TIN TỨC
  • Truyện
  • Hoàng hôn du dương || Truyện ngắn Lệ Hồng

Hoàng hôn du dương || Truyện ngắn Lệ Hồng

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng:
mail facebook google pos stwis
777 lượt xem

LỆ HỒNG

Tôi đang ngồi trong căn nhà kiểu Pháp hiện đại. Phòng khách ốp cửa kính nhìn ra sân vườn cỏ xanh múp. Dàn nho tím trái nhỏ xíu rũ từng chùm, cuống trái chen lá lòa xòa hai bên khung tường rất khiêu khích. Mắt tôi dán chặt vào đó thèm thuồng, miệng xuýt xoa.

- Hơi tiếc là nho chưa chín, không thì anh chị sẽ mê cho coi.

Loan chủ nhà, đẹp kiêu sa trong chiếc đầm giản dị màu oải hương, vai khoác hờ chiếc áo mỏng dài tay óng ánh. Cô vui mừng đón tiếp bốn tên chúng tôi, ríu rít ôm chầm mỗi đứa, áp má hôn ba cái.

Xong thủ tục chào hỏi cùng những nụ cười tươi rói, cả đám kéo ra vườn. Tiết trời tháng sáu lành lạnh, nắng dịu nhẹ, hai tay tôi ôm tách trà Verveine nóng thật sảng khoái.

Nhìn Loan đầy tâm trạng, biểu cảm thay đổi liên tục, mắt nhíu lại đăm chiêu. Tôi nghĩ cô ấy muốn nói gì đó. Có vẻ Loan cần được trải lòng với người mình tin tưởng, hoặc thật sự xa lạ. Kiểu tình cờ biết chúng tôi đi du lịch, đôi bên quen nhau qua một người bạn ở Pháp, thế là Loan khẩn thiết mời chúng tôi đến nhà chơi. Vậy nên, bọn tôi im lặng chờ.

Loan thở hắt, hai tay vuốt mặt rồi để yên trên má, người đong đưa nhẹ. Câu chuyện được kể khẽ khàng.

 

- Chín năm trước Loan là nữ hoàng của vũ trụ, cuộc sống quanh Loan chỉ toàn màu bạch kim. Chồng Loan người Pháp, một nha sĩ giỏi, thành đạt. Nên tụi Loan thường ngao du thế giới với trượt tuyết, nhảy dù và tàu lượn. Sẽ là hạnh phúc mãi mãi nếu Loan đừng về quê hương theo lời rủ rê của cô em họ.

Câu dạo đầu rõ ràng là một bi kịch. Tôi chồm người dựa hẳn vào chiếc bàn gỗ trắng, quên luôn tách trà đang kê ngay miệng. Loan ngắc ngứ khục khặc rồi tiếp.

- Loan thật ngốc, cứ nghĩ mọi thứ đơn giản. Ôm một gia tài trị giá bằng ba mạng người mà Loan không hề che chắn gì. Loan cứ thong dong lướt qua những ánh mắt thèm thuồng ganh tị, lướt qua luôn vài lần thấy chồng và em họ cười đùa. Rồi hai lần anh nói về Việt Nam làm thiện nguyện, Loan không nghi ngờ gì, cho đến lần thứ ba anh về với tờ ly hôn và nhanh chóng ra đi, Loan biết mình mất tất.

Cơn xúc động hiện lên bần bật, môi mím lại, cô gục mặt vào đôi tay thổn thức. Một khoảng lặng rất lâu, có thể nghe được tiếng lá khua lao xao. Loan vội kéo hai vành áo chéo qua trước người, tay quẹt nhẹ giọt nước mắt đang rơi.

- Anh ấy từng thề dưới cái đầu gối của Loan là sẽ yêu Loan trọn đời. Sẽ bảo vệ nâng niu Loan như cành hồng buổi sớm, vậy mà Joan chỉ vừa năm tuổi anh đã bỏ rơi hai mẹ con rồi. 

Giọng uất nghẹn, như thể lời thề tình yêu là thiêng liêng nhất, sao ai dám nuốt lời. Cô ngước lên nhìn chúng tôi, mi đọng nước.

- Loan giận lắm. Nhưng không phải cô ta. Cô ta đâu thề non hẹn biển với mình, là anh cơ! Ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc, thậm chí giành giật, cướp bóc. Nhưng,, nhưng món đồ họ cướp có cảm xúc và muốn được cướp thì Loan kiện ai đây! 

Lại một khoảng lặng. Tôi hiểu nỗi đau này đã dồn nén quá lâu, Loan đang cố moi nó ra và quăng cho bay biến.

 

- Đó là lần cuối Loan gặp anh ấy. Mọi thủ tục đều qua luật sư, anh để lại nhà này cho hai mẹ con và chu cấp mỗi tháng cho Joan. Và nếu cuộc đời không lắc léo một tí thì không nghĩ mình còn gặp lại anh lần nào nữa. Loan ngừng vài giây cười mỉa.

- Thời gian đầu anh có đến đón con trai đi chơi, dù lần nào anh ta cũng ngồi trong xe. Joan chạy ra gọi pa pa đầy phấn khích. Nhưng cảnh tượng vui sướng đó trôi nhanh quá! Không lâu hơn một năm anh ta đi luôn cho đến khi nó được mười tuổi.

Câu chuyện đã dần tượng hình, giọng khàn khàn của Loan cứ du dương như khúc nhạc đồng quê.

- Một chiều hai mẹ con đang chơi trồng cây ở vườn sau nhà thì chuông cửa reo. Thằng bé nhanh nhẩu chạy ra xem. Khá lâu, tiếng chuông vẫn vang, nên Loan đi ra. Không thấy Joan đâu, nhìn qua lỗ cửa là khuôn mặt anh ta.

Tôi nghe được tiếng dội thình thịch, tay Loan ép lên ngực thở gấp.

- Loan..nghĩ mình sẽ không mở cửa, cứ để anh ta chán rồi đi, nhưng không. Loan tin chắc anh ta chẳng muốn quay về đây, theo lời vợ của bạn anh kể lại thì cô ta giữ anh rất chặt, đi đâu họ cũng có đôi.

Chúng tôi bị hút vào câu chuyện, đã đến hồi gây cấn. Tôi không nhớ mình có thở đều không, nhưng cảm giác nổi gai óc rất lạ. Những đôi mắt đang chăm chú vào khuôn mặt mộc xinh đẹp. Loan nhìn qua một lượt và bật cười khanh khách. Chúng tôi chợt thở khì rồi cười theo xa xả. Không gian vỡ ra.

- Anh ta đến đòi con.

Hả..! đồng loạt tiếng cạch cạch của tách trà đặt lên bàn. Loan lại quét mắt một lượt.

 

- Mất chồng là mất luôn bạn của chồng. Chỉ có những nụ cười hả hê còn để lại, cứ vài hôm họ gọi kể về cuộc sống của anh ta. Có lúc Loan nghĩ đến cái chết, rồi nhìn con lủi nhủi bên mẹ gọi Ma Ma tim Loan thắt lại. Khuôn mặt thiên thần đó sẽ thế nào nếu mất cả hai, mình là mẹ kiểu gì mà bỏ đi khi con đang cần mình nhất. Thế là nuốt nước mắt bình tĩnh lại, nghiền ngẫm đời mình sẽ bước đi thế nào. Lúc ấy, không một ai bên cạnh, niềm kiêu hãnh của một bà hoàng không cho phép Loan than vãn cầu xin ai. Nếu không mau chóng tìm việc làm biết đâu ngày nào đó anh ta quay về đòi con thì sao.

Chúng tôi gật gật đồng tình.

- Luật ở đây chỉ xét vào điều kiện chăm sóc trẻ chứ không cần biết nó sống với ai. Nên Loan quyết tâm đi học, lấy được chứng chỉ bất động sản và tự mình nuôi con không cần anh ta trợ cấp. Linh tính báo Loan biết anh ta sẽ mang điều chẳng lành. Đau khổ đã luyện cho Loan thành thép, tự nhủ mình không được yếu hèn, anh ta là người cầu xin không phải mình. Thật hài làm sao.

Khuôn mặt Loan hếch lên trời, cái cười thoát xác của cô nghe thật sướng tai. Chúng tôi thả lỏng.

- Vợ anh ta không sinh đẻ được gì, nhưng cũng tìm cách buộc dính anh bằng việc nhận hai đứa cháu làm con nuôi, và đưa chúng qua Pháp. Ôi! ‘trời bất dung gian’, hai đứa thì đã thành tre rồi, chúng đâu biết ba nuôi là ai. Há há! Lại nghe tiếng cười đểu.

- Anh ta thay đổi quá nhiều, không phải người Loan từng biết trước đây. Người nguyện hy sinh tất cả để mẹ con được hạnh phúc chứ không phải giành giật nó. Điều tuyệt nhất trong đời Loan là con trai, thế anh ta là loại gì mà lại làm vậy.

Ừ! Tôi nghĩ thầm không dám nói ra, đã bỏ vợ con được thì loại gì chả biến hình.

 

- Loan không còn là cô vợ ngu ngốc tin yêu và lệ thuộc chồng, đôi khi một cú ngã đau đến bật máu sẽ cho ta thêm sức mạnh. Anh ta có quyền đến thăm con nếu muốn và thằng bé muốn. Loan mừng mà run, nếu không nhanh tỉnh ra sẽ bị đạp lần hai đến chết thôi, sự tuyệt tình của ai đó đẩy ta đi dễ dàng. Bốn năm qua, đôi khi thấy xe anh đậu bên đường, mặc kệ đi.

Loan kết câu cuối thật hay. Tôi hỏi.

- Joan thì sao, Loan chưa kể tụi mình nghe vụ cu cậu biến mất.

Loan cười ngất. 

- Thằng nhỏ đúng là con Loan. Ma ma đã dạy là không mở cửa cho người lạ, anh chàng leo lên sô pha vén màn nhìn ra, thấy pa pa, thế là nhanh chân lặn mất tiêu. Có lẽ nó đã quên khuôn mặt đó, hoặc nó không cho phép anh ta làm tổn thương nó nữa.

Một cậu bé mười tuổi biết điều gì làm cơn đau trở lại sao! Tôi nhói.

 

Loan kể; “thời gian đầu không gặp pa pa nữa, thằng bé bị trầm cảm. Cô dẹp xấu hổ gọi cho anh ta nhưng lần nào máy cũng chỉ kêu bíp bíp. Đành nói dối con rằng pa pa đi công tác xa lâu lắm mới về. Dẫn con đi bác sĩ tâm lý cả năm thằng bé mới trở lại bình thường. Sau đó nó không hề nhắc tới pa pa lần nào nữa”

Tôi tin, những cuộc đời thế này có ở khắp nơi. Chỉ là mỗi văn hoá và môi trường khác nhau, người ta sẽ phải chiến đấu theo cách tốt nhất để sinh tồn. Có những vết thương cần phải cắt bỏ, hoặc nhẹ hơn thì vá lại rồi để sẹo. Luôn có cách đứng lên làm lại từ đầu, yêu bản thân cuộc sống vẫn tràn đầy. Bỗng tôi hỏi ngang. 

- Joan thích đi núi Mont Blanc không, giờ đi kịp tối về đó.

Cả đám đều hưởng ứng, mắt Loan sáng rực đầu lúc lắc, hai tay vỗ bộp bộp.

- Trời đất, lâu rồi mẹ con mình không trở lại đó, đi thôi. 

 

Loan chạy lên lầu gọi Joan, từ lúc vào đến giờ chúng tôi vẫn chưa thấy mặt hắn. Một phiên bản hiện đại hoàn mỹ của Alain Delon (diễn viên nổi tiếng của Pháp). Mười bốn tuổi, cậu chàng đã chạm ngưỡng mét tám, bảnh không tưởng.

Joan thật,,thật trầm tĩnh. Suốt đường đi, qua luôn hai lần cáp treo cậu vẫn không nói gì. Nhưng tôi đã bắt gặp vài lần ánh sáng long lanh từ đôi mắt xanh màu biển đó. Cho đến khi lên tới đỉnh núi, cậu chàng đã không thể nén lòng được nữa, cậu dang hai tay lên trời và hú hét. Chúng tôi giơ tay theo làm thành bản hợp âm của sói, thật sảng khoái làm sao!

Đây là hình ảnh đẹp nhất tôi từng thấy trong đời, giữa muôn trùng tuyết lấp lánh phủ đầy các mỏm núi lớn nhỏ, giữa cái rét căm ta thở ra làn sương trắng, cậu chàng đang nhe răng cười hết cỡ.

L.H
Nguồn: Tạp chí Văn nghệ TPHCM, số 70, ngày 20/4/ 2023.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Lứa đôi - Truyện ngắn Lê Thanh Huệ
Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Xem thêm
“Bến nước” cơ quan | Truyện ngắn Lại Văn Long
Tôi đang đứng trước gương trong nhà tắm rộng rãi, ốp đá Italia cầu kỳ với la bô, bồn cầu, bồn tắm nhập từ Nhật Bản có bộ điều khiển điện tử và máy nghe nhạc cực chuẩn, để tự vấn.
Xem thêm
Đòi nợ - Truyện ngắn Kim Uyên
Phàm ngồi kiểm đi kiểm lại mấy lượt vẫn thấy thiếu tiền. Ngày hôm nay gã bán hết ba mươi ba con vịt nướng, mười bảy con vịt luộc, hai thúng bún, hai kí măng khô cùng nhiều đồ gia vị. Hết hàng là có lãi, vậy mà không một đồng lời, thậm chí còn hụt vốn.
Xem thêm
Chạy - Truyện ngắn Ngô Thị Thu An
“Chạy đi đâu đó một thời gian đi”. Anh bạn thân là bác sĩ khuyên tôi. “Em cần có thời gian để hồi phục nhiều thứ. Cuộc sống bào mòn em quá mức. Không ai có thể giúp em tốt hơn chính em”. Chạy đi đâu? Chạy như thế nào? Trong sự mệt mỏi và ngừng trệ của cả thể xác và tinh thần, những lời khuyên cứ trượt qua tôi, lùng nhùng như trong một mớ sương mù dày đặc vào một buổi sáng lập đông.
Xem thêm
Đêm của âm nhạc
Trích tiểu thuyết “My Antonia” của Willa CatherWilla Sibert Cather (1873 – 1947) là một nhà văn người Mĩ nổi tiếng rộng rãi với những tiểu thuyết viết về vùng biên giới cao nguyên rộng lớn ở miền trung Bắc Mĩ. Bà được coi là một trong những người chép sử biên niên tài năng nhất về cuộc sống của những người tiên phong khai hoang của thế kỉ 20. Tác phẩm hay nhất của bà là My Ántonia (1918). Nguồn: online-literature.com
Xem thêm
Lỗ thủng nhân cách
“Con vua không biết làm vua/ Con sãi ở chùa hỗn chúa lấn ngôi”
Xem thêm
Nhạt - Truyện ngắn Phan Duy
Một xã hội ê chề hiện ra sờ sờ trước mặt như một thằng câm khát khao được nói dù biết chắc là không thể, biết bao cay tủi bổ vào cuộc đời này một cách vô cảm. Thật ra, bản thân nó cũng từng tự lọc mình ra khỏi cái nhiễu nhương sậm màu bi đát.
Xem thêm
Rừng chưa yên tĩnh – Truyện ngắn Trần Quang Lộc
Phong cảnh rừng núi yên bình thoáng đãng như ăn sâu vào máu huyết người dân tộc rồi. Đi đâu, ở đâu, làm chức vụ gì, cuối cùng cũng quay về với núi rừng, sống với núi rừng, chết với núi rừng. Xa núi rừng một buổi cứ thấy nhớ!
Xem thêm
Đưa con về quê
Truyện ngắn của LÊ THANH HUỆ
Xem thêm
Chàng hoàng tử và cánh buồm nâu
Truyện ngắn của Đặng Đình Cung
Xem thêm
Con mèo đốm đen – Truyện ngắn Khuê Việt Trường
Chị gặp nó vào một buổi sáng, đêm hôm qua thành phố có cơn bão rớt, mưa suốt đêm, gió cứ gào qua phố làm chị không ngủ được.
Xem thêm
Hương Bánh Lọt Ngọt - Truyện ngắn Thúy Dung
Cho đến khi gần đất xa trời, ông Tám vẫn nhớ như in cái mùi của món bánh lọt ngọt. Màu xanh của lá dứa, màu nâu của đường mía, màu trắng của nước cốt dừa, khi ăn, nó ngọt thanh, hơi béo, trơn tuột vào đầu lưỡi, dai dai, nhai sơ sơ, nuốt một cái, ngon gì đâu. Đặc biệt là hoàn cảnh ông thưởng thức món ăn lúc đó, một kỷ niệm sâu dậm không bao giờ phai.
Xem thêm
Cha và con – Truyện ngắn của Kim Uyên
 Lão không muốn kéo dài sự cô đơn trong ngôi nhà của mình nữa. Nhưng quyết định rời khỏi căn nhà thân yêu quả là quá khó khăn. Vợ lão chết đã mấy năm nay, vài người hàng xóm khuất xa, bạn bè nhạt nhòa tin tức – lão chỉ một mình!
Xem thêm
Đêm nay anh ở đâu? | Truyện ngắn của Hoài Hương
Tác phẩm đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh
Xem thêm
Đồng trăng – Truyện ngắn của T.Diên Lâm
Mặt trời nhả màu đỏ quạch lên mảnh đá đầu làng, tỏa màu huyết dụ, gã đưa tay nâng điếu tẩu cũ mèm, bám đầy những cợn bã thuốc lâu ngày không cọ rửa, làn khói vẩn đục cuộn trọn quanh mặt gã rồi tản lạc mờ dần, ánh mắt gã nhìn xa xăm, hiện qua làn khỏi mỏng, những mảng da sần sùi, thô nhám chi chít rổ, hằn một vết sẹo dài trông nặng đến khó nhìn.
Xem thêm
Con đò lặng lẽ - Truyện ngắn Lê Thị Việt Hà
Bao giờ cơn gió trở về, mùa mưa nặng hạt, những dòng mương ăm ắp phù sa, cho dòng sông thấp thoáng bóng con đò…
Xem thêm
Cá sấu báo thù – Truyện ngắn của Hồng Chiến
 Những cây gỗ hương cao lừng lững, đứng thành hàng như được xếp vào ô bàn cờ, trải dài trước mắt gần như vô tận. Ngửa mặt nhìn lên không thấy gì ngoài lá và cành cây. Dưới mặt đất chỉ có một con đường mòn dày đặc dấu chân trâu rừng đi giữa các hàng cây.
Xem thêm
Đứa con không về | Truyện ngắn của Bích Ngân
Người sung sướng nhất hẳn là nội tôi. Thoạt đầu bà không tin người đàn ông cao lớn, để ria, mang kính cận đang ôm chầm lấy bà lại chính là thằng Sang sún, người tròn như củ khoai đã rời bà lên tàu ra Bắc khi vừa lên tám.
Xem thêm
Cánh hoa mai | Truyện ngắn của Đặng Đình Cung
Một truyện ngắn thấm đẫm nhân văn về đề tài 30-4 và Thống nhất đất nước.
Xem thêm
Ký ức chiến tranh - Truyện ngắn Trần Thế Tuyển
Thế là lại lỡ một lần nữa. Cả tuần nay, Giang không ra sân được. Giang vào phòng thay đồ rồi vội bấm thang máy xuống phòng cấp cứu.
Xem thêm