- Thơ
- Thơ dự thi của Trần Danh Tu
Thơ dự thi của Trần Danh Tu
TRẦN DANH TU
Nguyện cầu
Con ôm ngực, chào bác sĩ ra về
Ngã gục xuống tại nhà mình trống vắng
Mũ tai bèo, lược đuya ra bên bình tro chết lặng
Khói hương bay tàn lạnh, cóng căn nhà!
Tro cốt hiện ra hàng rào điện tử McNamara
Nhiều vết sẹo bom napalm loang lỗ
Cha cất kín, không cho ai ngưỡng mộ
Luôn nguyện cầu. Chiến tranh chớ đầu thai!
Ở trong bình, còn nguyên vẹn hình hài?
Trận Thành Cổ đất tím bầm máu tứa
Bom đạn trong cha từ nay không đau nữa
Hũ sành kia mang tất cả đi rồi!
Xuống đất sâu ôm đồng đội mà cười
Khoe thành phố nhà chọc trời gió hát
Tàu điện ngầm hú còi vang lòng đất
Ổ chuột xưa nay bỗng hóa thiên đường.
Con nâng niu kỷ vật thuở chiến trường
Đừng đốt. Nguyện cầu cha sống mãi
Đại dịch đến, nhiều tấm lòng đỏ chói
Lòng bao dung, trao nhân nghĩa muôn nhà…
Một Sài Gòn chinh phục bạn gần xa
Chính khách đến, gác nỗi niềm quá khứ
Tay sang tay như chưa hề do dự
Khúc reo vui lấp lánh ánh mắt người.
Cha đừng buồn bình tro cốt mình vơi!
Khi cả nước lấy máu mình chống dịch
Theo chân Bác, Sài Gòn mau về đích
Tro dịch này. Nhân loại chớ đầu thai.
Ảnh Internet.
Với đất phương Nam
Mở từng thớ đất phương Nam
Ngời chương báu vật không tan phận đời
Nghĩa nhân kết tủa thành người
Đau thương đem cả vàng mười cho nhau
Thấy ông cha tuốt gươm đao
Máu xương thổn thức đọng vào hương cây
Phương Nam lột nắng bàn tay
Tưới câu vọng cổ đó đây lẫy lừng
Giặc tan sau những khúc rưng
Con đường lành lại trên từng nỗi đau
Nung tan mưa nắng dãi dầu
Dựng phố lộng lẫy, bắc cầu nguy nga
Bừng lên muôn nẻo gần xa
Nụ cười chị Thắng trổ hoa cho đời
Phương xa tỉnh giấc bom rơi
Đến đây ngỏ ý trao lời thảo thơm
Ngẩng cao đầu gác đau thầm
Người muôn phương đến sâu đằm bên nhau
Ở đâu giông bão, nắng nhàu
Phương Nam đến tắt nỗi đau trái mùa
Đất phương Nam biết thêu thùa
Ủ thơm tiếng mõ cửa chùa ban mai
Đất trao dinh lũy hiền tài
Nước trao hòn ngọc, lâu đài phương Đông
Dẫu còn vết rốn bão giông
Phương Nam biết hóa tiên rồng bay lên
Nghĩa nhân sưởi ấm câu thiền
Rạng chương độ thế, đọng thiên sử vàng.
Cảm thức trước lò thiêu
Mình về đây chết lặng trước lò thiêu
Khóc trước đoàn quân một thời đi giữ đất
khóc trước tù nhân Côn Đảo, khóc Biệt động Sài Gòn
sót dưới hầm bí mật
Đến đây, không điếu văn oan nghiệt thét trong lò!
Xứ sở này vàng bạc cũng đem cho
Lấy địa đạo Củ Chi chia nhau phần đánh giặc
Không ai than, chẳng kể mình tóc bạc
Trước mùa Xuân đại thắng máu và hoa.
Chẳng thấy người thân về chịu tang khóc cha
Chỉ thấy ngàn chiến binh trên tuyến đầu chống dịch
Viện dã chiến, người cứu người chật ních
Mọi ngã đường trao sự sống cho nhau.
Đất phương Nam nhân nghĩa ngát trên đầu
Đón bè bạn bốn phương về chung phố
Đại dịch đến, dẫu bơi trong bão tố
Khắp muôn dân chia sẻ trái tim hồng…
Lấp đầm lầy, cất súng, xóa hầm chông
Nhà chọc trời thi nhau cao lộng lẫy
Khu chế xuất nghìn mặt hàng tốt đấy
Bao vinh quang có thật ngỡ là mơ.
Cao tốc xuyên sông, xe lao như thoi đưa
Tân Sơn Nhất nhiều chuyến bay cất cánh
Ngày mai tàu điện ngầm chuyển bánh.
Ca vang lên. Nơi đáng sống là đây.
Cho tôi ôm từng lọn gió đất này
Yêu xứ sở người với người là bạn
Dẫu cay đắng, Sài Gòn không buồn nản
Rũ đau thương. Đứng dậy đón bình yên.