- Truyện
- Trầm cảm - món quà của năm 2021 | Huệ Nhi
Trầm cảm - món quà của năm 2021 | Huệ Nhi
HUỆ NHI
Gửi ngài - năm 2021 đã qua của tôi
Thật biết ơn về những gì ngài mang tới, những ngày tháng trôi qua như một cuốn phim đầy kịch tính, những bài học về sự hạnh phúc và sự thương yêu chính mình.
Khi nhìn thẳng vào nỗi đau, cơn đau đớn bỗng nhẹ bâng, như chỉ còn một nửa.
Năm nay đã là năm thứ tư, kể từ khi tôi phát hiện mình có vài vấn đề về tâm lý. Mỗi ngày, tôi sẽ lấy nỗi sợ làm thức ăn tinh thần để sống, và nếu ngày nào cảm thấy bản thân chẳng có nỗi sợ nào, tôi lại không tin đó là sự thật, chắc chắn phải có nỗi sợ nào đó, tôi phải sợ một cái gì đó, dù nỗi sợ đó có vô lý đến mức kinh dị cỡ nào đi chăng nữa.
Tôi còn nhớ, những ngày tâm trí hoảng loạn và bị chèn ép bởi những cơn lo sợ, mà đến bây giờ tôi mới biết đó là chứng rối loạn lo âu. Các bạn biết không, tôi sợ những điều mà khi kể cho người khác nghe, họ bảo tôi điên khùng. Mà chính tôi cũng thấy mình điên khùng thật, thậm chí tôi còn chẳng tin đó là tôi, tôi luôn bất an và luôn nghĩ mình sẽ gặp nguy hiểm, cả khi tôi đang vui, tôi cũng chẳng tin rằng đó là điều tôi đáng được nhận. Tôi đang hồi tưởng về những ngày kinh khủng và đen tối, áp lực đến nỗi tôi chỉ muốn trốn ở đâu đó và khóc, tôi khóc trên xe mỗi khi tan ca đi về nhà, tôi quy định cho mình khi xe chạy đến một chỗ nào đó thì tôi sẽ ngưng khóc, để nước mắt kịp khô trước khi bước vào nhà gặp gia đình. Cả những đêm không ngủ, tôi đắm mình vào đau thương, ngập ngụa trong biển nước mắt mà chính tôi cũng không hiểu vì sao tôi lại lo lắng và buồn não nề đến khiếp sợ như vậy.
Và dĩ nhiên, tôi bị trầm cảm, những cơn trầm cảm đến bất chợt như một cơn bão mà tôi không kịp né tránh, tôi như đang một mình tiến vào cơn bão rồi mặc cho thân thể ướt sũng và lạnh lẽo mà không có ai cùng đồng hành. Đã có lúc tôi bế tắc với tất cả sự vật, sự việc và con người, kể cả những người tôi luôn rất yêu thương, tôi bế tắc với cả chính bản thân mình và dù rằng mỗi ngày tôi vẫn có thể cười nói ở công ty, vẫn đùa giỡn với bạn bè, vẫn trò chuyện cùng gia đình, nhưng tất cả chỉ là hàng ngàn lớp mặt nạ mà tôi phải đeo khi tôi phải gồng mình vì người khác, phải thay đổi cả những thói quen và sở thích chỉ để làm hài lòng người khác.
Trầm cảm không giống như một cơn đau thể xác, nhưng nó đau đớn đến mức độ khiến cho người bệnh phải rơi vào bế tắc cùng cực, những hố đen sâu thẳm không ngừng xuất hiện trên đường đời của chúng tôi, có thể chúng tôi đang rất bình thường, nhưng chỉ một cái chớp mắt, chúng tôi sẽ cáu gắt và khó chịu, chúng tôi sẽ phản ứng rất tiêu cực và có thể sẽ vô tình làm tổn thương những người xung quanh. Có lẽ, những điều tôi nói sẽ rất khó hình dung, nhưng chỉ những ai đã và đang phải trải qua thì mới cảm thông và chạnh lòng. Tôi từng ước ao mình được hạnh phúc như người khác. Tôi ước mơ được ăn mà không cần đem theo cái đầu nặng trĩu. Tôi ước mình được ngủ mà không cần phải dành hàng giờ đồng hồ trước khi vào giấc để lo lắng về những chuyện đã qua và những chuyện chưa tới. Tôi ước mình tự do chơi đùa với thú cưng mà không cần sợ phải bị bệnh dại. Tôi ước mình có thể tự tin ở bất cứ đâu mà không phải lạnh toát người vì những chiếc camera. Tôi ước mình không cần phải thay đổi vì người khác chỉ vì muốn nhận được sự công nhận, tôi ước mình đủ mạnh mẽ để không phải sợ những lời phán xét, tôi còn ước mình có thể bình thường như đúng một con người bình thường, mà không phải là một người có-vấn-đề-về-tâm-lý phải đội lốt một người-bình-thường.
Tôi từng tự đặt ra câu hỏi trong những đêm mất ngủ: “Không lẽ chúng ta đến với cuộc đời này chỉ để lo lắng và đau khổ thôi sao?”.
Vì cảm thấy bệnh tình đã đến mức báo động, tôi đã quyết định nghỉ việc, và sau đó là một loạt biến cố, những chuyện không vui liên tục kéo đến, khiến tôi ngột ngạt, khó thở, nước mắt không đủ để tôi giải bày nỗi hoang mang và tuyệt vọng, tôi đã nghĩ mình gục ngã thật rồi, tôi đã nghĩ mình phải trói tay chịu thua với cuộc đời này thật rồi, tôi muốn mở toang bộ não mình ra xem nó có gì trong đó mà khiến tôi kiệt sức như thế này.
Khoảng vài tháng sau đó, tôi sụt cân rất nhiều, người gầy gò và xanh xao, tôi ngại ra đường vì sẽ nhận được rất nhiều câu hỏi, tôi ngại mở miệng giao tiếp. Cho đến một hôm khi đang ngồi dưới chân cầu thang nghe tiếng mưa rơi, có cơn gió bay nhè nhẹ ngang mặt, đột nhiên tôi có cảm giác rất khác, một niềm vui nho nhỏ khi nhận được hơi mát của gió, khi tôi nghe rõ được tiếng mưa, tôi tự hỏi: “Lối thoát là đây phải không?”.
Những ngày sau đó tôi chỉ dùng nó để tặng cho bản thân mình sự yên tĩnh, sự quan sát về những điều xung quanh, tôi ở nhà chăm sóc cây, học nấu nướng, tôi đàn hát, vẽ vời, tôi làm mọi điều mình thích mà không sợ phiền lòng một ai; tôi lắng nghe tiếng quạt quay, nghe tiếng nước chảy, tôi nhìn chú mèo yêu của tôi đang ngủ say trên nệm, đôi khi tôi cười với gia đình kiến đang kiếm ăn, hoặc thậm chí tôi còn cứu vài chú gián bị đuối nước. Trong khi mọi người vẫn phải chạy theo những mong cầu không cần thiết, những thứ hào nhoáng nhất thời mà cố ý hay vô tình gạt bỏ đi nỗi lòng đang gào thét của mình, tôi chỉ muốn bình yên, tôi dừng lại tất cả chỉ để mong muốn được lắng nghe trái tim mình, để hiểu và yêu thương nó, tôi trả cho nó sự tự do mà trong suốt mấy năm nay tôi luôn nhồi nhét vào nó những lo lắng và buồn khổ, tôi buông xuống vài thứ và dĩ nhiên, nó đã bắt đầu reo vui.
Thưa ngài - năm 2021 đã qua, ngài đã liên tục đưa đến một loạt những khổ đau để con biết thế nào là hạnh phúc; ngài dùng những tranh chấp, thị phi để dạy con biết cách cân bằng và kiểm soát cảm xúc; ngài dùng những sân si, đố kị để dạy con biết cách nhượng bộ và bỏ qua lầm lỗi của đối phương; ngài dùng sự chia ly để dạy con cách ít dựa dẫm và kỳ vọng vào người khác; ngài đẩy vào con những phán xét và thành kiến để nói với con rằng con không cần phải nhận được sự công nhận từ bất cứ ai và bất cứ nơi đâu; ngài cho con một chút cô đơn để con biết cách làm bạn và trò chuyện với chính mình; ngài dùng sự ra đi để cho con biết những điều gì còn đang ở lại; và hơn bao giờ hết, ngài cho con những bài học sâu sắc từ những người Thầy tâm linh quý kính, cho con thấy sự biến đổi liên tục của mọi điều, dù đó là điều mà ta đã từng rất tin tưởng, dù đó là một lời hứa tưởng chừng như rất chắc chắn, hoặc đó có thể là chính ta, từ những điều tưởng chừng như đang tồn tại nhưng lại không hề tồn tại; ngài cho con can đảm để nhìn thẳng và ôm ấp nỗi đau của mình, để rồi kì lạ thay, khi con biết mình đang đau khổ, thì nó lại không đau khổ như những lần trước. Cuối cùng, ngài cho con biết được hạnh phúc đôi khi chỉ là khi ta thực sự hít thở, tĩnh lặng, và buông bỏ, xin biết ơn ngài vì đã cho con được trầm cảm, để con biết cách đứng dậy mạnh mẽ và trường thành.
-------------------
Lúc tôi viết những dòng này, tâm trí vẫn còn rất sợ hãi và trống rỗng, một cơn trầm cảm lại đến vài ngày trước, vì căn bệnh này một khi đã mắc phải thì sẽ không bao giờ khỏi hẳn, nhưng lần này tôi không trốn tránh nó nữa, tôi không tự lừa dối chính mình nữa, bởi vì tôi đã học được một bài học lớn: Khi nhìn thẳng vào nỗi đau, cơn đau đớn bỗng nhẹ bâng, như chỉ còn một nửa.
Căn bệnh này thực sự rất tồi tệ, với chúng ta hoặc với người thân của chúng ta, xin đừng làm ngơ nó, xin đừng phán xét và nghi hoặc, hoặc ít nhất xin hãy lắng nghe mà không cần phải nói hay khuyên một điều gì cả. Tôi rất mong căn bệnh này sẽ được mọi người quan tâm, mong mọi người sẽ bỏ qua cho những tổn thương mà chúng tôi đã vô tình gây ra, rất mong mọi người bao dung và che chở.
Chân thành cảm ơn.