- Thơ
- Thơ chào mừng Ngày Thơ Việt Nam trên Tạp chí Văn nghệ TPHCM (1)
Thơ chào mừng Ngày Thơ Việt Nam trên Tạp chí Văn nghệ TPHCM (1)
Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số Tân Niên (Thứ Năm 2/2/2023) có tới 30 trang dành cho Thơ nhân Ngày Thơ Việt Nam Xuân Quý Mão. Văn chương TP. Hồ Chí Minh xin được lần lượt giới thiệu các chùm thơ từ số đặc biệt này.
Thăm lại Khe Sanh
Một chiều thăm lại Khe Sanh
Nghe trong ruột đất chiến tranh thét gào.
Dọc theo Đường Chín - Nam Lào
Cành “cây nhiệt đới” níu cào cửa xe.
Đến Làng Vây bỗng được nghe
“Lính tăng” trai gái múa xòe hát ca.
Đạn bom ngày ấy đã xa
Máu xương đồng đội, thịt da hóa trầm
Chỉ còn bóng mẹ lặng câm
Ngước nhìn mai nở âm thầm trước sân…
Viết khi trận mạc đã qua
Kỷ niệm 50 năm ngày ký Hiệp định Paris, lập lại hòa bình ở Việt Nam
Tôi từ trận mạc về đây
Câu thơ viết dọc đường cày của cha
Mồ hôi từ ruột chắt ra
Cha khom lưng nắng trùm qua lưng gầy
Tôi từ trận mạc về đây
Bài thơ in phía tháng ngày mẹ trông
Lạnh từ trong vạt gió đông
Mà nghe lời mẹ ấm lòng đời con
Tôi từ phố thị về thôn
Ừ làng tôi đấy, vẫn còn bóng đa
Câu thơ viết lúc trăng tà
Còn nghe bỏm bẻm giọng bà ầu ơi
Tôi ra phố thị rong chơi
Phận ai vùng vẫy trong lời bể dâu
Thương thương ngày ấy trẻ trâu
Tuổi thơ nức nở gọi nhau tìm hè
Tôi từ trận mạc xa quê
Nửa đêm run rẩy cơn mê lạc ngày
Bất ngờ trong lúc rượu say
Kìa câu ai nói cứ day dứt lòng
Ừ thôi. Trận mạc đã xong
Vườn xuân đã nhuộm đào hồng sắc quê
Em cười như thả bùa mê
Tôi say quýnh quáng ngõ về bỗng quên.
TRẦN QUANG KHÁNH
Xuân đảo xa
Mùa xuân đến trong mắt người chiến sỹ
Trong trái tim, nơi môi nở miệng cười
Mặc sóng cuộn và gió gào rền rĩ
Ánh nắng chiều đất Mẹ mến yêu ơi!
Cánh hải âu liệng chao trên đảo nhỏ
Như con thuyền vượt sóng giữa trùng khơi
Người chiến sỹ cầm tay cương chiến mã
Đảo nhỏ vươn vững chãi phương trời.
Xuân bước nhẹ trên vườn rau buổi sáng
Cây cải ngồng cũng rạo rực hoa tươi
Vàng xốn xang nơi tiền tiêu biển rộng
Nghiêng cánh chào ngơ ngẩn cánh chim lơi.
Vẫn còn đó những cành đào hé nụ
Vàng sắc mai thế cũng đủ xuân rồi
Trên khuôn mặt sạm màu người chiến sỹ
Mùa xuân về đảo nhỏ thắm trên môi.
Con nhớ mẹ nhìn Trường Sơn xanh thẳm
Phía trời xa lưng mẹ nắng rơi chiều
Khỏa sóng biếc vỗ về phương nhớ ấy
Mẹ mở lòng ôm sóng nước thương yêu!
Đảo chìm
Trận địa đảo chìm, khác ở Trường Sơn
Không đường mòn, rừng già, thác đổ…
Khói lam chiều vắng bóng giữa thung xanh
Đảo thì chìm, lính tôi lại nổi
Thủy chiều đi rồi, bãi cát nhô lên
Viết vội câu tứ tuyệt cho em
Thiếu đất nổi, nửa thơ chìm dưới nước
Dải đất nhỏ nhưng đây là Tổ quốc
Sóng đến rồi đi xa tít chân trời
Chỉ có đảo chìm nâng dưới chân tôi
Cứ bám chặt vào lòng chiến sĩ
Nghe tiếng Bắc, giọng Nam…
Đảo biết điều linh ý
Con Hồng cháu Lạc mình đây
Quen mùi mồ hôi hơi ấm bàn tay
Nơi biên ải Tổ Quốc mình sóng gió
Trận địa đảo chìm rất nhỏ
Nhưng hồn đất, tình người sâu thẳm mênh mông.
PHẠM THANH BÌNH
Tết xưa thương nhớ
Trên bàn, đỏ sắc đào phai
Cha tôi tỉ mẩn lau mài bát hương
Tàn nhang vương mái tóc sương
Vòng vèo khói trắng...
tựa đường nhân gian
Bên hiên nhà ngói ba gian
Mẹ ngồi gói bánh, dưới giàn mướp hương
Bánh gai, bánh mật, bánh chưng…
Mẹ ướp vào bánh cả hương đất trời
Chị tôi cũng mới về chơi
Cơ man quà Tết...
đặt nơi góc thờ
Sân nhà đầy tiếng trẻ thơ
Xúng xính áo mới...
hát lời đồng dao
Ngõ làng cười nói xôn xao
Người xa về tết vui chào người quê
Đi từ ruộng lúa, bờ đê
Giàu, nghèo cũng có một quê để về!
VÕ THỊ NHƯ MAI
Khoảnh khắc
Bức tranh ký ức phủ bụi thời gian
Không còn nỗi đau, chỉ cô đơn cùng cực
Ngày cuối năm nước mắt gột muộn phiền
Dẫu buồn khổ vạn lần bãi bồi truân chuyên
Tựa vào lồng ngực sông à ơi mái chèo vỗ
Hoài cảm - trái tim thứ hai nấc nhịp cuộc đời
Anh ôm chầm quá khứ thưởng thức làn hương
Mái tóc tình yêu chảy qua từng ngón nhớ
Mây xám bay đi, vai nhẹ hẫng. Môi hường
Cánh đồng mùa đông thông thốc gốc rạ trơ
Dẫm lên cỏ mần trầu má em hồng buốt giá
Chìa khoá thanh xuân anh để lạc nơi nào
Mười hai tháng chênh chao pha lẫn ngọt ngào
Chúng mình được tạo ra từ bức tranh kỷ niệm
Tấm voan choàng run rẩy một đường cong
Quyển sổ tay ghi chặng đường long đong
Khi gấp lại khoảnh khắc nào bừng sáng
Đoá tình thơm nắng mới – 2023.
NHẬT QUỲNH
Đền thiêng
Sáng nay mùa đông thốc vào thành phố
Rét chìm sâu khuôn mặt người
Còn được bao mùa đông có mẹ?
Câu hỏi rơi trên dòng lệ ứa
Con gục mặt vào phím thời gian
Nghe nghìn nốt nhạc hoang mang. . .
Những niềm vui đời mẹ muộn mằn
Hóa thạch từ ngày cha khuất núi
Đũa lẻ đôi góc bàn
Lời ru nghiêng cánh võng
Trơ trọi giữa đời
Thân cò lặn lội
Nhọc nhằn buổi chợ
Rách đêm!
Con của con giờ sống giữa trăm nghìn hình dung vẫn không sao hiểu hết
Tay mẹ vì đâu cớm nắng hao gầy
Con tập bao lần lời đối đáp khôn ngoan
Không sao biện hộ được lỗi lầm với mẹ
Không sao biện hộ được thói ham chơi
sóng sánh . . . Bạn bè
Con có trăm ngàn lí do để bận. . .
Cà phê mòn gót mỗi sớm mai
Chưa quá hai lần trong năm cùng mẹ thăm bà con nội ngoại
Mẹ thèm soi mặt bến sông quê
Con khất năm lần bảy lượt
Thời gian . . .
Lùa nước trôi!
Khi con ngồi săm soi vết thương lòng gió bão
Mẹ - ngôi đền thiêng che chở
Con qua giông tố cuộc đời
Trong bóng tối thâm u bàn chân lạc hướng
Lời mẹ ru ẩn trong tâm thức
Cho con tìm vết cội nguồn!
HOÀNG THẠCH
Tháng ba nhớ mẹ
Tháng ba ngoài mình vẫn lạnh?
Lùa về cơn rét Nàng Bân
Ngõ vắng nhà mình hiu quạnh
Hoa xoan rụng tím góc sân
Tháng Ba phủ đầy nỗi nhớ
Lững lờ con nước lại lên
Tiếng cuốc vọng về nức nở
Chiều chiều nắng lạnh nửa hiên
Chỗ này mẹ ngồi vá áo
Con kê ghế nhổ tóc sâu
“Mười cọng một đồng” - mẹ bảo
Tóc sương, đời mẹ dãi dầu
Cây bưởi sau hè còn đâu?
Để hương bay qua cửa sổ
Tháng ba làm con lại nhớ
Hái hoa cho mẹ gội đầu
Con về lần theo lối cũ
Bức tường rêu phủ chơi vơi
Thao thức những đêm không ngủ
Đâu đây tiếng mẹ ru hời…
HOÀI HƯƠNG
Mộng đào xuân giữa Hà Nội phố
Một e ấp nụ chúm chím đông
Hai mê hoặc hoa hư ảo hồng
Ba nõn nà xanh ma mị lá
Bốn mộng mơ tình dịu dàng Xuân.
Long lanh giọt ngọc đậu nhành non
Mơn man hương gió chạm nụ tròn
Tương tư đào viên sương khói mỏng
Bảng lảng mỹ nhân dạo gót son
Vàng nắng xuân vương ngàn nỗi nhớ
Nhẹ gió ban mai thổi nghiêng chiều
Sắc đào phai nhuộm trời lá đỏ
Vẫn mãi nợ em một lời yêu.
ĐINH NHO TUẤN
Và cũng cháy lên như những vì sao
Ta tựa hồ như đồ cổ của nhau
Thêm một đoạn trường là ta thất lạc
Tờ lịch cuối năm thay bằng tờ lịch khác
Cũng thế thôi em, hạnh phúc cũng trôi đi
Ta bám vào sợi dây thời gian thiên di
Lần lại ngày tóc xanh, bồng bột
Anh ẩn vào đêm dõi chân em bước
Em làm mặt trời thay cả vầng trăng
Dễ gì nhận ra màu của thời gian
Anh nhận ra em màu bông hoa tươi thắm
Cả thánh nhân không yên bề số phận
Thì chúng ta là hoa cỏ mùa đời
Thì chúng ta là những ánh sao rơi
Bầu trời cao siêu chúng ta nhường chỗ
Sẽ hân hoan, những vì sao tinh tú
Là tình yêu của đôi lứa sẽ yêu
Họ sẽ yêu, yêu tha thiết, rất nhiều
Như ta từng yêu và từng ước vọng
Yêu như chết đi, yêu như rực sống
Và cũng cháy lên như những vì sao.
Thả dòng lục bát vào xuân
Giêng hai thả nắng qua đồng
Ta thương con sáo qua sông lụy đò
Khi thèm điên điển mắm kho
Quê người bậu chắc khó lo chu toàn.
Ngại chi một chuyến đò ngang
Để ta xa bậu đồng làng càng xa
Kiến leo đỏ ngọn trâm già
Sợ mưa bong bóng đường xa lên chiều.
Nhà ai nhả khói đìu hiu
Vàng mùa hoa cải chắt chiu phận người
Bốn mùa nắng bụi rong chơi
Bậu thương nhớ mẹ đất trời cũng mong.
Thả bè trôi lạc giữa dòng
Tội con cá lội long đong sông dài
Cái xanh bẹ trắng thương hoài
Mướp ơi thắp nắng cho dài khổ qua.
Bậu đừng dõi mắt trông nhà
Chiều ba mươi tết có là xuân chưa
Thả dòng lục bát theo mưa
Chờ ba ngày tết ta đưa bậu về.