TIN TỨC

Trở lại dấu chân mình – Những tiếng gọi âm thầm từ kí ức

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2025-07-28 18:22:46
mail facebook google pos stwis
361 lượt xem

MINH HẠNH

Nhà thơ, nhà báo Trần Thế Tuyển không viết về chiến tranh mà là một bóng hình lặng lẽ đi bên đời người lính âm ỉ, day dứt. Bài thơ “Trở Lại Dấu Chân Mình” là một minh chứng hiếm hoi cho những bài thơ hậu chiến. Nơi quá khứ không được kể lại bằng tiếng pháo, mà bằng hơi thở nhẹ nhàng từ ký ức và ánh mắt người lính đã trải qua chiến tranh. Bài thơ mở đầu bằng những câu thơ: 

Thời gian chẳng là gì cả

Trở lại dấu chân mình.... 

Nhà thơ - nhà báo Trần Thế Tuyển

Tác giả không dẫn dắt người đọc vào một bản anh hùng ca, mà vào một trạng thái mang đậm chất lính: trở về với chính mình trong cơn khắc khoải thời gian. Những địa danh như Đường 20 Quyết Thắng, Tà Lê, đèo Phu La Nhích hiện lên như những vết cắt tâm lý, nơi tuổi hai mươi dừng lại vĩnh viễnvới “sốt rét vàng da” và “xương trắng phủ đầy”. 

Người lính trở lại đường 20  mang theo câu hỏi:

Nơi đâu bạn tôi nằm lại?

Nơi đâu chôn tuổi trẻ tôi chưa kịp sống?

Đó là những câu hỏi day dứt  đau đáu khôn nguôi hướng về đồng đội đã hy sinh.

Sau chiến tranh, với người người lính trở về là sự may mắn hơn đồng đội đã hy sinh. Bởi họ phải tiếp tục cuộc đối thoại với ký ức, làm sao để sống, làm sao để xứng đáng với đồng đội đã ngã xuống hóa linh hồn đất nước. Hình ảnh:

Đêm Ka Ròng mưa rơi 

Nước mắt của trời hay của người đang sống... 

Gợi nên sự giao thoa trời đất con người, giữa sự sống và cái chết, giữa ký ức và hiện tại. 

Trong mạch thơ ấy, người đọc cảm nhận trái tim  đang rỉ máu của người lính, những cuộc trò chuyện thâu đêm với người đã mất  như một liệu pháp chữa lành nội tâm, như một nghi lễ âm thầm của người lính già vẫn đang tiếp tục chiến đấu: lần này là chiến đấu với nỗi trống vắng của hậu chiến tranh. 

Điều làm nên chiều sâu  của bài thơ là sự tiết chế. Nhà thơ Trần Thế Tuyển lặng lẽ gọi tên từng đồng đội: 

Nhưng Thiềng, những Vô, những Vân, những Thạc…. Mỗi cái tên như một nốt nhạc lặng lắng sâu trong tâm khảm, như một lời cầu siêu bằng thơ đối với đồng đội đã hy sinh. Dù “thân ngã xuống thành đất đai Tổ quốc”, nhưng “hồn bay lên hóa linh khí quốc gia”. Đó là một cách nói đầy chất triết lý phương Đông: cái chết không kết thúc một đời người, mà chuyển hóa vào dòng chảy bất tận của dân tộc.

Khi chiến tranh kết thúc, không phải là mọi vết thương đều lành. Có những nỗi đau day dứt, dai dẳng suốt một đời người. “Trở lại dấu chân mình” là hành trình lặng lẽ nhưng khốc liệt ấy của một người lính mang trên vai không chỉ ba lô, mà là bóng hình của đồng đội, là tuổi hai mươi đã mất, là giấc mơ không thành..

Bài thơ "Trở Lại Dấu Chân Mình" của nhà báo, nhà thơ, người lính Trần Thế Tuyển là không gian tâm lý hậu chiến nơi những người sống gánh phần người đã mất, nơi ký ức không làm con người yếu đi, mà khiến họ tỉnh thức và biết trân quý những giá trị sống, giá trị  của  sự cho đi. 

Dù chiến tranh đã đi qua nhưng trong tâm khảm của những người đang sống những trăn trở, đau đáu về quá khứ.. Bài thơ là những câu hỏi:

Liệu chúng ta những người sau này  đã sống trọn phần tuổi trẻ mà họ gửi lại? 

Và có lẽ câu trả lời không nằm trong những lễ tưởng niệm, mà nằm trong cách sống, cách nhớ, và cách biết ơn, cách tri ân của những người đang sống.

 

Minh Hạnh 

 

TRỞ LẠI DẤU CHÂN MÌNH 

 

TRẦN THẾ TUYỂN 

 

Thời gian chẳng là gì cả

Trở lại dấu chân mình 

Trường Sơn ngàn mắt lá

Giọt sao trời lung linh.

 

Tìm lại dấu chân mình 

Cho tôi hỏi Trường Sơn

Đường 20 Quyết Thắng 

Nơi đâu phủ đầy xương trắng 

Nơi đâu sốt rét vàng da…? 

 

Ta đi tìm ta

Tuổi đôi mươi ngày ấy 

Chưa hề chạm môi bạn gái

Vẫn nồng nàn men say.

 

Ngày chúng tôi qua đường hai mươi

Chưa có hang” Tám Cô” huyền thoại 

Chỉ có ngầm Tà lê -Cua chữ A - đèo Phu La Nhích bom dội

Ngày đêm.

 

Hơn nửa thế kỷ sau, trở lại Trường Sơn 

Không chỉ tìm dấu chân một thuở

Chúng tôi xây đền ghi dấu ấn một thời hoa lửa

Nơi bạn tôi trê mãi tuổi 20. 

 

Đêm Ka Ròng mưa rơi

Nước mắt của trời hay của người đang sống 

Âm vang từ đền thờ tiếng chuông tiếng trống 

Và đồng đội tôi trò chuyện thâu đêm.

 

Trở lại dấu chân mình thầm gọi tên

Những Thiềng những Vô những Vân những Thạc …

Thân ngã xuống thành đất đai tổ quốc 

Hồn bay lên hoá linh khí quốc gia ! 

 

Tìm lại dấu chân mình, thời xa 

Để nghĩ gần những phút giây đang sống 

Thương đồng đội không trở về sau ngày chiến thắng 

Cho đất nước mình mãi mãi tuổi thanh xuân !

 

Đường 20 - Quảng Bình, 26/7/2025

T.T.T

Bài viết liên quan

Xem thêm
Ở nơi tận cùng con nước – Bút ký Hồng Sương
Nắng tắt bên sông Long Xuyên, vỡ thành từng mảnh nhỏ trong làn hơi nước mỏng tang. Thành phố vào giờ tan tầm, người xe chen nhau, nhưng trong nhịp hối hả ấy, có điều gì thật đỗi dịu dàng, thân quen. Tôi ngồi bên bờ hồ, tay cầm ly nước, ngắm nhìn đám lục bình trôi trên mặt nước xiết. Xa xa, những chiếc ghe đánh cá lặng lẽ như những kiếp người trôi giữa dòng đời, bền bỉ đi tìm cái sống trong mênh mang nước bạc.
Xem thêm
“Từ Bến Nhà Rồng đến Ba Đình” – Phần 2
Đây không chỉ là cuộc hành trình theo dòng lịch sử, mà còn là cuộc trở về trong tâm tưởng – nơi mỗi bước chân đều in dấu biết ơn, tự hào và khát vọng được góp phần làm đẹp thêm dáng hình Tổ quốc.
Xem thêm
Không còn bao lâu nữa!
Tùy bút của Trần Đôn
Xem thêm
Tuổi thơ, mùa bão lụt và quê hương thương khó
Câu chuyện của hai nhà giáo Phạm Phú Phong (Khoa Ngữ văn, Trường ĐH Khoa học - ĐH Huế) và Huỳnh Như Phương (Khoa Văn học, Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn - ĐHQG TP. HCM)
Xem thêm
Với nhà văn Đoàn Thạch Biền
Làm một cuộc khảo sát bỏ túi với các anh chị và các bạn thế hệ 6X, 7X, 8X, 9X rằng người nào ảnh hưởng trong việc viết văn làm báo của mình nhất, đều nhận được câu trả lời: Nhà văn Đoàn Thạch Biền!
Xem thêm
Đoản khúc thời gian - Tản văn Hoàng Xuân
ời tháng 10 bầm dập những đoản khúc, lúc mưa, lúc nắng, lúc lại dỗi hờn vừa mưa vừa nắng. Lòng tôi lại chông chênh nhớ về quá khứ. Quá khứ của những cơn gió lạnh đầu đông, của tiết trời giao mùa vương vấn, phảng phất xem lẫn một miền ký ức. Bao giờ tiết trời giao mùa cũng thế, làm cho con người có nhiều nỗi nhớ nhung, và cũng có nhiều cảm xúc dâng trào.
Xem thêm
Trên chuyến xe cuối ngày - Tản văn của Võ Văn Bảo Quốc
Ngày cuối tuần của một chiều cuối thu. Trong làn không khí se se lạnh của khoảng giao mùa, tôi trở về căn trọ nhỏ sau một ngày học đầy uể oải. Nhìn quanh căn phòng chỉ có mỗi mình, thoáng chốc trong lòng dâng lên chút cô đơn, lặng lẽ xen lẫn cảm giác tủi thân nơi đất khách quê người.
Xem thêm
Đồng bào vẫn đang kêu cứu!
Ghi chép của nhà văn Hội An
Xem thêm
Giấc mộng Kinh đô và khát vọng người viết
Bài đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số đặc biệt, 9/10/2025
Xem thêm
Nhớ mãi tác giả “Nhánh lan rừng”
Bài của Đại tá nhà thơ Trần Thế Tuyển
Xem thêm
Hương sắc mùa thu trên đèo Khau Phạ – Bút ký Phan Anh
Ngược quốc lộ 32, giữa nắng thu vàng óng ả, chúng tôi đến với xứ sở vùng cao Mù Cang Chải của núi ngàn Tây Bắc, theo tiếng bản địa của người H’Mông Mù Cang Chải có nghĩa là vùng đất gỗ khô. Nơi ấy có những đỉnh núi mờ sương cùng với vực sâu thăm thẳm. Những núi đá cao ngất quanh năm được mây sương bao phủ ấy cũng từng được nhiều người ví von tựa như nơi “đất trời gặp gỡ” và nổi tiếng với con đèo Khau Phạ, một con đèo cũng từng được liệt vào hàng trứ danh ở Việt Nam, nằm trong nhóm “tứ đại đỉnh đèo” (bốn con đèo hùng vĩ nhất, cao nhất, dài nhất, nguy hiểm nhất: đèo Mã Pí Lèng - tỉnh Tuyên Quang, đèo Ô Quy Hồ, Đèo Khau Phạ - tỉnh Lào Cai và đèo Pha Đin - nằm giữa hai tỉnh Sơn La và Điện Biên).
Xem thêm
Tuổi bốn mươi, một mùa lặng lẽ nở hoa – Tản văn Hồng Loan
Bốn mươi. Một chiều thu nào đó, trong làn nắng nhàn nhạt xuyên qua tán lá, chợt nghe ai đó gọi mình là “cô”, như một lời đánh thức dịu dàng. Mình khựng lại, không phải vì buồn, chỉ là một khoảnh khắc nhận ra: tuổi trẻ đã khẽ khàng rời đi, như cơn gió cuối hạ, nhẹ tênh nhưng đủ để làm lòng người thổn thức.
Xem thêm
Hương cốm xưa của mẹ – Tạp bút Võ Văn Trường
Mỗi lần có dịp ra Hà Nội trong tôi lại dâng lên những cảm xúc khó tả. Điều ấy cũng không mấy khó hiểu bởi tôi vốn là đứa trẻ sinh ra từ đất Bắc, mẹ là cô gái Hà thành đem lòng yêu mến và đến với ba tôi một cán bộ miền Nam tập kết. Hà Nội thật đẹp và quyến rũ, nhất là vào thu. Ngồi cà phê bên Hồ Hoàn Kiếm rồi lòng vòng những con phố cổ, tôi chợt nhận ra cứ đến tiết thu Hà Nội đâu chỉ có “hoa sưa thơm ven mặt hồ…” như lời hát trong “mối tình đầu” của nhạc sỹ Thế Duy mà Hà Nội còn là “vương quốc” mộng mơ của những gánh hàng hoa và Hà Nội của mùi hương cốm mới.
Xem thêm
Trở lại xứ sở Chùa Vàng
Ba thập kỷ sau, tôi trở lại Thái Lan không chỉ với tư cách du khách, mà còn là người kết nối văn hóa giữa hai dân tộc Việt – Thái, vốn có nhiều “mẫu số chung” về phong tục, tập quán và tôn giáo.
Xem thêm
Chuyện tình trắc trở của hai nghệ sĩ nổi tiếng quê Quảng Trị
Nhân đọc tập bút ký: “Đời như tiểu thuyết” của Trương Đức Minh Tứ
Xem thêm
Cả một trời thương - Tản văn Vừ Thị Mai Hương
Đến Hà Giang, bạn sẽ thấy. Hà Giang đẹp trong veo như nắng sớm bản Phùng, hiên ngang kiên cường như đá núi Đồng Văn và dịu dàng như ánh chiều rơi trên dòng Nho Quế. Hà Giang, như một nàng tiên bí ẩn mà cả đời bạn sẽ không bao giờ hiểu được hết, sẽ không bao giờ đi được đến tận cùng.
Xem thêm
Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh
“Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh” – bài phiếm đàm của Phạm Minh Mẫn, từ một truyền thuyết quen thuộc, đã mở ra nhiều liên tưởng bất ngờ.
Xem thêm
Khát vọng hòa bình – Ký của Nguyễn Minh Ngọc
Từ một nữ sinh Châu Sa giàu nghị lực đến vị Bộ trưởng Ngoại giao của Chính phủ Cách mạng lâm thời, rồi Phó Chủ tịch nước, cuộc đời bà là bản hùng ca về trí tuệ, bản lĩnh và khát vọng hòa bình của dân tộc Việt Nam.
Xem thêm