- Thơ
- Sông Lam ngày trở về | Chùm thơ Nguyễn Vũ Quỳnh
Sông Lam ngày trở về | Chùm thơ Nguyễn Vũ Quỳnh
Văn chương TPHCM xin giới thiệu chùm thơ của nhà thơ Nguyễn Vũ Quỳnh vừa được chọn in trong cuốn Lam Hồng 7, tập thơ mới của Hội thơ Nghệ Tĩnh tại TP. Hồ Chí Minh.
SÔNG LAM NGÀY TRỞ VỀ
Đi xa về nghe nói rặt tiếng quê
Giọng Xứ Nghệ sao nghĩa tình đến thế
Ơi câu hát “Thương quê mình xứ Nghệ”
Tiếng đất trời vang vọng chốn địa linh
Điệu ví giặm duyên quê người Nghệ -Tĩnh
Quên giận rồi thương nhớ mãi người ơi
Bay khắp nhân gian bầu trời chấp chới
Sâu lắng bồi hồi bối rối cả chiều ni
Nghe câu hò ở dưới bến mọi khi
Những đứa con xa về quê đang hát
Quá nửa dòng đời một thời tắm mát
Nóng ngọn gió Lào bỏng rát cả ca dao
Bây giờ đi trên vạn nẻo trời cao
Thương Bến Thủy nối đôi bờ Nghệ Tĩnh
Nghe em hát chiều ni về Hồng Lĩnh
Chẳng bao giờ ai quên nổi sông Lam.
ĐƯỜNG VỀ QUÊ NỘI
(Kính tặng dòng họ Nguyễn Đạt, xã Diễn Phong, Diễn Châu)
Ông bà nội đi xa, con cháu về xứ Nghệ
Cuốn gia phả xưa rồi, đọc ngẫm lại từng câu
Chẳng đặng đừng nơi phương trời lưu lạc
Diễn Châu đường về nơi đất tổ ông cha
Về xứ Nghệ miền đất của quê ta
Tiếng hát sông Lam sưởi ấm mùa gió bấc
Trăng Phủ Diễn một góc trời cung bậc
Thả lòng mình trước ngọn gió quê hương
Xứ Nghệ ngọt ngào điệu ví Giận mà thương
Nghe câu hát tình người nói hộ cả vùng quê
Đêm thăm thẳm nghe tiếng khuya rất khẽ
Diễn Châu ơi! Nơi nguồn cội con về…
Ai làm nên “Khúc hát sông quê”
Như gọi con về dòng sông quê nội
Đêm thong thả giữa trăng sao vời vợi
Nguồn cội tâm tình ân trọng đất địa linh.
NƠI BẾP NGÀY XƯA
Ngày xưa bếp núc rạ rơm
Gió nghiêng ngọn gió. Khói vờn vờn bay
Nhà ta ấm tự nơi đây
Mẹ cha gom nhặt những ngày đói no
Bếp nghèo mèo cũng nằm co
Canh khoai nấu tép, cá kho, cải nhừ
Quả sung muối, cắt làm tư
Đầu môi chát mặn đến từ hanh hao
Luống khoai, vạt sắn, vuông ao
Nuôi con khôn lớn khát khao đợi chờ
Hạt cơm có tự bao giờ
Phải chăng cửa bếp đến bờ ruộng quê
Đêm nằm nghe đất tỉ tê
Lời xưa gom nhặt mô tê nhớ về
Qua thời khoai sắn cơm khê
Bếp ga vẫn nhớ bếp quê ơi à.
GIẾNG QUÊ
Đồng làng khô rạn đất cằn
Mương quê nước cạn trâu đằm phơi lưng
Trời thì nắng nóng dửng dưng
Giếng quê không cạn còn bung dây gầu
Bên giếng xanh ngắt khóm trầu
Cây cau đứng đợi, cúi đầu soi gương
Bờ tre rặng duối con đường
Cứ xao xuyến, cứ thương thương mái đình
Giếng quê điểm hẹn nhân tình
Những đôi trai gái và mình với ta.
Lời trong như giếng quê nhà
Mắt ai lúng liếng như là đang yêu
Nơi đây bến đợi những chiều
Tiếng nhà quê, tiếng sáo diều, võng đưa
Mùa Hạ sớt xuống hạt mưa
Mía nhà ngọt lịm bởi trưa gió lào
Đêm về mơ những chiêm bao
Nụ cười bên giếng lật nhào trời quê.
GIẤC MƠ TÔI
Cái phận đi xa cả đời phiêu lãng
Đêm nằm mơ gốc rạ lời ru
Con cáy đỏ chờn vờn trong giấc ngủ
Trắng ngọn khoai sau trận mưa rào
Giấc mơ theo ngọn gió hanh hao
Cánh én vội vàng trở lại tháng giêng
Ta được thấy vòm trời qua đáy giếng
Gàu nước kéo lên uống cạn những trưa về
Tiếng chim gáy vắt qua hàng tre
Kéo cuộc đời xa về lại bến quê
Nơi đường xa liêu xiêu dáng mẹ
Vẫn dành con đồng bánh chợ quê mình
Con gái nhà ai đôi mắt ru tình
Cái lúm đồng tiền làm duyên con gái
Tan đồng chiều những mùa gặt hái
Tiếng cười giòn nắc nẻ giấc mơ tôi.
Rút từ tập Lam Hồng 7 của Hội thơ Nghệ Tĩnh tại TPHCM (Nxb Hội Nhà văn, 2022).