Bài Viết
Bao lớp trẻ thành đạt bay cao
Về thăm hẻm xưa
Nay tự hào khoác thêm tên mới
Rưng rức nắng hè âm thầm đi
Nhớ về em phiền não rơi rụng
Theo nguyên lý thời gian vô ý
Lá vàng nhẹ tênh. Nét thanh tao.
Vậy đó, theo thói quen cố hữu
Ta tìm chốn cũ không còn ai
Đã rượu ngây ngất hương mùa say
Phiền não ư. Kìa mùa Thu hiển lộ.
Dính mắc sợi tình ... Gió heo may
Ta tán dương ta ngày se lạnh
Thèm chi hơi ấm vai gầy mềm
Sá gì tay nắm trong tay. Vuột mất
Chu kỳ gọi khi đến sẽ đến
Nắng mưa là chuyện của trời
Sương giăng lướt qua một hơi thở
An vị mỗi ai một phận đời...
Nền trời y vá. Ta gọi Thu
Cõi trần mãi thanh tân muôn thuở...
Nhà thơ Trần Thế Vinh
Quê ta hùng vĩ nên thơ
Về với Thất Sơn
Gặp núi huyền tích phương Nam biên thổ
Gặp cây trường thọ soi mình diễm lệ
Lá vờn nắng ươm mầm xanh đọt
Chùa chiền nghiệm ứng lời thiêng
Thạch đại đao hùng vĩ
Đây phía chủ quyền…
Gặp suối thâm trầm lặng sóng
So vai đá dựng ngang tàng
Lộ đất Tứ giác Long Xuyên xanh thẳm
Ba trăm năm thấm máu tiền nhân
Tạc kỳ đài lượn trên Cao đỉnh
Vĩnh Tế kinh
Vĩnh Tế…
Đào đấp hóa linh giang thông hai bờ Việt – Thổ
Biên niên cộng sinh huyết mạch trường tồn…(*)
Ở lại Tri Tôn
Chân đạp quẫy vùng. Núi vọng…
Suối giữ lòng hồ Soài Chék soi mặt nhau
Tình khúc bay cao
Cây đá ôm nhau thành chồng vợ
Đón tình theo nắng theo mưa
Những mắt lá người ta yêu xanh mùa.
…
Một ngày
Lánh phố chợ ồn ã…hẹn mùa trở lại
Lên đỉnh cao 614 mét…
Làm chim Phụng vờn mây thấp cao
Nhìn dải Ngọa Long…Rồng nằm thức đếm những vì sao
Chờ đất nức mầm nụ tình hoan lạc
Ngậm lộc xuân thì gọi đá nở hoa…
Biết thơ đã hé ngọn bình minh
Cùng ở lại chốn sơn lâm huyền tích
Biết ngọn gió hùng vĩ đã hóa trăm năm
Đời sau vọng thức tứ thơ rộn lời
Đây miền biên viễn định yên
Dành riêng cho người trấn giữ Thất Sơn Nam !
.Trại viết Tri Tôn, 8.2022.TTV
----------------------------
(*) Phỏng theo ý thơ Ma Joan
Trần Thế Vinh
Ra biển ngắm gió chờ mưa
Biển và bầu trời âm u
Chiều ngày đang khóc
Mặt trời trốn mất huống chi em…
...
Mịt mờ những cột điện gió
Cô đơn trước biển rộng
Lặng lẽ quay
Lặng lẽ một mình theo mưa theo nắng
Gió quất ngọn ta & em trước vòng biển trắng
Ly cà phê chỏng chơ trong căn nhà Điện gió Hòa Bình
Chiếc ghế trống kia còn đợi chúng mình.
Mặc ngoài trời cứ gió
Mặc biển xa cứ mưa
Biển bốc hơi làn sương muối mặn
Trốn tìm chi. Ta lạc em trong khoảnh khắc
Sóng dập em chăng
Nhưng không em vẫn còn đó
Em thành cột mưa ngày như cây điện gió
Hòa vào giọt biển mặn chiều nay...
Một chiều Bạc Liêu u hoài
Hồi nhớ ngày ta chờ mưa ngắm gió…
TTV- chiều 23/7/2023.
Ta lớn lên
Từ miền quê cát bổng
Biển nuôi khôn khoai sắn độn rau vườn
Mẹ cuốc cày mưa nắng vắt còi xương
Cho cái Chữ tương lai đời hé mở
Dẫu chiến tranh
Giữa khô cằn mưa lũ
Thương quê nghèo no đủ sớt chia
Trường lớp dưới bom cày đạn xé
Vẫn tung bay khăn đỏ hè về
Ai về miền Bắc miền Trung
Cho ta chia sớt bão bùng với em
Mùa này con nước lại lên
Chùm thơ của Nguyễn Văn Thanh, Dương Xuân Linh, Nguyễn Trường Thanh
Chùm ca khúc về mẹ và em của Trương Tuyết Mai, Nguyễn Bính Hồng Cầu, Trầm Hương, Võ Miên Trường
Ta tâm sự với nhau về điều gì
Về những bữa ăn, về hoa hồng, về hoà bình
Về những chuyến xe lỡ, về kỷ niệm, về mùa thu nào đó
Đại dương mẹ rắc vào nồi
Thạch Sanh, Thánh Gióng đứng ngồi quanh mâm
Vươn vai sông núi âm thầm
Gói giông nén bão nảy mầm lúa xanh
Xoá đi những vết thu đau
Có người bỏ cuộc nát nhàu áo hoa
Vẽ tình trên phiến tay xa
La Mai Thi Gia sinh ngày 15-10-1980 tại Tam Kỳ, Quảng Nam, là tiến sĩ ngữ văn, giảng viên Khoa Văn học, Trường Đại học Khoa học xã hội & Nhân văn TP Hồ Chí Minh, hội viên Hội Văn nghệ dân gian Việt Nam.
Ngoài sáng tác thơ, La Mai Thi Gia còn là tác giả, đồng tác giả nhiều công trình nghiên cứu văn hoá dân gian và viết phê bình văn học