TIN TỨC
  • Truyện
  • Mảnh đời - Truyện ngắn của Văn Quốc Thanh

Mảnh đời - Truyện ngắn của Văn Quốc Thanh

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng:
mail facebook google pos stwis
440 lượt xem

Cô bé ngồi bên vệ đường, đưa đôi tay bẩn lau nước mắt, thỉnh thoảng nhìn qua bên kia quốc lộ theo dõi từng động tác của người anh. Tôi hướng theo tầm nhìn của nó về phía ấy, rồi tự hỏi, hình như thằng Hòa đang có mặt nơi nầy? Không thể người lại giống người đến thế? Gỡ đôi kính, lau sạch, nhìn kỹ lần nữa. Đúng thằng Hòa rồi. Đích thực con trai của chị Út trong hẻm tôi. Hôm qua, tôi còn thấy vợ chồng chị trau chuốt và nhởn nhơ ngoài bến tàu.

Nhà văn Văn Quốc Thanh

Chồng chị tôi biết rành lắm, anh ấy là tài xế của một hãng xe du lịch rất nổi tiếng đã có vợ, nhưng về sống chung như vợ chồng với chị trong xóm tôi từ mấy năm nay ai mà không biết. Chị làm hụi, anh chạy xe đưa đón khách, cuộc sống khá ổn định.

Nhớ cách đây vài năm, người chồng cũ của chị về ghé nhà tôi và có gởi lại ít quà, nhờ trao lại cho bọn chúng, và chính tôi đưa tận tay thằng Hòa. Lẽ nào bọn trẻ không còn ở chung với chị. Vì bộn bề công việc nên tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Nghe đâu chị đã gởi một đứa về nội và một về ngoại. Chị thường nói như vậy mỗi khi trong xóm có ai hỏi. Nhưng biết đâu... Đời sống vốn có nhiều phức tạp kia mà.

Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi quyết định dừng xe theo dõi bọn trẻ.

Thằng Hòa vẫn miệt mài trong đống rác, chiếc cù móc trên tay theo từng nhịp bổ vào trong mớ bùng nhùng dơ bẩn. Hộp mốp chứa cơm văng ra, hắn nhanh tay mở tung nắp. Mắt hắn sáng lên rồi nhìn dáo dác bọn trẻ chung quanh đang hì hục bươi bới. Hắn nhanh tay bốc vội chiếc đùi gà nham nhở quệch vào vạt áo rồi cắm đầu chạy như ma đuổi. Em hắn, con Bình ngồi chờ đói ran cả ruột. Hắn đến bên em,vỗ vỗ vào vai rồi dứ dứ đùi gà trước mặt, cười hì hì. Theo phản xạ tự nhiên của cái đói, cô bé chụp lấy, ngồi nhai ngấu nghiến. Lúc đói nó không ý thức thẹn thùng. Khi gặm xong chiếc đùi gà, hắn hí hửng nhìn chung quanh rồi bất chợt cúi gằm mặt xuống đất tỏ ra ngượng nghịu, có lẽ hắn bắt gặp tôi đang nhìn chăm chú. Vâng, ít ra con người cũng khác con vật ở lòng tự trọng, nhưng cái đói làm cho nó mất cảnh giác là có người đang theo dõi từng động tác ăn uống của mình. Tôi đến bên hắn bắt chuyện làm quen, nhưng hắn vờ lơ nhìn ra chỗ khác. 

Tôi rào đón:

- Cháu là em thằng Hòa?

Con bé tròn xoe mắt nhìn tôi đầy vẻ ngạc nhiên và sợ sệt. Sợ. Không phải vì tôi biết nó mà cái sợ của những người có tội. Có lẽ hắn tự hỏi, tôi mất gì và anh nó có chôm chỉa của tôi không? Cứ vậy hắn hết nhìn tôi từ đầu đến chân rồi lia mắt từ chân lên đầu. Có lúc hắn len lén nhìn qua bên kia quốc lộ, nơi anh nó đang cặm cụi bươi bới như ngầm mách: “Hãy dọt lẹ có người đang theo dõi anh đó”.

Tôi trấn an:

- Thấy anh cháu quen quen chú hỏi thăm, vậy thôi.

Con bé lấy lại bình tĩnh, trả lời:

- Dạ, cháu là em của anh Hòa. Sao chú biết anh của cháu? Mà cháu xin thề với chú, chúng cháu chỉ đi móc bọc, lượm rác chứ không bao giờ trộm cắp của ai.

Tôi an ủi :

- Sao cháu lại nghĩ thế?

- Tại vì ai thấy bọn cháu cũng nghĩ như vậy.

Tôi vỗ về:

- Chú hỏi, cháu phải trả lời thật nhé. Có phải cháu là con của chị Út?

Cô bé nhìn xuống đất trả lời tôi bằng giọng buồn buồn:

- Dạ, đúng vậy.

- Sao cháu không ở nhà mà đến đây nhặt rác?

- Anh em cháu phải tự kiếm sống. Bố dượng không muốn chúng cháu sống chung với họ.

Tôi phân trần :

- Nhưng nhà đó là của cha mẹ cháu?

Trường đời đã dạy cho chúng sớm ý thức về cuộc sống nên con bé tỏ ra am hiểu rành hơn trước tuổi không như tôi tưởng. 

Cháu trả lời:

- Lúc đầu, cháu nghe bố dượng nói thế, nhưng sau nầy, mỗi khi ổng đi uống rượu về cự nự với mẹ là làm không đủ đưa cho vợ nuôi con riêng. Anh Hòanghe vậy về mách với nội, nhưng nhà nội quá nghèo không thể cưu mang chúng cháu. Bà nội nói tùy bay tự lo liệu mà ăn ở, nội già rồi chẳng giúp được gì nên bọn cháu phải bỏ nhà đi lang thang kiếm sống.

- Ba cháu không gởi tiền và về thăm các cháu, à?

Đôi mắt con bé đượm buồn nhìn về phía xa xăm như dò tìm một điều gì trong ký ức. Biết lúc này khơi lại chuyện đau thương của bọn trẻ là điều không nên, nhưng tôi vẫn muốn tìm hiểu. Trong đầu tôi lại văng vẳng những câu nguyền rủa ngày nào ở những năm về trước từ căn nhà cuối hẻm. Hình ảnh chiều chiều có một chiếc xe máy cà tàng loạng choạng chạy ngang được điều khiển bởi một người đàn ông ốm nhom nực nồng men rượu. Và một người đàn bà ăn bận xốc xếch, trên tay lưa thưa những tờ vé số. Cái căn nhà tồi tàn cuối hẻm như một trạm truyền thanh sẵn sàng phát ra những câu tru tréo cùng những lời đay nghiến. Họ sống như thể không biết xóm giềng là gì, hễ có chuyện là gây gổ, là tha hồ tuôn ra những ngôn từ tục tĩu, là thản nhiên bươi bới những cái xấu của nhau ra cho mọi người cùng biết, họ cũng không từ những chuyện riêng tư tế nhịgiường chiếu chỉ có vợ chồng mới biết.

Căn nhà ấy như một hỏa diềm sơn mà bọn trẻ hồn nhiên sống trên sức nóng không dừng do cha mẹ chúng mỗi ngày nung thêm nhiệt. Rồi bỗng nhiên kẻ nát rượu đó biến mất. Và trong xóm tôi có một người đàn ông lạ ăn bận tươm tất xuất hiện. Người đàn bà bán vé số dạo kia cũng không còn tuềnh toàng như trước. Căn nhà chị đang ở mỗi ngày khang trang hơn. Cho đến một hôm, bất ngờ trong quán cà phê, anh cất lời hỏi thăm tôi: “khỏe không ông bạn hàng xóm?”. Từ ấy, tôi mới gián tiếp biết rằng, căn nhà cuối xóm đã đổi chủ. Rồi hôm nay, tình cờ,tôi gặp những người con của họ.

- Cháu lên thành phố lâu chưa? Tôi hỏi.

- Dạ, vài tháng.

- Hiện giờ chúng cháu ở đâu?

- Ngày thì bãi rác, tối gặp đâu ngủ đó.

- Nhỡ lúc đau ốm bịnh tật tính sao?

- Lúc nầy đã bịnh rồi, tụi con đâu còn chờ đến ngày nào nữa, chú?

- Cháu nói sao? Mà chúng cháu đang mang bệnh gì trong người?

Qua câu chuyện tôi được biết thằng Hòa đang bị nhiễm một căn bệnh quái ác nhất của thời đại chúng ta ngày nay. Dù rằng cái tuổi mười ba của nó không biết quan hệ tình dục là gì và hắn cũng chưa bao giờ dám hửi hít xì ke ma túy. Nó nhát lắm, hễ thấy ống tiêm thuốc là són ra cả quần chứ đừng nói chi đưa tay cho người ta tiêm chích.

Câu chuyện nhiễm bệnh của thằng Hoà nghe thật đau lòng. Một hôm, hắn bươi trong đống rác, bắt gặp một bọc giấy gói kín không biết bên trong chứa gì, máu tham trỗi dậy hắn khom người giấu bọc giấy vào người rồi vẹt dạt bọn trẻ chung quanh chạy miết. Mấy đứa lớn nghi nó bắt được của quí nên bám riết đuổi theo. Cùng đường, thằng Hoà ném bọc giấy vào bụi rậm. Mấy đứa kia không tài nào phát hiện, thế là bọn chúng xúm lại tra khảo thằng nhỏ. Lúc đuổi theo thằng Hòa, thằng trọc đầu lớn nhất trong đám bụi đời sống trên bãi rác, nhặt một ống chích thuốc có tra sẵn cây kim nhọn hoắt, khi túm được cổ áo, tiện tay hắn lụi thẳng vào đùi thằng Hòa một nhát. Vết thương không có gì quan trọng, nhưng đủ làm thằng Hòa đau buốt và sợ sệt, hắn đành phải chỉ nơi gói giấy vừa ném. Thế là cả bọn xúm lại giành giựt. Khi mở ra, trớ trêu thay bên trong chỉ là một miếng băng vệ sinh bầy hầy. Tức mình, thằng đầu trọc nện thêm mấy đấm nữa mới chịu buông tha.

Trận đòn làm thằng Hòa ê ẩm cả người nằm mẹp một chỗ. Con Bình thay anh đi lang thang khắp quán xá trong thành phố gom cơm thừa canh cặn mang về nuôi anh, nhưng than ôi! Qua cuộc xét nghiệm, bệnh viện cho biết máu hắn dương tính, trong người hắn đang mang mầm bệnh Aids, một căn bệnh nguy hiểm nhất của nhân loại. Có lẽ mũi kim oan nghiệt trên tay thằng đầu trọc lượm từ đống rác đã bị nhiễm HIV. 

Con Bình tuổi chớm dậy thì làm sao tránh khỏi những cặp mắt thèm thuồng dòm ngó đầy thú tính của bọn bụi đời sống lang thang đầu đường xó chợ. Điều bất ngờ và bất hạnh ập đến cuộc đời của nó là chính tên đầu trọc đánh thằng anh rồi cưỡng hiếp luôn cả đứa em.

Con Bình kể cho tôi nghe nhiều lắm, nhưng tôi không muốn hỏi gì thêm. Cha nó giờ sống ra sao tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết mẹ nó đang sống trong nhung lụa với người chồng hờ ở cuối hẻm và không bận tâm đến những giọt máu họ đã tạo ra. Còn anh em nó chẳng biết trôi dạt về đâu trên cuộc đời nầy?

V.Q.T

Bài viết liên quan

Xem thêm
Đồng trăng – Truyện ngắn của T.Diên Lâm
Mặt trời nhả màu đỏ quạch lên mảnh đá đầu làng, tỏa màu huyết dụ, gã đưa tay nâng điếu tẩu cũ mèm, bám đầy những cợn bã thuốc lâu ngày không cọ rửa, làn khói vẩn đục cuộn trọn quanh mặt gã rồi tản lạc mờ dần, ánh mắt gã nhìn xa xăm, hiện qua làn khỏi mỏng, những mảng da sần sùi, thô nhám chi chít rổ, hằn một vết sẹo dài trông nặng đến khó nhìn.
Xem thêm
Con đò lặng lẽ - Truyện ngắn Lê Thị Việt Hà
Bao giờ cơn gió trở về, mùa mưa nặng hạt, những dòng mương ăm ắp phù sa, cho dòng sông thấp thoáng bóng con đò…
Xem thêm
Cá sấu báo thù – Truyện ngắn của Hồng Chiến
 Những cây gỗ hương cao lừng lững, đứng thành hàng như được xếp vào ô bàn cờ, trải dài trước mắt gần như vô tận. Ngửa mặt nhìn lên không thấy gì ngoài lá và cành cây. Dưới mặt đất chỉ có một con đường mòn dày đặc dấu chân trâu rừng đi giữa các hàng cây.
Xem thêm
Cánh hoa mai | Truyện ngắn của Đặng Đình Cung
Một truyện ngắn thấm đẫm nhân văn về đề tài 30-4 và Thống nhất đất nước.
Xem thêm
Ký ức chiến tranh - Truyện ngắn Trần Thế Tuyển
Thế là lại lỡ một lần nữa. Cả tuần nay, Giang không ra sân được. Giang vào phòng thay đồ rồi vội bấm thang máy xuống phòng cấp cứu.
Xem thêm
Mẹ | Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Tác phẩm Giải thưởng Truyện ngắn Tạp chí Văn nghệ quân đội.
Xem thêm
Tiếng chuông muộn màng – Truyện ngắn của Trần Minh Ánh
Đêm đã khuya, mọi cảnh vật đã chìm vào giấc ngủ, tiếng điện thoại tôi đổ chuông, bên kia đầu dây là một giọng đàn ông tiếng Quảng Nam nhưng rất lạ: Alo có phải anh Minh không?
Xem thêm
Nguyễn An Bình - Chùm thơ dự thi (Chùm 2)
Buổi chiều cơn mưa nhỏ qua đâyMang theo cánh cò quay về chốn cũCầu Ba Son in bóngRực rỡ trong ánh chiều tàSoi từng nhịp yêu thươngNối khu đô thị mới Thủ Thiêm bao năm cách trởXanh lục bình vừa trôi vừa nởĐêm bừng lên ánh điệnLấp lóa dòng xe xuôi ngược.
Xem thêm
Nguyễn Đức - Chùm thơ dự thi
Tôi ngồi ngẫm lại đời tôiNợ bao ánh mắt nụ cười thân thươngNợ tóc mây bên kia đườngBồng bềnh theo gió, hương sang bên này
Xem thêm
Xuân bên cửa trời
Truyện đăng Văn nghệ Công An
Xem thêm
Tóc xanh, má thắm, môi hồng – Truyện ngắn Nguyễn Hải Yến
Người đàn bà kéo con vào lòng, che chiều gió hắt, hỏi Thụy chờ ai? Có phải cũng đợi chồng? Thụy cười, bảo không, em tìm thấy người yêu rồi, tận chiến trường miền Đông, cũng đã đón được anh ấy về… Em ở đây chờ một người. Khi bạn ấy về, em trả lại lời hứa mười tám tuổi…
Xem thêm
Mê muội - Truyện ngắn Nguyễn Thị Bích Vượng
Một hôm, trời về chiều, mưa bụi lây phây, vẫn như mọi ngày tan giờ làm việc, Lan qua chợ mua thức ăn, rồi hai vợ chồng cùng về, mới đến đầu ngõ, chị nhìn thấy bố chồng đang đứng ở cổng.
Xem thêm
Người đàn bà bên kia sông – Truyện ngắn của Văn Giá
Làng tôi nằm sát con sông Thương. Từ chân đê vào làng đi qua một con đường đất nhỏ, hai bên trồng phi lao, cắt qua cánh đồng. Khoảng cách từ làng ra sông không quá xa. Người lớn ở trên đê, mỗi khi có việc gì gấp, gọi vọng vào trong làng vẫn có thể nghe thấy, nhất là khi gặp gió xuôi thì rõ mồn một.
Xem thêm
Rome còn thơm mùi Oải hương - Truyện ngắn của Thu Trân
Chuyên mục Đọc truyện ngắn hay trên báo Văn nghệ
Xem thêm
Cọng rơm - Truyện ngắn của Bùi Thị Huyền
Trở về thăm làng sau mấy chục năm tha phương cầu thực, Mỳ vui và hân hoan như chưa hề xảy ra những biến cố trong cuộc đời mình. Nói là về thăm làng nhưng thực ra cái làng Trà đó không phải nơi chôn nhau cắt rốn của cô. Nó là quê, cái nơi cách đây đã lâu lắm rồi, Nhân - một nửa của Mỳ ngày nào, sinh ra và lớn lên trong ngôi nhà nhỏ dưới chân núi Trà, ngọn núi chơ vơ giữa vùng đồng bằng duyên hải.
Xem thêm
Tìm cha - Truyện cực ngắn của Lê Thanh Huệ
Nguồn: Giải thưởng truyện ngắn của Tạp chí Thế giới mới (1993 – 1994)
Xem thêm
Bông hoa của bản – Truyện ngắn Nguyễn Thị Thu Trang
Tiếng khóc thút thít của Mai vọng từ phía buồng lại, xóa tan sự tĩnh lặng của đêm. Páo ngồi bên bếp, nồi nước đang sôi ùng ục bốc khói, tay Páo cầm thanh củi cời những viên than hồng rực, ánh mắt vô định nhìn những ngọn lửa bập bùng cháy cũng như lòng Páo lúc này đang không yên. Páo muốn đi vào trong phòng Mai, nói với Mai rằng hãy đứng dậy và bỏ đi cùng anh. Hãy bỏ lại tất cả cuộc sống hiện tại để đến một nơi khác bắt đầu cuộc sống mới như đôi chim cu tự xây tổ mới cho mình, như đôi hoẵng chạy vào rừng sâu sống cuộc sống yên bình… Từ nhỏ Páo đã chứng kiến Mai khổ quá rồi, giờ nếu tiếp tục để Mai chịu khổ hơn nữa anh thấy mình càng vô dụng như khúc gỗ dưới sàn nhà, như cây lá han trong rừng.
Xem thêm
Yêu nhau ở đất lửa
Truyện ngắn của NGUYỄN XUÂN VƯỢNG
Xem thêm
Làng quê đang trôi
Khoan giếng trên đồi. Giở mảnh giấy ghi nhì nhằng những cuộc hẹn nhận qua điện thoại, hắn rút bút bi gạch ngang, tay co giật, run run, đường gạch ngoằn ngoèo. Hắn khựng lại, gãi gãi tai, nhưng rồi cũng lên đường.
Xem thêm
Gió chướng lạnh lùng, mưa rung lá hẹ – Truyện ngắn của Triệu Vẽ
Lâu lắm rồi đêm nay bà Sáu mới lại nghe một tiếng vạc sành đơn côi, trong cái hơi lạnh rờn rợn của mùa gió chướng. Không hiểu sao bà muốn lên bàn thờ đốt cho ông Sáu cây nhang. Con dâu bà nó cứ càm ràm mùi nhang giờ toàn hóa chất độc hại, hay má chuyển sang nhang điện. Bà không ưng. Bà thích hửi cái mùi nhang khói thiệt lẩn quẩn trong nhà, trong gian thờ vào lúc chạng vạng, nghe ấm cúng bình an không có tả được.
Xem thêm