- Thơ
- Thơ dự thi của Vũ Đức Trọng và Phan Thu Nguyệt
Thơ dự thi của Vũ Đức Trọng và Phan Thu Nguyệt
VŨ ĐỨC TRỌNG
"Một con ngựa đau" con khác cũng không ăn
Trong cái thiếu bất ngờ ập đến
Từ lệch tay vội vã của thiên di
Bốn phía dồn tâm về thành phố
"Một con ngựa đau" con khác đói cũng không ăn
Những củ khoai dính đất khi nhổ vội
Những cây rau chưa kịp bó tròn
Hạt gạo thức trong bao cứu trợ
Trắng hơn mình từng trắng xưa nay
Những tấm lòng chuyển về phía bàn tay
Cơn khó thở lẫn lời ơn tất thảy
Những bác sĩ ngày trắng, đêm cũng trắng
Tỏa vàng lòng, cả khi chưa kịp bữa ăn trưa
Trái vú sữa này còn vết nhựa vườn em
Trái bầu bí hình giọt mồ hôi chảy
Tình người làm bằng những vì sao ủ cháy
Bước mẹ về đi mang dáng dấp đường cày
Rằng mẹ rằng em sương trước mưa sau
Vẫn thảo thơm như hoa chia nắng
"Bẻ đôi đêm" đưa người phần trắng
"Bẻ đôi mùa đông" phần lạnh cho mình
Đêm "con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ"
Chờ cùng nhau đi tới bình minh
Và thảo nguyên bát ngát rung rinh.
Ảnh Internet.
Sài Gòn mùa thu nay
Heo may gầy guộc se mình
Bên khe cửa mùa thu hé lỏng
Gió gọi người thảng thốt lá vàng
Cây đứng lặng đỡ những tia trời gãy
Làn sông thu sóng khuyết xoay chiều
Con chim khóc cầu vồng lên mây vắng
Thành phố thân yêu chuyển màu xám trắng
Kim nhân từ khâu mái che chung
Chỉ nghĩa khí nối từng hơi thở rạn
Tiếng sóng nước muối cồn lên thù, bạn
Trong nguy nan chống chọi mấy bề
Mồ hôi mùa thu nhỏ xót xuống biển cay
Những bàn tay và những bàn tay
Che gió độc, rồi cùng nhau chụm lửa
Để ngày mai thêm sáng một mặt trời.
Ảnh Internet.
PHAN THU NGUYỆT
Phương Nam tình sâu nặng
Ai thức cùng ta giữa đêm này
Căn phòng thu hẹp giữa bàn tay
Ngồi yên - tự tại... sao thắc thỏm!
Ngoài kia là giãn cách giăng dây
Thèm nghe tiếng hót bầy chim nhỏ
Thèm được tự do buổi hẹn hò
Nhớ quán cà phê cười rôm rả
Gặp gỡ bạn bè chẳng đắn đo
Tiếng còi cấp cứu vang khắp phố
Chẳng ai quấn kịp mảnh khăn xô!
Tiếng khóc bi ai chiều trở rét
Bão sốt lên cao - trí mơ hồ
Virus Delta chủng vô hình
Gây ra bao thảm họa tử - sinh
Ngọn lửa thiên thu... về một cõi
Đốt rụi tàn tro - tủi phận mình
Thương quá đôi tay những thiên thần
Sưng phồng bỏng rát - lo cho dân
Phía sau lưng áo ghi tên họ
Kịp nhận ra nhau... khoảng cách gần
Giãn cách bao lần chờ vắc-xin
Đừng như cơn gió thổi vô tình
Thích nghi sau bức tường kiên cố
Để đón ngày mai rạng bình minh
Thành phố bình yên nhịp sinh sôi
Tiếng cười trong trẻo nở trên môi
Phương Nam mảnh đất tình sâu nặng
Cùng gọi nhau về... ta có đôi. .