TIN TỨC
  • Thơ
  • Lạc giữa mênh mông Cần Giờ - Chùm thơ nhiều tác giả

Lạc giữa mênh mông Cần Giờ - Chùm thơ nhiều tác giả

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2025-04-04 15:47:41
mail facebook google pos stwis
690 lượt xem

Từ những trải nghiệm chân thực của đoàn nhà văn TP.HCM, chùm thơ tiếp nối "Cần Giờ mùa nắng gọi" đã chạm đến mọi cung bậc cảm xúc về vùng đất "rừng biển gặp nhau". Ở đó, có nỗi đau lịch sử thầm thì trong từng gốc đước ("Rừng nhớ" – Lệ Hồng), có tình yêu bình dị mà nồng nàn của người con Thạnh An ("Em vẫn là hoa biển" – Nguyễn Tam Phù Sa), và cả khát vọng vươn lên từ gian khó ("Cần Giờ uyển chuyển bước sang ngang" – Hoàng Hải Phương).

Mỗi bài thơ như một mảnh ghép – khi trầm lắng, khi rực rỡ – để tạo nên bức tranh toàn cảnh về Cần Giờ: vừa hoang sơ, vừa kiên cường. Văn chương TP. Hồ Chí Minh xin gửi đến bạn đọc những sáng tác chọn lọc, như lời tri ân đến mảnh đất đã "níu giữ hồn dân tộc" (Hoàng Hải Phương).

 

Chùm 2

 

EM VẪN LÀ HOA BIỂN

Nguyễn Tam Phù Sa

 

Vinh hạnh cuối đời anh may mắn gặp em

Người con gái Thạnh An bám rừng giữ biển

Ánh nhìn của em anh không thấy lằn ranh ngăn cách

Chỉ thấy tấm lòng như biển quá mênh mông

 

Từng có một thời đạn bon giày xéo

Từng đi qua một khúc ngoặt đau buồn

Tưới nước mắt xuống những người con Cần Giờ

Hy sinh vì đất mẹ

Và dành nụ cười cho cảng biển bay lên

 

Để anh rót mời em ly rượu tri ân

Người con gái Thạnh An trước sau vẹn tình với biển

Không cần ai khen tặng tận mây xanh

Em vẫn là hoa biển

 

Đất nước gần một trăm triệu dân

Ai cũng gánh trên vai hai đầu Tổ Quốc

Anh về lại Sài Gòn bỗng nhớ, rất thương em

Bấy nhiêu đó vẫn còn chưa đủ

Ai bắt mà em gánh hai vai thêm một làng nghề làm muối

 

Xin ngả mũ trước lung linh màu nắng biển

Hít thật sâu cảm cảm nhận vị mặn của Cần Giờ

Ngày sắp hết anh không còn trẻ nữa

Gặp em và Cần Giờ một lần cũng đã đủ trăm năm

 

 

CẦN GIỜ UYỂN CHUYỂN BƯỚC SANG NGANG

Hoàng Hải Phương

 

Nơi dừng chân khai mở đất gian nan

Lạ lẫm màu xanh bạt ngàn quê kiểng

Sơ cảng thị tò mò tìm gắn quyện

Cần Giờ chìa tay níu cánh chim ngàn

 

Ngưng nội chiến giành ngôi vua bia miệng

Người dân thuỷ triều bán nhật niềm riêng

Chằng chịt vững bền lòng người rễ đước

Xí xoá vung tay nâng hạ cực quyền

 

Lắng Giồng Cá Vồ  thâm trầm tĩnh lặng

Hồn dân tộc thiêng lấp lánh ánh vàng

Giấc mơ đất nuôi dưỡng bao khát vọng

Quá khứ xa xăm biến động xoáy vòng

 

Để chiến sĩ đặc công chí kiên cường

Nhà đậu ngang cây, nước bao quanh khát

Phá kho bom, đánh đắm tàu không tưởng

Hoà máu đôi mươi, sông cất tỏ tường

 

Rồi thời gian ngỡ ngàng chuyện đổi thay

Người dân miệt mài khôi phục rừng xanh

Ruộng muối trắng tinh, nuôi trồng thủy sản

Vươn lên làm giàu hồ hởi sánh vai

 

Đô thị lấn biển, tương lai bừng sáng

Du lịch mở ra năng động trăm nhà

Cảng sâu quốc tế tầm nhìn đột phá

Cầu sẽ xây văn minh sóng toả lan

 

Nơi rừng dự trữ lợi ích hài hoà

Thấu hiểu ứng hô chèo lái nhịp nhàng

Dẫu đi qua bao thăng trầm giông bão

Cần Giò vươn mình uyển chuyển sang ngang

 

 

Phạm Đình Phú
 

NỢ CẦN GIỜ

 

Mượn trăng rừng Sác ngỏ lời

Mượn em

Em ngại dòng trôi gập ghềnh

 

Cần Giờ nài nỉ cần anh

Bao lâu cũng đợi

Chúng mình nợ nhau!

 

HƠI ẤM VÀO NHÀ

(Nhân đoàn nhà văn TP. HCM tới thắp nhang tưởng nhớ các anh hùng liệt sĩ tại Đền thờ liệt sĩ Rừng Sác)  

 

Ghé thăm các Anh sắc trời tím đỏ

Môi các em mang nhựa sống tế bào

Nụ ấm linh thiêng vào từng ngõ nhỏ

“Nhà Anh”(*) đầy hơi ấm các em trao!

----------------

(*) Đền thờ anh hùng liệt sĩ Rừng Sác tại Cần Giờ

 

 

CHIỀU, CẦN GIÒ

Dương Xuân Định

 

Chiều cuối năm về thăm đất biển

Lòng xuyến xao, tiếng gió hát miên man

Nghe như những âm vang tha thiết

Vẫn âm thầm mơ ước chứa chan

 

Bao chiến sĩ đã ra đi anh dũng

Cho hôm nay đằm thắm những nụ cười

Rừng Sác vẫn muôn đời dào dạt

Để quê nhà, từng góc nhỏ xinh tươi

 

Dẫu qua rồi thời chiến tranh, lửa đạn

Lá rừng còn mãi quyện tiếng xung phong

Mỗi người dân quyết tâm làm ngọn đước

Giữ yên lành từng tấc đất, dòng sông

 

Sông Lòng Tàu dập dềnh sóng nước

Trong gió chiều bát ngát một màu xanh

Những tia nắng xuyên qua kẽ lá

Vô ngôn xanh theo điệu thức thanh bình.

 

 

ĐỨNG TRƯỚC BIỂN CẦN GIỜ

Nguyễn An Bình

 

Ta lại về với biển

Cần Giờ một sớm khói sương huyền ảo

Sóng đến từ đâu ta nào hay

Sóng đi về đâu ta chẳng biết

Chỉ thấy trái đước chợt nẩy mầm xoay mình xuống đất

Cắm sâu vào bùn bắt rễ tự đứng lên

Cây nối tiếp cây, hàng nối tiếp hàng

Vươn mình cùng nhau lấn biển

Chở hạt phù sa bồi chở che bồi đắp

Những vạt đước bạt ngàn xanh thẳng đứng

Cuộc hành trình vạn dặm từ thuở hoang sơ

Mênh mang rừng Sác cổ xưa.
 

*

Dưới tán rừng xơ xác mấy mươi năm

Sóng vỗ hoài xát lòng muối mặn

Dân vẫn sống bằng nghề “rập xếp”*

Ấp đảo đò ngang cách trở

Ai qua Lòng Tàu băng ngang Gành Rái

Ai xuôi Soài Rạp đón gió Nam non

Thương con cá thòi lòi ngớp ngáp

Ẩn sâu trong đáy bùn bãi cạn

Chỉ sợ mai phơi mình trên bàn tiệc lưu linh

Cua cáy tự thu mình

Giương đôi mắt láo liên phòng thủ

Có kịp nhìn trăng lên.
 

*

Ta về đứng trước biển

Đau đáu nhìn nước triều lên xuống

Chiếc áo cũ mặc hoài chưa kịp giũ

Mùi đất bùn vét cạn vẫn còn nguyên

Cần Giờ ôm trong lòng bao điều trăn trở chưa yên

Cửa ngõ đô thị biển phía đông

Nuôi bao niềm tin và hy vọng

Có còn xa tầm tay với

Cần Giờ ơi

Biết có tự chuyển mình

Trước giờ biển động đêm nay.

________

* “Rập xếp”: dụng cụ dùng để đánh bắt thủy sản của ngư dân biển Cần Giờ.

 

RỪNG NHỚ

Lệ Hồng

 

Những cung đường xanh màu mắt biếc

Lá trĩu cành quấn quýt chẳng rời

Vòng tay biển khơi mầm đất dậy

Gió đại ngàn vuốt nụ rừng thiêng

 

Tôi trở lại dấu chàm đã nhạt

Những bãi bồi thầm lặng vết thương

Người cùng đất trở mình gió hát

Vết lăn trầm qua bước chân đời

 

Vàm Sát đó từng vùng chiến địa

Góc thăng trầm ngọn mắm rau rừng

Mùi lá đẫm hương miền cổ tích

Bóng mây trời thả giọt bình yên

 

Giữa thinh không đôi cánh chim non

Gọi rừng nhớ nghe từng hơi thở

Của mầm xanh vươn chồi bóng bẩy

Gió theo mùa hương cuốn bay xa.


 

SÓNG LÒNG TÀU BẠC ĐẦU CHIỀU ĐƯA KHÁCH

Tô Minh Yến

 

Về đây Cần Giờ thương người xứ đảo

Mưa nắng nồng nàn tình đất, tình sông

Con nước thuỷ triều xoá vết bão giông

Mấy mươi năm đất dậy thì sức sống

 

Cần Giờ đổi thay niềm vui trở lại

Cánh chim bay lên dệt ngày cổ tích

Ai hay Cần Giờ một thời xám xịt

Máu thắm rừng Sác, vết tích đạn bom

 

Chất độc chiến tranh thầm lặng vùi chôn

Nơi hy sinh những chiến sĩ không tên

“Mỗi người ngã xuống một bài thơ” (*)

Cảm ơn các anh làm nên lịch sử

 

Lừng lẫy chiến công dòng sông yết hầu

Rừng Sác hiên ngang non sông ghi dấu

Tôi đến đây thấy lòng mình neo đậu

Gữa bốn bề xanh sông biển núi rừng

 

Sóng Lòng Tàu bạc đầu chiều đưa khách

Gió chập chờn nghiêng mặn môi người

Nắng nói gì mà mắt biển chơi vơi

Tôi đã đến và đi rồi trở lại.

-----

(*) “Mỗi người ngã xuống một bài thơ” (thơ Lê Bá Ước)

 

LẠC BƯỚC MÊNH MÔNG

Võ Văn Pho

 

Tôi nghe nắng gọi Cần Giờ

Phía biêng biếc lá đánh thơ đi tìm

Chênh chao con sóng nỗi niềm

Bâng khâng rừng Sác cánh chim chao mùa

Gió lùa hay tiếng võng khua

Bao âm vọng...chiến trường xưa ùa về

Bom cày đạn xới tứ bề Đầy thương tích vẫn chẳng hề núng nao

Đước - bần thành lũy thành hào

Chở che sự sống dạt dào tin yêu

Vượt qua nắng lửa mưa chiều

Hồi sinh như thể là điều trong mơ

Hương rừng thoang thoảng vào thơ

Giục tôi lạc giữa Cần Giờ mênh mông.

 

 

CẦN GIỜ ĐIỂM ĐẾN ƯỚC MƠ

Nguyễn Văn Minh

 

Không thể sánh biển Vũng Tàu, Mũi Né

Thành phố Hồ Chí Minh với biển Cần Giờ

Biển nơi đây hoang sơ và lạ lắm

Đi mãi tít ra xa

Nước chỉ lấp xấp bàn chân, ngang mắt cá

Với lớp bùn đen mịn, lắng phù sa.

 

Anh đến Cần Giờ hãy ghé thăm xã Đảo

Nơi sóng gió, thăm làng chài nghề muối

Đảo Thạnh An với ấp đảo Thiềng Liềng

Ngỡ ngàng gặp, em mắt huyền lúng liếng

Nét duyên thầm, gái vùng biển dễ thương.

 

Chiều lang thang, sinh thái biển Nam Phương

Đi chợ Hàng Dương, ngắm cầu Nam Hải

Vùng bưng biền nơi chiến khu, một thời hoang hoải

Nay khang trang, đường thảm nhựa…khác xưa rồi

 

Đêm Cần Giờ cùng em đếm sao rơi

Thương ngọn Hải Đăng, nhớ ai đêm nháy mắt

Em thầm thì bên tôi, xa nhau anh có nhớ…

Sớm mai thôi

Tôi trở về thành phố

Mang nỗi nhớ Cần  Giờ

Em và biển…vào thơ

Cần Giờ ơi! điểm đến ước mơ.


Bài viết liên quan

Xem thêm
Phía sau những lũy tre làng - Chùm thơ Hà Thiên Sơn
Với cách diễn giải thật bình dị nhưng tươi vui, thơ Hà Thiên Sơn gần gũi như với đời thường, để khi đọc qua, người ta có thể cảm nhận một cách chân thật nhất những hình ảnh trong cuộc sống. Những bài thơ của tác giả kể về câu chuyện của thôn làng, của vùng miền quê hương, ở nơi đó ghi dấu bao ký ức tuổi thơ mỗi người và tình cảm lứa đôi thật đẹp. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh giới thiệu chùm thơ của tác giả Hà Thiên Sơn – Phía sau những lũy tre làng.
Xem thêm
Hồ Xoa và chùm thơ Lời mây khói
Với chất nhân tình thấm đẫm, cuốn hút, những dòng thơ theo thể thơ tứ tuyệt – lục bát được Hồ Xoa viết lên tròn đầy ý nghĩa và giàu cảm xúc, ngôn ngữ gãy gọn súc tích. Mỗi bài thơ đều mang trong đó một câu chuyện của mộng thực, trong cõi xa xăm, từ địa đàng đến ngôi đền cổ, hóa ra tận mây trời. Bằng bút pháp ẩn dụ và tả thực, giàu mỹ cảm, thơ Hồ Xoa hiện lên vẻ đẹp bình yên đầy mộng mị. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Hồ Xoa – Lời mây khói.
Xem thêm
Thơ Đoàn Trọng Hải – Tìm mình trong góc khuất hiện sinh
Cchùm thơ của nhà thơ Đoàn Trọng Hải do nhà thơ nhà thơ Vũ Thanh Hoa chọn & giới thiệu.
Xem thêm
Thơ Trương Nguyễn: những câu chữ biết mang sẹo
Nhà thơ Trương Nguyễn, tên thật Nguyễn Trương, sinh năm 1948 tại Cam Thành, Cam Lộ, Quảng Trị. Hiện trú tại thị trấn Ngãi Giao, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu (cũ) - nay là TP. Hồ Chí Minh.
Xem thêm
Phan Thành Đạt và chùm thơ Trầm tích thời gian
Phan Thành Đạt là một tác giả trẻ trên văn đàn thi ca, tuy nhiên anh đã khẳng định mình bằng những dòng thơ đẹp, đậm chất trữ tình, sâu lắng. Thơ Phan Thành Đạt mang nỗi khắc khoải giàu tự sự. Ngôn ngữ chắt lọc, sâu lắng, nhẹ và rung động như tiếng thở giữa tĩnh lặng. Là nét thấm đẫm tự tình của một tâm hồn đủ trưởng thành trong “Lặng”. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Phan Thành Đạt – Trầm tích thời gian.
Xem thêm
Người đi – tình thơ còn ở lại
Cựu chiến binh, nhà thơ Trần Trí Thông – hội viên Hội Nhà văn Việt Nam và Hội Nhà văn TPHCM, người đồng hành nhiều năm cùng Câu lạc bộ Thơ Phương Nam – vừa rời cõi tạm vào tối 29/10/2025, để lại bao thương tiếc trong lòng bạn hữu.
Xem thêm
Nhà thơ Trần Trí Thông mang “tiếng gà gáy trong ba lô” đi khắp chiến trường
Chiến tranh đã lùi xa, nhưng hào khí một thời cùng những nỗi niềm bi hùng vẫn âm vang trong lòng dân tộc, thổn thức mỗi khi ta đọc thơ của những người lính – những người may mắn trở về hay đã mãi mãi nằm lại nơi chiến trường, hóa thành tuổi hai mươi bất tử.
Xem thêm
Còn lâu (2) – Thơ Lâm Xuân Thi, Nhạc Hoài Phúc
Một cuộc đối thoại lạ lùng giữa con người và định mệnh – giữa cái hữu hạn của kiếp người và cái vô tận của linh hồn.
Xem thêm
Thơ khóc bạn của Trần Hóa
Vào 19h31’ cùng ngày, nhà thơ – cựu chiến binh Trần Trí Thông, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Phó Chủ nhiệm CLB Thơ Phương Nam, đã vĩnh viễn ra đi tại tư gia, hưởng thọ 70 tuổi.
Xem thêm
Trong cõi hư không vẫn một mình – Chùm thơ Thụy Sơn
Bằng những dòng thơ trữ tình và đầy cảm xúc, Tổ quốc trong thơ Thụy Sơn mang cái linh thiêng của hồn dân tộc, là sự lừng lững của mảnh đất hình chữ S đi qua bao binh biến, suốt chiều dài lịch sử với xương máu và tiếng vọng thâm trầm của người ngã xuống. Với lối lục bát rơi vần, tác giả đã vẽ lên một ngữ điệu bài thơ tròn trịa trong câu tứ và lời thơ đầy mộng mị. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Thụy Sơn – Trong cõi hư không vẫn một mình.
Xem thêm
Thơ của người gieo mùa trên đồng chữ
Giống như nghề giáo đạm bạc mà cao quý, thơ của tác giả Nguyễn Văn Đào - hiện là Phó chủ tịch CLB VHNT Nguồn Việt Quảng Nam, cũng nhờ thế mà tao nhã giản dị, đọc qua một lần thấy dễ thấm và đồng cảm.
Xem thêm
Cánh đồng quê mẹ - chùm thơ Tịnh Bình
Bằng những lời thơ nhẹ nhàng truyền cảm, Tịnh Bình thể hiện một cách rất tinh tế và sâu sắc tâm trạng của người con khi rời xa quê mẹ, để mỗi câu thơ đong đầy nỗi nhớ thương, đầy chiều sâu và thấm đẫm nỗi lòng khi nhớ về mảnh khói lam chiều, với bờ lau trước ngõ. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Tịnh Bình.
Xem thêm
Chiều đông sa – chùm thơ Chu Long
Mùa đông cũng là mùa của ký ức, khi mùa đông đã cận kề, tiết trời se lạnh, qua khung cửa kính, vẻ đẹp thi vị và thơ mộng gieo vào lòng người những cung bậc trầm lắng. Mùa đông cũng mang những dịu nồng của mối tình đã qua, của những mênh mông trong tâm hồn lữ khách. Bằng những lời thơ đẹp, giàu tự sự, Chu Long đã viết về mùa đông bằng những cảm xúc nồng nàn, của những kỷ niệm ngày xưa cũ. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Chu Long – Chiều đông sa.
Xem thêm
Đinh Nho Tuấn: Mỗi bài thơ là máu đỏ của tôi
Ẩn sau những câu chữ được gọt giũa kỹ lưỡng là một trái tim nồng ấm, biết yêu thương say đắm, biết nhớ quê hương da diết, và trên hết, là một quan niệm sáng tác nghiêm cẩn: Mỗi bài thơ là máu đỏ của tôi.
Xem thêm
Thi ca điểm hẹn: Hoa của nước - những bông hoa bất tử trong trường ca của Trầm Hương
Trường ca “Hoa của nước” vừa được nữ tác giả của “Người đẹp Tây Đô” phát hành gồm có 3 chương: Hoa thủy sinh, Hoa tôi gặp trên đường thiên lý, Hoa thời hậu chiến... xâu chuỗi nhiều loài hoa, nhiều số phận, những kỳ tích và những nỗi mất mát hy sinh…
Xem thêm
Những khoảng lặng trong thơ Lê Ngọc Mai
Nữ nhà thơ Lê Ngọc Mai sinh năm 1969 tại huyện Hoằng Hóa, tỉnh Thanh Hóa; Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu, hiện chị sinh sống tại phường 11, Thành phố Vũng Tàu (cũ) - Nay là Thành phố Hồ Chí Minh.
Xem thêm
Nguyễn Ngọc Thành và chùm thơ Chuyện hai người đàn bà
Mỗi người phụ nữ là một “bông hoa” đẹp, tài năng và trí tuệ, phụ nữ luôn mang lại nguồn cảm hứng trong thi ca, mở ra chiều sâu của tĩnh lặng. Những người phụ nữ trong thơ Nguyễn Ngọc Thành với những cuộc đời khác nhau nhưng tựu trung vẫn là sự hy sinh, khao khát yêu thương và những gánh nặng mưu sinh, chờ đợi…với lời thơ dung dị nhưng giàu cảm xúc, có sự thăng hoa của hồn thơ và có cả cách sử dụng ngôn từ thâm trầm, mang lại cho người đọc những nỗi buồn lắng đọng và khắc khoải. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Nguyễn Ngọc Thành – Chuyện hai người đàn bà.
Xem thêm
Hồng Quang và chùm thơ Chăn mùa trên đá
Trên miền cao nguyên đá khắc nghiệt, người dân vẫn bền bỉ gieo hạt, chắt chiu từng giọt nước, từng tia nắng để nuôi dưỡng mùa màng. Họ đã “chăn mùa trên đá” như chăn dắt đàn con bằng mồ hôi, đôi tay và niềm tin vào sự sống. Bằng sự biến hoá của ngôn từ, bài thơ “Gió mới sang mùa” cho thấy một sự thay đổi của vùng quê nghèo hẻo lánh, giờ đây đã được khai sáng cả tư tưởng và sinh hoạt bản làng, không còn những tập tục mê tín như xưa. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Hồng Quang - Chăn mùa trên đá.
Xem thêm
Mùa trong mắt mẹ - chùm thơ Trần Lưu
Mẹ luôn là nguồn cảm hứng trong thi ca bởi tình mẹ bao la như trời biển. Mẹ là cội nguồn yêu thương, là mái ấm cho mỗi người, giữa thăng trầm biến động, mẹ là điểm tựa bình yên. Với những lời thơ cảm động như lời tự sự của người con dành cho mẹ đã gieo vào lòng người đọc những bồi hồi rung cảm. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Trần Lưu – Mùa trong mắt mẹ.
Xem thêm