Bài Viết
Nhà thơ Valentina Novkovich, đồng thời là nhà văn, dịch giả văn học, nhà báo của Cộng hòa Serbia. Chị tốt nghiệp Khoa Ngôn ngữ và Văn học Nga (ngôn ngữ thứ hai là tiếng Anh). Đã công bố thơ và văn xuôi trên nhiều tạp chí ở Serbia, như Književne novine, Trag, Književni pregled, Brankovina, Buktinja, Stremljenja, Savremenik, Istok, Balkanske vertikale; và trên các tạp chí điện tử Ekerman, Hyperboreja, Zvezdani kolod ở Nga, Uzbekistan, Kyrgyzstan, Ba Lan, Romania, Macedonia, Kazakhstan.
Sau mấy chục năm
Ngôi mộ chưa có tên
mang tên em liệt sĩ.
Tôi là cánh diều
Còn em là bầu trời
Diều muốn bay đến tận cùng bầu trời cao rộng
Ta về nhớ tiếng võng đưa!
Hiên nhà chái bếp
Ngày xưa quê nghèo
Mẹ còn lặn lội gieo neo
Sóng xưa vẫn vỗ xao lòng
Mấy mươi năm bến Bình Đông còn chờ
Tìm về chốn cũ. Ngẩn ngơ
Bến trong ký ức bây giờ ở đâu!
Tôi đi về đất Phương Nam
Thăm đồng vàng lúa rừng tràm ngút xanh
Sông xòe chín nhánh vòng quanh
Phì nhiêu đất rộng trải mình phù sa
biển
người đàn bà vẽ mái tóc mình bằng những đợt sóng trắng tinh
người đàn ông hóa thành đứa trẻ trong thế giới cát
Con đường thì vẫn mọi khi
Trước nhà ao muống y xì ngày xưa
Về ngồi nghe gió ban trưa
Duyên phận ai có thể ngờ
Hương chanh thuở ấy đến giờ còn thơm.
Những người không ngắm bình minh
không một lần nô đùa với sóng
không xót thương công sức dã tràng