Bài Viết
Trời đông, gió lạnh run người. Thư khoác chiếc áo lông, dày cộm, trang bị thêm bao tay, vớ mà cô vẫn thấy chưa đủ ấm. Từ tầng nhà cao tầng, Thư nhìn xuống đường. Sáng chủ nhật, trời u ám, tối mịt, bầu trời buổi sáng như buổi chiều, lại thêm cơn bão số 7.
Mùa này buổi chiều ưa có gió. Những trận gió trút nỗi giận hờn thốc tháo ra triền sông.
Nhà văn trẻ Võ Chí Nhất vừa đóng góp tác phẩm mới có tên gọi "Muội tro" vào dòng văn học trinh thám.
Hạ Uyên – cô gái khuyết tật chân bẫm sinh do chứng bại não vận động nhưng ý chí sống kiên cường. Hạ Uyên theo học lớp Tin học văn phòng khi học xong lớp 12. Cô được mẹ cho học trong môi trường hòa nhập nên tính Uyên khá thoáng, vui vẻ, hòa đồng, lại có hoài bão làm nhà văn. Cô từng đơn phương cảm mến anh bạn thời Trung học. Hạ Uyên nghe “cố vấn” của đám bạn thân, làm “ nàng Kiều trao duyên” cùng anh chàng nọ. Thư chưa tới tay “Kim Trọng” thì nàng bị mẹ (bà Hiền) cho một trận te tua vì “ không biết thân, biết phận”. Bà Hiền luôn ủng hộ và đồng hành cùng con, trừ chuyện tình cảm vì Uyên rất đa cảm, bà sợ con tổn thương như mình đã trải qua khi ly hôn chồng và làm mẹ đơn thân.
Ta đã say trong ngổn ngang của tháng Mười. Đêm mụ mị từng cơn mưa rệu rã. Ngày nào đó có hoang hoải lưng chừng vài con nắng. Những yêu thương chất ngất phía mơ hồ. Ta mơ gì trong tháng mười dạm ngõ? Mơ đêm ư? Không. Mơ mưa ư? Chưa hẳn thế. Hình như ta mơ theo từng con nắng. Những con nắng lưng chừng đem lại và gieo rắc vào hồn bao nỗi niềm phía xa lắc những ngày xưa, và những ngày yêu.
Ngỡ phôi thai từ giấc mơ cổ tích
Em hái dùm ta tròn nụ trăng rằm
Con cánh cam bay từ đâu bay tới
Lấp lánh thu vàng chở nắng mùa sang
Chiếc bóng nhỏ thó kéo một vệt dài dưới nắng chiều lồng trong những sợi khói trắng mảnh dẻ bay thẳng lên trời càng làm thằng bé mỏng manh hơn lúc nào hết.
Tôi thấy một vì sao lung linh hình bàn tay cha thô ráp/ dìu tôi chấp chới đại ngàn…/ kìa mắt mẹ buồn như ngày tôi đi./ hấng giọt nào cũng rỗng cạn cả tháng ba năm ấy!/ xóm làng hiện về mang theo đứa tôi đội mũ nằm thơi thả trên lưng trâu/ tiếng ru quê hắt lên từ đồng cỏ/ cho tôi một lần lạy dòng sông vò võ/ đợi tạ tội phía bia mộ cuộc đời/ tim tôi đang cháy/ ngực tôi đang nóng/ bóng tôi mênh mang cuối trời giãy giụa một cơn mơ.
Chiều bắt dế ven đê cùng lũ bạn
Tiếng sáo diều thủng thẳng ở lưng trâu
Đôi chân trần làn da cháy đen nâu
Phong phanh áo mưa ngâu trời trở gió
Lão, một người tôi thực lòng thán phục, thương cảm, nhưng đồng thời tôi lại chán ghét, khinh miệt. Chẳng hiểu vì sao hai dòng tình cảm trái ngược lại song tồn trong tôi.