng hoàng, cô gái TNXP ngồi dậy, ôm lấy ông Hữu:

- Thủ trưởng có nhận ra em không? Mừng quá đã gặp lại thủ trưởng. 

Cứ nghĩ mình đang mơ, giọng ông Hữu sắc lạnh:

    - Đồng chí là ai?

- Em là chiến sĩ lái xe của thủ trưởng đây. Ngày ấy, thủ trưởng giao em lái xe cho thủ trưởng Đặng...

Giọng ông Hữu đứt quãng:

- Cậu là Thảo, phải không? 

  Ông Hữu nhớ lại, năm ấy chính ủy Đặng vào Sở Chỉ huy tiền phương kiểm tra. Đúng lúc ấy, tài xế của chính ủy bị sốt rét, ông Hữu cử tài xế của mình là Thảo lái thay. Chẳng may cả đoàn xe “dính” bom B52. Chính ủy Đặng và hầu hết mọi người hy sinh, trong đó có Thảo, đứa con trai duy nhất mà bà Hiền gửi gắm. Nghe tin dữ ấy, ông Hữu như điên dại. Phần vì tiếc thương vị chính ủy tài năng, đức độ, phần xót xa cậu tài xế mà ông coi như con trai của mình, ông Hữu day dứt sẽ “ăn nói” với bà Hiền sao đây. Biết rằng, chiến tranh mọi sự đều có thể xảy ra. Nhưng ông Hữu vẫn thấy có lỗi với bà Hiền. 

Chuyện ấy xảy ra đã mấy chục năm, nhưng ông Hữu vẫn canh cánh trong lòng. Trở về chiến trường xưa lần nào, ông cũng sắp xếp thời gian đến thắp nhang cho người phụ nữ mà đã có một thời ông yêu thương thầm kín.

- Dạ, thưa ông… Cô gái có khuôn mặt trăng rằm rụt rè: Chúng con muốn thưa ông một việc…

- Con cứ nói.

Cô gái có khuôn mặt trăng rằm đẩy chàng lính trẻ:

- Anh báo cáo ông đi chứ!

Chàng lính trẻ mà Bộ chỉ huy Bộ đội Biên phòng tỉnh giao tháp tùng, phục vụ ông, giọng ấp úng:

- Chúng con sắp làm lễ thành hôn. Chúng con mời ông dự và thay mặt bà ngoại chúng con làm chủ lễ.

Ông Hữu nghĩ mình đang mơ. Ông cầm nén nhang đến trước di ảnh của Bà Hiền. Giọng ông run run:

- Trái đất tròn. Mọi sự đều có thể xảy ra. Đêm qua, tôi đã gặp Thảo. Con và đồng đội của nó - các vong linh liệt sĩ sẽ có nơi chốn tề tựu bên nhau như một thời đánh giặc. Bà sống anh hùng, chết vẻ vang hãy phù hộ, độ trì cho các cháu được hạnh phúc, bù đắp những mất mát mà một thời chúng ta đã hy sinh, cống hiến…

Ông Hữu thắp nhang lên bàn thờ bà Hiền rồi đến bên chàng lính trẻ và cô gái có khuôn mặt trăng rằm:

- Ông sẽ đến dự lễ cưới của các cháu. Nhất định thế!

Ông Hữu vừa nói xong, bỗng có cánh bướm trắng thật lớn mà ông Hữu chưa từng thấy đậu vào bờ vai mình. Giọng cô gái reo vui:

-  Bà ngoại con về chứng giám, đó ông. Ông ngoại ơi, chúng con thương ông lắm.

Ông Hữu thấy tràn dâng hạnh phúc. Ngoài kia, mùa Xuân đang về. Gió heo may ngọt ngào. Hoa sim tím rực ngọn đồi đã in đậm biết bao kỷ niệm./.

 

Quảng Bình, Xuân 2024

                Trần Thế Tuyển

 

Bài viết liên quan

Xem thêm
Kịch hay – Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân
Vài tấm hình được quăng trên chiếc bàn kính, bên trong hiện rõ hình hai người dường như có cảm giác đang tựa vào nhau nhưng vẫn còn do dự vì bị sự ràng buộc bởi miệng lưỡi của người đời. Bóng chiều tà từ từ đổ xuống khung cửa sổ bằng kính của ngôi nhà sang trọng. Thứ ánh sáng cuối ngày có màu hồng đậm vẫn kịp hắt vào khiến đôi mắt người phụ nữ đột nhiên cũng ửng hồng và bắt đầu đong đầy hoàng hôn trong đó.
Xem thêm
Lời thề sinh tử - Truyện ngắn của Phạm Thanh Thúy
Thuôn không muốn lão Nhạc vào nhà. Lão Nhạc già lụ khụ, ăn mặc lôi thôi, dù con cái lão cũng chẳng đến nỗi nào.
Xem thêm
Người đến từ nghìn trùng – Truyện ngắn Chu Phương Thảo
Tôi sinh ra ở một làng chài nhỏ, nơi những triền cát trắng kéo dài đến tận chân trời, nơi gió và sóng chạm nhau cùng thì thầm những bản tình ca êm dịu. Tuổi thơ tôi trôi qua như một giấc mơ dịu ngọt, vắt qua những buổi chiều vàng nắng, theo tiếng cười hồn nhiên vang vọng bên những mái nhà thấp thoáng khói lam chiều. Cuộc sống tuy chật vật, nhưng lòng người nơi ấy rộng như biển cả, ấm như nắng sớm.
Xem thêm
Trôi trên sông trăng – Truyện ngắn Vừ Thị Mai Hương
Mưa sầm sập. Mưa ào ào. Ánh trăng loang loáng trong làn mưa, vỡ tan trong ánh chớp. Trong màn đêm tối đen mịt mùng, xung quanh chỉ vọng lại tiếng nước đổ ào ào từ trên núi xuống. Tiếng bước chân chạy uỳnh uỵch trong đêm.
Xem thêm
Phán chấu. Truyện ngắn của Nông Quốc Lập
Tiếng gọi cầu cứu của thằng Bun như xé toang khoảng không gian ra thành nhiều mảnh. “Cứu cái gì, cứu ai, cháy nhà à, giết người à, rắn cắn à…?” Tiếng những người làng hỏi nhau, những cặp mắt tròn xoe, ngơ ngác. Dù không biết chuyện gì xảy ra với nhà Bun, nhưng khi nghe tiếng gọi cứu thì ai cũng ra khỏi nhà hướng về nơi có tiếng gọi.
Xem thêm
Bông bí vàng trên giàn mướp hương - Truyện ngắn Phan Thành Đạt
Hưng rón rén bước lên thềm, gõ cửa. Không ai đáp. Chỉ có tiếng chim trên giàn, tiếng cá quẫy nhẹ dưới ao. Giữa khung cảnh ấy, hình ảnh một cậu trai thành phố đứng giữa sân quê bỗng trở nên bé nhỏ, lạc lõng – nhưng cũng là khởi đầu cho một mùa hè không giống bất cứ mùa hè nào trước đó.
Xem thêm
Người đàn bà vẽ tranh kiếng – Truyện ngắn Lưu Kiều Nhi
Tôi về đến nhà đúng lúc ba và chị Hai đang hì hục đem mớ tranh kiếng của má ra cất ở nhà kho phía sau. Tôi biết ngay là má có việc đi đâu đó nên hai người họ mới cả gan đến thế. Chị Hai nói má không chịu ở nhà nghỉ dưỡng bệnh, lại lén đi lặt cuống ớt với mấy người đàn bà trong xóm. Ba cười hiền lành bảo: Kệ bả. Bắt bả ở nhà hơn bắt cóc bỏ dĩa. Lại phụ ba một tay, dọn cho xong đống nợ này đi bây!
Xem thêm
Án ma ni thiên ý - Truyện ngắn Ny An
Ở gần cuối xã Xay Xát, đi qua khỏi con dốc sỏi đá bụi bay xám mặt sẽ tới Quán Phật. Hai lùm thiết mộc lan um tùm đứng trước ngõ hút tài lộc, nở bông ngào ngạt mỗi tối. Quán Phật nằm giữa khu vườn thuốc nam, lắp camera từ ngõ vào tới cửa và phòng khách. Bờ tường gắn lưới thép B40 ngăn khu vườn với dải cát trắng trải dài đầy dứa dại, cây bụi và xương rồng gai nhọn tua tủa.
Xem thêm
Một ngày không xảy ra chuyện gì. Truyện ngắn của Wayne Karlin
Dịp kỷ niệm 50 năm kết thúc chiến tranh Việt Nam, năm 2025, nhà văn Wayne Karlin ở tuổi tám mươi đã viết truyện rất ngắn “Một ngày không xảy ra chuyện gì”, đăng trên báo Washington Spectator với lời giãi bày: “Quãng thời gian tồi tệ nhất mà tôi phục vụ trong lực lượng lính thủy đánh bộ là thời tham chiến ở Việt Nam. Và thời gian đẹp đẽ nhất cũng chính là khi tôi tiếp tục kết nối với đất nước Việt Nam (kể từ sau chiến tranh)”.
Xem thêm
Hoàn lương - Truyện ngắn Võ Đào Phương Trâm
Khải ôm cái túi vải trên tay, bước ra khỏi cổng trại giam, Khải ngước mặt nhìn lên trời, khoảng trời bao la, trong xanh với những tia nắng đầu ngày tỏa dịu ấm áp, bầu trời bên ngoài cổng trại giam rộng lớn hơn nhiều so với khoảng trời bên trong khuôn viên của khám, dù có những lúc phạm nhân ra ngoài lao động thì cũng không thấy mênh mông đến vậy.
Xem thêm
Miếu thiêng – Truyện ngắn Võ Đào Phương Trâm
Đà Lạt! Chiều xám đặc, ánh sáng dường như không len nổi qua ngôi miếu bỏ hoang, nhiều năm âm u với những mảng cỏ dại phủ đầy dưới chân, xung quanh là những tầng cây rậm rịt. Bóng tối như trở thành điểm đặc biệt ở nơi này, và một điều nữa là, chẳng ai bén mảng đến đây, bởi không gian lạnh toát và ám mị.
Xem thêm
Công chúa Ngọc Anh – Truyện lịch sử của Nguyễn Thị Việt Nga
Công chúa Ngọc Anh bước ra khỏi cổng chùa Thiên Mụ thì dừng bước. Gót hài hoa di nhẹ lên bậc đá dẫn xuống đường. Nàng thẫn thờ nhìn dòng Hương xanh ngăn ngắt phía dưới đang lững lờ trôi. Giây lát, đôi mắt trong veo lại hướng lên phía dãy núi điệp trùng.
Xem thêm
Thư gửi nhà văn - Truyện ngắn của Đặng Chương Ngạn
Truyện ngắn đăng trên “Viết & Đọc” chuyên đề Mùa Hè 2025
Xem thêm
Luân hồi - Truyện ngắn Nguyễn Đức Hạnh
Truyện ngắn Luân hồi của Nguyễn Đức Hạnh là một bản giao hưởng đầy ám ảnh về sự trả giá của phản bội và sức mạnh vĩnh cửu của lòng trung thành.
Xem thêm
Biển Hồ mênh mông - Truyện ngắn của Đặng Chương Ngạn
Hành trình tìm nhau giữa nghịch cảnh và nỗi đau không biên giới
Xem thêm
Màu áo xanh - Truyện ngắn của Trần Hà Yên
Truyện đăng Văn nghệ Công an & Công an Nhân dân điện tử
Xem thêm
Hương trầm - Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Nguồn: Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam số 35 tháng 4 năm 2025, trang 26.
Xem thêm
Biển bỗng khóc òa - Truyện ngắn Nguyễn Đức Hạnh
Biển bỗng khóc òa – truyện ngắn của Nguyễn Đức Hạnh không chỉ là một lát cắt đời sống làng chài ven biển, mà còn là tiếng vọng sâu xa của nỗi niềm con người trước sự đổi thay của thiên nhiên, của lòng người.
Xem thêm