- Truyện
- Hoàng hôn du dương || Truyện ngắn Lệ Hồng
Hoàng hôn du dương || Truyện ngắn Lệ Hồng
LỆ HỒNG
Tôi đang ngồi trong căn nhà kiểu Pháp hiện đại. Phòng khách ốp cửa kính nhìn ra sân vườn cỏ xanh múp. Dàn nho tím trái nhỏ xíu rũ từng chùm, cuống trái chen lá lòa xòa hai bên khung tường rất khiêu khích. Mắt tôi dán chặt vào đó thèm thuồng, miệng xuýt xoa.
- Hơi tiếc là nho chưa chín, không thì anh chị sẽ mê cho coi.
Loan chủ nhà, đẹp kiêu sa trong chiếc đầm giản dị màu oải hương, vai khoác hờ chiếc áo mỏng dài tay óng ánh. Cô vui mừng đón tiếp bốn tên chúng tôi, ríu rít ôm chầm mỗi đứa, áp má hôn ba cái.
Xong thủ tục chào hỏi cùng những nụ cười tươi rói, cả đám kéo ra vườn. Tiết trời tháng sáu lành lạnh, nắng dịu nhẹ, hai tay tôi ôm tách trà Verveine nóng thật sảng khoái.
Nhìn Loan đầy tâm trạng, biểu cảm thay đổi liên tục, mắt nhíu lại đăm chiêu. Tôi nghĩ cô ấy muốn nói gì đó. Có vẻ Loan cần được trải lòng với người mình tin tưởng, hoặc thật sự xa lạ. Kiểu tình cờ biết chúng tôi đi du lịch, đôi bên quen nhau qua một người bạn ở Pháp, thế là Loan khẩn thiết mời chúng tôi đến nhà chơi. Vậy nên, bọn tôi im lặng chờ.
Loan thở hắt, hai tay vuốt mặt rồi để yên trên má, người đong đưa nhẹ. Câu chuyện được kể khẽ khàng.
- Chín năm trước Loan là nữ hoàng của vũ trụ, cuộc sống quanh Loan chỉ toàn màu bạch kim. Chồng Loan người Pháp, một nha sĩ giỏi, thành đạt. Nên tụi Loan thường ngao du thế giới với trượt tuyết, nhảy dù và tàu lượn. Sẽ là hạnh phúc mãi mãi nếu Loan đừng về quê hương theo lời rủ rê của cô em họ.
Câu dạo đầu rõ ràng là một bi kịch. Tôi chồm người dựa hẳn vào chiếc bàn gỗ trắng, quên luôn tách trà đang kê ngay miệng. Loan ngắc ngứ khục khặc rồi tiếp.
- Loan thật ngốc, cứ nghĩ mọi thứ đơn giản. Ôm một gia tài trị giá bằng ba mạng người mà Loan không hề che chắn gì. Loan cứ thong dong lướt qua những ánh mắt thèm thuồng ganh tị, lướt qua luôn vài lần thấy chồng và em họ cười đùa. Rồi hai lần anh nói về Việt Nam làm thiện nguyện, Loan không nghi ngờ gì, cho đến lần thứ ba anh về với tờ ly hôn và nhanh chóng ra đi, Loan biết mình mất tất.
Cơn xúc động hiện lên bần bật, môi mím lại, cô gục mặt vào đôi tay thổn thức. Một khoảng lặng rất lâu, có thể nghe được tiếng lá khua lao xao. Loan vội kéo hai vành áo chéo qua trước người, tay quẹt nhẹ giọt nước mắt đang rơi.
- Anh ấy từng thề dưới cái đầu gối của Loan là sẽ yêu Loan trọn đời. Sẽ bảo vệ nâng niu Loan như cành hồng buổi sớm, vậy mà Joan chỉ vừa năm tuổi anh đã bỏ rơi hai mẹ con rồi.
Giọng uất nghẹn, như thể lời thề tình yêu là thiêng liêng nhất, sao ai dám nuốt lời. Cô ngước lên nhìn chúng tôi, mi đọng nước.
- Loan giận lắm. Nhưng không phải cô ta. Cô ta đâu thề non hẹn biển với mình, là anh cơ! Ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc, thậm chí giành giật, cướp bóc. Nhưng,, nhưng món đồ họ cướp có cảm xúc và muốn được cướp thì Loan kiện ai đây!
Lại một khoảng lặng. Tôi hiểu nỗi đau này đã dồn nén quá lâu, Loan đang cố moi nó ra và quăng cho bay biến.
- Đó là lần cuối Loan gặp anh ấy. Mọi thủ tục đều qua luật sư, anh để lại nhà này cho hai mẹ con và chu cấp mỗi tháng cho Joan. Và nếu cuộc đời không lắc léo một tí thì không nghĩ mình còn gặp lại anh lần nào nữa. Loan ngừng vài giây cười mỉa.
- Thời gian đầu anh có đến đón con trai đi chơi, dù lần nào anh ta cũng ngồi trong xe. Joan chạy ra gọi pa pa đầy phấn khích. Nhưng cảnh tượng vui sướng đó trôi nhanh quá! Không lâu hơn một năm anh ta đi luôn cho đến khi nó được mười tuổi.
Câu chuyện đã dần tượng hình, giọng khàn khàn của Loan cứ du dương như khúc nhạc đồng quê.
- Một chiều hai mẹ con đang chơi trồng cây ở vườn sau nhà thì chuông cửa reo. Thằng bé nhanh nhẩu chạy ra xem. Khá lâu, tiếng chuông vẫn vang, nên Loan đi ra. Không thấy Joan đâu, nhìn qua lỗ cửa là khuôn mặt anh ta.
Tôi nghe được tiếng dội thình thịch, tay Loan ép lên ngực thở gấp.
- Loan..nghĩ mình sẽ không mở cửa, cứ để anh ta chán rồi đi, nhưng không. Loan tin chắc anh ta chẳng muốn quay về đây, theo lời vợ của bạn anh kể lại thì cô ta giữ anh rất chặt, đi đâu họ cũng có đôi.
Chúng tôi bị hút vào câu chuyện, đã đến hồi gây cấn. Tôi không nhớ mình có thở đều không, nhưng cảm giác nổi gai óc rất lạ. Những đôi mắt đang chăm chú vào khuôn mặt mộc xinh đẹp. Loan nhìn qua một lượt và bật cười khanh khách. Chúng tôi chợt thở khì rồi cười theo xa xả. Không gian vỡ ra.
- Anh ta đến đòi con.
Hả..! đồng loạt tiếng cạch cạch của tách trà đặt lên bàn. Loan lại quét mắt một lượt.
- Mất chồng là mất luôn bạn của chồng. Chỉ có những nụ cười hả hê còn để lại, cứ vài hôm họ gọi kể về cuộc sống của anh ta. Có lúc Loan nghĩ đến cái chết, rồi nhìn con lủi nhủi bên mẹ gọi Ma Ma tim Loan thắt lại. Khuôn mặt thiên thần đó sẽ thế nào nếu mất cả hai, mình là mẹ kiểu gì mà bỏ đi khi con đang cần mình nhất. Thế là nuốt nước mắt bình tĩnh lại, nghiền ngẫm đời mình sẽ bước đi thế nào. Lúc ấy, không một ai bên cạnh, niềm kiêu hãnh của một bà hoàng không cho phép Loan than vãn cầu xin ai. Nếu không mau chóng tìm việc làm biết đâu ngày nào đó anh ta quay về đòi con thì sao.
Chúng tôi gật gật đồng tình.
- Luật ở đây chỉ xét vào điều kiện chăm sóc trẻ chứ không cần biết nó sống với ai. Nên Loan quyết tâm đi học, lấy được chứng chỉ bất động sản và tự mình nuôi con không cần anh ta trợ cấp. Linh tính báo Loan biết anh ta sẽ mang điều chẳng lành. Đau khổ đã luyện cho Loan thành thép, tự nhủ mình không được yếu hèn, anh ta là người cầu xin không phải mình. Thật hài làm sao.
Khuôn mặt Loan hếch lên trời, cái cười thoát xác của cô nghe thật sướng tai. Chúng tôi thả lỏng.
- Vợ anh ta không sinh đẻ được gì, nhưng cũng tìm cách buộc dính anh bằng việc nhận hai đứa cháu làm con nuôi, và đưa chúng qua Pháp. Ôi! ‘trời bất dung gian’, hai đứa thì đã thành tre rồi, chúng đâu biết ba nuôi là ai. Há há! Lại nghe tiếng cười đểu.
- Anh ta thay đổi quá nhiều, không phải người Loan từng biết trước đây. Người nguyện hy sinh tất cả để mẹ con được hạnh phúc chứ không phải giành giật nó. Điều tuyệt nhất trong đời Loan là con trai, thế anh ta là loại gì mà lại làm vậy.
Ừ! Tôi nghĩ thầm không dám nói ra, đã bỏ vợ con được thì loại gì chả biến hình.
- Loan không còn là cô vợ ngu ngốc tin yêu và lệ thuộc chồng, đôi khi một cú ngã đau đến bật máu sẽ cho ta thêm sức mạnh. Anh ta có quyền đến thăm con nếu muốn và thằng bé muốn. Loan mừng mà run, nếu không nhanh tỉnh ra sẽ bị đạp lần hai đến chết thôi, sự tuyệt tình của ai đó đẩy ta đi dễ dàng. Bốn năm qua, đôi khi thấy xe anh đậu bên đường, mặc kệ đi.
Loan kết câu cuối thật hay. Tôi hỏi.
- Joan thì sao, Loan chưa kể tụi mình nghe vụ cu cậu biến mất.
Loan cười ngất.
- Thằng nhỏ đúng là con Loan. Ma ma đã dạy là không mở cửa cho người lạ, anh chàng leo lên sô pha vén màn nhìn ra, thấy pa pa, thế là nhanh chân lặn mất tiêu. Có lẽ nó đã quên khuôn mặt đó, hoặc nó không cho phép anh ta làm tổn thương nó nữa.
Một cậu bé mười tuổi biết điều gì làm cơn đau trở lại sao! Tôi nhói.
Loan kể; “thời gian đầu không gặp pa pa nữa, thằng bé bị trầm cảm. Cô dẹp xấu hổ gọi cho anh ta nhưng lần nào máy cũng chỉ kêu bíp bíp. Đành nói dối con rằng pa pa đi công tác xa lâu lắm mới về. Dẫn con đi bác sĩ tâm lý cả năm thằng bé mới trở lại bình thường. Sau đó nó không hề nhắc tới pa pa lần nào nữa”
Tôi tin, những cuộc đời thế này có ở khắp nơi. Chỉ là mỗi văn hoá và môi trường khác nhau, người ta sẽ phải chiến đấu theo cách tốt nhất để sinh tồn. Có những vết thương cần phải cắt bỏ, hoặc nhẹ hơn thì vá lại rồi để sẹo. Luôn có cách đứng lên làm lại từ đầu, yêu bản thân cuộc sống vẫn tràn đầy. Bỗng tôi hỏi ngang.
- Joan thích đi núi Mont Blanc không, giờ đi kịp tối về đó.
Cả đám đều hưởng ứng, mắt Loan sáng rực đầu lúc lắc, hai tay vỗ bộp bộp.
- Trời đất, lâu rồi mẹ con mình không trở lại đó, đi thôi.
Loan chạy lên lầu gọi Joan, từ lúc vào đến giờ chúng tôi vẫn chưa thấy mặt hắn. Một phiên bản hiện đại hoàn mỹ của Alain Delon (diễn viên nổi tiếng của Pháp). Mười bốn tuổi, cậu chàng đã chạm ngưỡng mét tám, bảnh không tưởng.
Joan thật,,thật trầm tĩnh. Suốt đường đi, qua luôn hai lần cáp treo cậu vẫn không nói gì. Nhưng tôi đã bắt gặp vài lần ánh sáng long lanh từ đôi mắt xanh màu biển đó. Cho đến khi lên tới đỉnh núi, cậu chàng đã không thể nén lòng được nữa, cậu dang hai tay lên trời và hú hét. Chúng tôi giơ tay theo làm thành bản hợp âm của sói, thật sảng khoái làm sao!
Đây là hình ảnh đẹp nhất tôi từng thấy trong đời, giữa muôn trùng tuyết lấp lánh phủ đầy các mỏm núi lớn nhỏ, giữa cái rét căm ta thở ra làn sương trắng, cậu chàng đang nhe răng cười hết cỡ.
L.H
Nguồn: Tạp chí Văn nghệ TPHCM, số 70, ngày 20/4/ 2023.