TIN TỨC
  • Truyện
  • Bay trong gió núi - Truyện ngắn Vừ Thị Mai Hương

Bay trong gió núi - Truyện ngắn Vừ Thị Mai Hương

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2025-09-12 16:08:39
mail facebook google pos stwis
12 lượt xem

(Vanchuongthanhphohochiminh.vn) - Tôi nằm đây nghe tiếng lục lạc kêu. Thứ âm thanh đinh đinh đang đang mỗi buổi chiều người ta lùa đàn bò đi qua khiến cho linh hồn tôi cảm thấy thật rộn ràng, vui tươi và khoan khoái lạ kỳ. Cái cảm giác này trước đây chưa bao giờ tôi có được. Giờ thì, tôi đã cảm nhận thấy thật rõ ràng thứ âm thanh đó, cùng với hương vị nồng nồng âm ấm của đất, mùi chan chát mằn mặn của đá, mùi thơm thoang thoảng của cỏ voi, mùi ngòn ngọt chua chua của những bông hoa tam giác mạch ai đó làm vương hạt trên nấm mộ tôi.

Nhà văn Vừ Thị Mai Hương

 

Nhà tôi, đó là một mô đất nhỏ, nằm ở hạ lưu dòng sông Nho Quế. Ở đây xa lắm, bạt ngàn là đá xám tai mèo, thỉnh thoảng mới có một vài chỗ có chút đất để cho cây mọc lên. Thể xác tôi bám vào đá, vào đất. Tôi phải bám víu thật chặt, phải hết sức gắn chặt vào nó. Tại sao ư? Vì, nếu không may mùa mưa tới đất cuốn trôi đi, đá cuốn trôi đi thì thể xác tôi sẽ bị vùi dập mà tan vào hư không. Thể xác tôi là vậy, còn linh hồn tôi? Linh hồn tôi luôn lơ lửng ở tầng không trung, lúc bay qua ngọn núi này, lúc lại dạo chơi trên đỉnh đồi bên kia. Nói vậy, chắc các bạn sẽ nghĩ tôi thật tự do tự tại, thích đi đâu thì đi, bay đâu thì bay. Tuy nhiên, nghĩ vậy cũng chỉ đúng một phần nào đó thôi. Có những lúc, tôi cũng mệt lắm, muốn tìm một chỗ cho linh hồn mình nghỉ ngơi. Nhất là giờ đây, sau gần mười năm phiêu bạt với gió trời. Tôi thật sự muốn được trở về với tổ tiên của mình, muốn được gặp mẹ để hỏi xem tại sao bà lại không đi tìm tôi? Tại sao lại để tôi lang thang ở lưng trời?

Nhưng chưa được. Vì không có ai và cũng chẳng có ai làm ma cho tôi, cho nên tôi làm sao mà dừng lại được, làm sao để về trời gặp tổ tiên, gặp mẹ được. Đôi khi cô đơn, buồn tủi tôi lại thầm khóc và oán trách những người xung quanh mình. Nhưng cũng không trách họ được, vì họ chắc gì đã biết được tôi không còn tồn tại ở trên cõi trần nữa. Tôi như loài cây tam giác mạch ai đó vô tình đánh rơi hạt trên nương, để rồi nó lại vô tình nảy lộc, đơm lá, ra hoa, kết hạt rồi héo rũ, chết đi. Mà đó cũng là tôi tự nghĩ ra vậy thôi, chứ chắc gì tôi đã từng được ra hoa, kết hạt. Tại sao tôi lại nói vậy ư? Đó là cả một câu chuyện dài.

***

Mùa hè, gió lao xao, nắng hanh hao và đồi núi bao la một màu xanh mướt mắt. Những nương ngô vừa vun xong đợt hai, đang chuẩn bị trổ cờ tung phấn. Những cây đào ngoài ngõ, trong sân, trên nương đã chúm chúm quả xanh. Người dân quê tôi tạm ngơi tay cày, tay cuốc sau những ngày vất vả để đợi chờ tới ngày thu hoạch.

Mẹ ngồi trước hiên, đưa tay lên quệt những giọt mồ hôi chảy ròng ròng trên thái dương, nói với bố.

 - Ông này, tôi định mai cho cái Xy đi chợ cùng.

- Ừ, con gái lớn rồi cũng cần biết đến chợ.

Đang thái cỏ bò, nghe bố mẹ nói cho đi chợ, tôi mừng quá. Từ bé đến giờ tôi chưa được đến chợ, chỉ nghe người ta nói chợ đông vui lắm, cái gì cũng có bán. Chợ chỉ họp duy nhất vào ngày chủ nhật hàng tuần, ở tận thung lũng phía bên kia núi, từ bản Ha Súa của chúng tôi đến chợ phải mất bốn giờ đi bộ.

Chập tối, ăn cơm xong tôi liền vào buồng chuẩn bị bộ váy mới nhất để mặc xuống chợ. Mẹ nói: “cho bộ váy vào quẩy tấu, gần tới nơi thì mặc, chứ mày mặc từ nhà đi nhỡ đâu bẩn thì sao”. Nghe mẹ nói vậy, tôi đi lấy cái quẩy tấu vẫn thường gùi nước, địu rau lợn mang vào nhà lau sạch rồi cho bộ váy áo đã quấn gọn vào trong.

Mới tờ mờ sáng, con gà trống trong chuồng vừa gáy canh hai, mẹ đã thức dậy nhóm bếp, đồ lại chõ mèn mén hôm qua vừa làm. Mẹ lấy cái muôi gỗ múc một ít cho vào túi bóng, rồi đặt vào quẩy tấu. Tôi mắt nhắm mắt mở, lò dò đi ra chỗ chuồng bò, nhấc cái lồng có con gà mái hôm qua bố đã để riêng ra, mang vào nhà. Con bò trong chuồng thấy động, kêu giống lên một tiếng khiến con chó cùng lũ gà đang ngủ yên cũng nhảy dựng lên. Tôi khẽ bắt con gà mái ra khỏi lồng, lấy dây buộc chân lại, rồi ôm nó vào nách. Hai mẹ con, hai quẩy tấu trên lưng, tay tôi ôm gà, đi xuống chợ.

Con đường mòn dẫn xuống chợ mờ mờ như một vệt vải lanh trắng ai đó phơi ngoài nương để quên, vắt ngoằn nghèo. Thỉnh thoảng tiếng chó sủa, tiếng gà gáy sáng ở đâu đó vọng lại. Do lần đầu xuống núi, đường đi không quen, thỉnh thoảng chân tôi lại vấp phải hòn đá, hẫng bước vào ổ gà. Chân thấp, chân cao cố gắng đuổi kịp mẹ. Xuống hết dốc, tôi phải ngửa mặt lên, hít một hơi thật sâu để lấy đà đi tiếp.

Trời dần sáng, ánh rạng đông xuyên qua những đám mây bồng bềnh chiếu những tia nắng rực rỡ trải khắp núi đồi. Mới sáng sớm mà mặt trời đã mọc lên đỏ ối như hòn than. Những nương ngô hai bên đường xào xạc lá non như những cánh tay đang vẫy gọi, chào mời. Phía xa xa, thấp thoáng những đoàn người như đi trong sương sớm, bay trong gió núi, dập dìu trong váy áo hoa cùng hướng về nơi họp chợ.

- Gần đến chợ rồi, mày thay váy đi. - mẹ nói, rồi đưa tay đỡ lấy con gà trong tay tôi.

Nếu mẹ không nhắc, tôi cũng quên biến mất bộ váy áo trong chiếc quẩy tấu. Tôi đưa con gà cho mẹ, rồi nhún nhảy đi vào chỗ khe đá ven đường. Tôi cũng không rõ lắm tại sao mọi người xuống chợ lại mặc đẹp, nhưng ở quê tôi là thế. Phụ nữ chúng tôi chỉ có một đến hai bộ váy đẹp để mặc trong những ngày tết, đi xuống chợ, đi ăn cưới và cả đi đám ma nữa.

Tôi thay chiếc váy xòe cũ đã ngả màu, rách vài chỗ ở gấu bằng chiếc váy lanh trắng tinh tôi tự tay làm năm ngoái. Vấn lại chiếc khăn ngũ sắc trên đầu. Cuốn lại cái xà cạp ở chân.

Bước chân ra khỏi khe đá, vừa lúc gặp bác May cũng trên đường đi đến chợ.

- Cháu chào bác.

- Xy đấy à. Con gái nhà ai mà càng lớn càng xinh đẹp thế này. - Bác May vừa nói, vừa cười, để lộ ra hai cái răng bọc mạ vàng.

Bác May là hàng xóm nhà tôi, từ nhà tôi đến nhà bác cách nhau chỉ mấy bụi tre. Nghe nói, gia đình bác May ngày xưa rất giàu, nên mười ba tuổi bác đã được bố mẹ cho bọc mạ vàng hai chiếc răng ở cửa. Ở quê tôi, người ta coi chiếc răng bọc mạ vàng như đồ trang sức dành cho những thiếu nữ đẹp. Nó còn thể hiện cho sự giàu có, gia tộc quyền quý của người mang nó.

Chợ nằm trên ngò đất bằng phẳng dưới chân núi Tù Sán. Chợ tấp nập đông vui, chợ như đóa hoa nở trên ngực núi. Những bước chân đi ngang, đi dọc, đi vòng trong chợ khiến cho bụi đỏ của đất bay lên vấn vít. Tôi đứng cùng mẹ nơi gò đất phía ngoài chợ, ở đó cũng có mấy người mang gà đến bán.

- Mày không phải đứng bán gà đâu, cầm mấy nghìn đi ăn gì thì ăn. -  mẹ lấy trong túi áo ngực ra đưa cho tôi một tờ hai mươi nghìn.

Tôi lang thang vào chợ. Tôi thấy, người bán hàng phần lớn là phụ nữ. Họ bán rau, bán nấm hương, bán quần áo, giầy dép…chỉ có duy nhất ở hàng bán thịt lợn, bán bò là có đàn ông. Tôi đi qua hàng sửa giầy, định vá lại lỗ thủng ở chỗ mũi chân của đôi giầy vải đang đi, thì gặp lại bác May.

- Xy à, cháu qua đây bác bảo. - Vừa nói, bác vừa lôi tay tôi đi.

Bác đưa tôi tới chỗ bán giầy.

- Cháu thử đi.

Tôi chưa kịp hiểu điều gì thì bác đã cúi xuống tháo đôi giầy rách của tôi ra. Tôi đành cúi xuống, ướm thử đôi giầy mới bác May đưa cho vào chân. Đôi giầy nhung màu đỏ có thêu hoa thật là đẹp, nó vừa vặn với đôi chân của tôi. Bác May đứng lên nhìn vào mắt tôi, cười niềm nở.

- Đôi giầy đẹp như thế này thì chỉ có hợp với cháu thôi. Lúc nãy đi qua nhìn thấy nó, bác nghĩ ngay đến cháu.

- Dạ, nhưng…

Không để tôi kịp nói hết câu, bác đã rút tiền ra trả cho người bán hàng, rồi lại lôi tay tôi qua hàng bán phở. Bà chủ cửa hàng với thân hình thấp, đẫy đà thấy chúng tôi tới liền nhanh tay múc nước dùng đang bốc hơi nghi ngút từ trong cái nồi trên bếp, cho vào cái bát to đã để sẵn bánh phở, thịt gà cùng một chút hành lá bên trên.

- Cháu ăn đi, xuống chợ là phải ăn phở. Phở ở đây ngon lắm đấy. - Bác May vừa nói, vừa kéo tôi ngồi xuống ghế, rồi đẩy bát phở thơm phức về phía trước mặt tôi.

- Dạ, nhưng…

- Ăn đi, ăn đi, không phải ngại. Chẳng mấy khi được gặp cháu ở chợ. - Bác dúi vào tay tôi đôi đũa và cái thìa.

Bác khiến lòng tôi cảm động muốn rơi nước mắt. Từ bé đến giờ, tôi chưa khi nào nhận được một tình cảm trìu mến, ân cần đến như thế. Từ bé đến lớn, tôi chưa bao giờ được ăn phở, cũng chưa bao giờ được bố mẹ mua cho một đôi giầy mới, hay một chiếc áo mới. Váy, áo tôi mặc thường ngày là của cái Ly -  em gái dưới tôi một tuổi. Chiếc váy lanh trắng tôi đang mặc, là đồ mới duy nhất mà tôi phải mất hơn hai năm trời để trồng lanh, dệt vải, rồi tự tay khâu lấy. Tôi thích chiếc váy mình làm, mấy đứa bạn ở làng cũng nói tôi khâu váy rất đẹp. Giờ đây, tôi đã có thêm đôi giầy nhung đỏ để diện cùng với váy, thật là một sự kết hợp đẹp như trăng và núi.

- Xy này, ăn xong đi cùng bác đến nhà bác Nhùng nhé. Bác mang cho bác ấy ít thuốc.

Bác Nhùng là ai tôi không biết, tôi chưa được nghe tên bao giờ.

- Bác Nhùng, nhà ngay phía dốc dưới chợ. Bác ấy cũng biết bố, mẹ cháu đấy. - Bác May đon đả nói tiếp.

Ăn phở xong, bác May dắt tay tôi bước chân ra khỏi quán, đi ra khỏi chợ, xuống con dốc, qua con đường mòn về phía bên kia núi.

***

Tôi cố gắng cựa mình rồi mở mắt ra. Bóng đêm bao trùm. Đầu tôi đau nhức, quay cuồng. Tôi đang ở đâu? Tại sao tôi lại nằm ở trong căn buồng lạ hoắc này? Tôi chợt tỉnh hẳn người khi nhìn rõ tất cả xung quanh là một thế giới xa lạ. Tôi lao ra cửa. Cửa khóa phía ngoài. Tôi đập cửa: “có ai ở đây không, mở cửa, mở cửa…”, tôi gào lên. Nhưng không để cho tôi kịp đập cửa thêm lần nữa, từ đâu xuất hiện hai người đàn ông. 

- Con kia, mày định đập phá cái gì? – Thằng béo, nước da ngăm đen, trên cái cổ ngắn ngấn mỡ có chiếc vòng to như cái xích chó, hất hàm nói. Còn thằng bên cạnh, có đôi mắt xếch nhìn tôi chằm chằm.

- Tôi đang ở đâu?

- Ha.. ha. Mày không biết đây là đâu sao? Đây là nhà ông Nhùng. Nhà ông Nhùng rõ chưa? - Thằng béo vừa nói, vừa dơ cái doi ngựa ra gí gí vào mặt tôi.

- Nhà ông Nhùng! Thế bác May của tôi đâu?

- Bác mày à, về rồi. Mà mày đừng nhiều lời nữa. Câm mồm và vào phòng đi.

Tôi lao ra ngoài: “Không. Tao về, tao muốn về nhà”.

“Vút, vút, vút…” những âm thanh từ chiếc doi ngựa trên tay thằng béo quất thẳng vào mặt tôi, lên người tôi. Tôi chưa kịp định thần thì đã bị kéo xộc quay lại phòng. Chúng khóa chặt cửa lại.

Nhà ông Nhùng, thực chất đó là một cái lán nằm sâu trong hang núi ở bên kia biên giới. Ở đây, không chỉ có tôi, mà còn có ba đứa con gái nữa cũng bị bắt mang về đây để làm thứ giải trí cho bọn đàn ông chuyên đi hàng lậu qua biên giới. Đứa nào ngoan ngoãn chúng nó cho ở lại một thời gian, rồi đưa vào sâu lục địa bán cho những ổ mại dâm, những gia đình không có đàn bà. Đứa nào cứng đầu cứng cổ, chúng nó sẽ quẳng xuống hố hoặc cho trôi sông về chầu trời.

Những ngày ê chề, những đêm địa ngục, tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng, quẫy đạp trong đớn đau. Tôi không hiểu, tôi không hiểu tại sao mình lại dạt trôi đến trốn xa này. Mẹ ơi! bố ơi! bác May ơi!...cứu con với…Tôi không ngừng gọi tên, tôi không ngừng hi vọng vào một ngày nào đó mình sẽ được giải thoát.

Hôm ấy ông Nhùng không ở nhà, tôi cũng được nghỉ ngơi. Nằm trên giường, trong căn buồng tối tăm, bốc mùi. Chiếc chăn trên người nhàu nát, ố màu qua những lần bọn đàn ông đến, nó không thể làm ấm lên được cơ thể tôi. Không những vậy, nó còn khiến cho tôi càm giác ghê tởm, lợm người và buốt giá hơn.

Tiếng cửa khẽ mở, rồi khép lại. Bước chân ai đó nhè nhẹ đi về phía tôi. Bàn tay nhẹ nhàng luồn vào người tôi, đùi tôi, mông tôi, ngực tôi. Sau hai tháng, giờ tôi không còn đủ sức để gào thét, để quẫy đạp nữa rồi. Tôi nhắm mắt, cố mím chặt môi để mặc kệ cho cuộc đời này dày vò.

Mưa bay bay, tuyết rơi rơi, lệ rơi rơi…tôi thấy mình như đang trôi trên những dải mây trắng bồng bềnh, bồng bềnh.

- Tao thích mày. - Giọng đàn ông khẽ nói bên tai tôi.

Tôi mở mắt. Thằng đàn ông có đôi mắt xếch đang nhìn tôi. “Là hắn ư!”. Tôi nghĩ,  rồi nhắm mắt lại.

Tôi không thích nó, nhưng cũng không căm ghét nó. Vì, trong tất cả bọn người ở đây, nó là thằng chưa bao giờ làm tôi đau. Ngày đầu tiên, khi tôi lao ra cửa định chạy trốn, nếu như không có nó giữ tay thằng béo, thì có lẽ tôi còn bị thêm vài roi nữa lên người. Do vậy, tôi cứ để mặc xác nó, thích làm gì tôi thì làm.

Từ buổi tối đó, những ngày ông Nhùng không có nhà, nó lại đến. Cũng như lần đầu nó đến, tôi chẳng buồn mở miệng, tôi chẳng thèm mở mắt, nó xong rồi lại mở cửa đi ra.

Cho đến một đêm:

- Cô không thích tôi à? - Nó thở dài rồi kéo quần lên.

- Cô không thích tôi sao? - Nó lại thở dài hỏi.

- Tao chỉ muốn về nhà. Tao nhớ nhà rồi. - Tôi nói, mặt quay vào tường.

- Tôi sẽ giúp cô. - Nó khẽ nói, rồi bước chân ra cửa.

***

Đêm mịt mùng. Trong trập trùng đồi núi, nó dắt tay tôi mò mẫm lách qua những bụi gai, những thân cây mục, để quay trở về nhà.

- Gần đến biên giới rồi, thay đồ đi. - Nó nói và đưa cho tôi cái bọc.

Tôi giở ra, trong cái bọc là bộ váy áo tôi mặc hôm xuống chợ.

- Sao mày giúp tao?  - Tôi hỏi nó.

- Vì tôi yêu cô. - Nó khẽ đáp rồi nắm chặt tay tôi.

Yêu là gì? Tôi có yêu nó không? Tôi có thể yêu được nó không? Tôi không rõ. Vì từ trước đến giờ, chưa một thằng con trai nào nói với tôi như vậy. Tôi cũng chưa từng nhung nhớ một thằng con trai nào. Tuy nhiên, một cảm giác biết ơn dành cho nó xuất hiện trong tôi thật rõ ràng. “Thằng đàn ông với đôi mắt xếch, tao sẽ nhớ mày…” - Tôi nghĩ, và không nói gì thêm, cho đến lúc hai người đến được bờ sông. Trời mờ sáng.

- Nếu họ phát hiện ra mày giúp tao chạy chốn thì sao?

- Tôi không quay lại đó nữa. Tôi cũng về nhà.

- Nhà mày á?

- Ừ.

- Nhà mày ở đâu?

- Nhà tôi ở Hồ Nam.

- Hồ Nam là ở đâu?

- Trung Quốc.

- Sao mày biết nói tiếng dân tộc tao?

- Vì tôi cũng là người dân tộc Mông.

- Hồ Nam mày cũng có người Mông à?

- Có mà. Nhiều ấy.

Nó nhìn tôi: “qua sông thôi”. - Nó khẽ nói, rồi nhấc tôi xuống cái mảng tre ai đó đã để sẵn ở trong bụi cây. Không gian yên tĩnh, mặt sông phẳng lặng, gió nhè nhẹ thổi đẩy mảng trôi đi.

Sang đến bến sông:

- Này, cầm lấy cơm mà ăn đi đường. -  Nó dúi vào tay tôi gói cơm nắm.

Tôi đón lấy gói cơm, không biết nói gì. Khuôn mặt với đôi mắt xếch. Nhưng giờ, đôi mắt xếch của nó bỗng chở nên đầy ma lực và cuốn hút. Tôi đưa bàn tay xanh xao của mình lên, vuốt nhẹ trên khuôn mặt, đôi lông mày và đôi mắt xếch. Tôi hôn nó.

Một ngày đi bộ rã rời, cuối cùng tôi cũng về được đến Ha Súa. Tôi đã trở về, tôi đã trở về. Cuộc sống tươi đẹp như đang dần được hồi sinh trong tôi. Tối nay, mình sẽ ăn một bữa cơm thật ngon với bố, mẹ và các em. Sau đó, mình sẽ ngủ một giấc thật dài để bù lại bao đêm không được ngủ yên. Nghĩ tới đây, đôi chân tôi như khỏe ra, tôi bước nhanh về nhà.

 Đến đầu làng, tôi thấy một vài người đứng bên đường nhìn tôi chỉ trỏ. Bỗng cái Mỷ bạn tôi từ đâu xuất hiện, nó lôi tay tôi vào phía khuất sau hàng rào đá. Nó thì thầm.

- Xy, sao bạn lại ở đây?

- Bạn nói đi, đã sảy ra chuyện gì vậy Xy? - Nó túm hai vai tôi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, hỏi.

- Có việc gì à Mỷ?

- Bà May bị bắt tuần trước. Hiện giờ Công an đang ở nhà bạn. Nghe nói, bà May và mẹ bạn lừa bạn với mấy đứa con gái khác nữa đưa bán đi sang Trung Quốc. - Nó khẽ kể.

Nó lại nói tiếp: “trước khi bị Công an phát hiện ra, mẹ bạn nói với bố bạn và mọi người là có người cần thuê lao động, họ trả lương cao, nên cho bạn đi”. Nó còn nói. Mẹ nó kể, mẹ tôi không phải là mẹ đẻ của tôi, mẹ đẻ của tôi đã chết từ khi tôi được hơn một tuổi. Bà mẹ dì không thích tôi, vì tôi càng lớn càng giống mẹ đẻ của tôi… Tai tôi ù đi. Mồ hôi rịn ra sống lưng, bàn tay. Người lạnh toát. Tôi choáng váng. Tôi chới với. Tôi không hiểu. Tôi không lý giải được sự đời sao lại phức tạp đến vậy.

- Bạn về rồi, có thể Công an sẽ gọi đi để làm nhân chứng đấy.

Chân tôi khụy xuống.

Làm nhân chứng ư? Làm nhân chứng để chứng minh mẹ mình đã đẩy mình vào hang tối ư? Có chết, tôi cũng không thể làm thế được, vì dẫu sao tôi cũng đã gọi bà ấy là mẹ. Còn làm nhân chứng để chứng minh bà hàng xóm đã lừa mình đi bán ư? Không phải, chính bản thân tôi đã tự rước họa vào thân đó sao, khi nhận của bà ấy đôi giầy nhung và ăn hết cả bát phở gà bà ấy mua. Làm nhân chứng để kể ra hết những nỗi ô nhục mình đã phải chịu đựng ư? Cái nỗi ô nhục, mà có sống tôi cũng muốn cố chôn thật sâu xuống tận đáy lòng. Ôi! Tôi phải đối diện sao đây? phải kể với Công an và mọi người như thế nào đây? Không lẽ, lại kể sự thật rằng tôi đã bị bán vào ổ mại dâm? Hay bị bọn đầu gấu làm nhục? Có ai hiểu được cho nỗi khổ của tôi không? Có ai chia sẻ được nỗi đau này của tôi không? Hay họ sẽ cười và xa lánh - một đứa gái đã không còn trong trắng, trinh nguyên…

Chiều chạng vạng, sau khi đứng ở bờ rào đá gần chuồng bò nhà cái Mỷ nhìn Công an dẫn mẹ đi, tôi cũng đi, rời xa ngôi làng của mình sau nhiều đêm nhung nhớ khắc khoải mong ngóng được trở về. Chân tôi bước trong vô định, trên con đường mòn, bóng núi đổ xuống người tôi. Đầu óc tôi quay cuồng, những câu hỏi tại sao không ngừng xuất hiện.

Cuối cùng, tôi dừng chân bên bờ sông - nơi tôi vừa chia tay lúc sớm ngày hôm trước, để rồi, sớm ngày hôm nay lại trở về. Thằng mắt xếch đã đi, giờ chỉ còn lại tôi với trập trùng đá núi cùng dòng sông. Dòng sông mát lạnh, nhẹ nhàng, hiền từ, bao dung đã đón tôi tới, đưa tôi đi vào lòng nó. Những hình ảnh người đàn bà có hai chiếc răng bọc mạ vàng lấp lánh, đôi giầy nhung đỏ rực rỡ, bát phở gà thơm phưng phức. Hình ảnh mẹ tôi - người đàn bà có nước da trắng hồng, quanh năm ở trong nhà đồ mèn mén, ăn mèn mén và uống rượu ngô. Hình ảnh thằng mắt xếch…tất cả chập chờn, chập chờn hiện về.

Tôi thấy mình nhẹ bẫng, nghiêng ngả, dạt trôi trên mặt sông, bay trong gió núi, tỏa ngát trong ánh nắng của buổi bình minh.

***

Câu chuyện về cuộc đời tôi là thế đấy. Và giờ, tôi nằm đây, bên bờ sông này, dòng sông mang tên Nho Quế. Nếu có dịp đến đây, các bạn nhớ mang theo vài hạt Tam giác mạch rắc lên nấm mộ cho tôi nhé.

V.T.M.H

Bài viết liên quan

Xem thêm
Người phụ nữ nhỏ nhất thế giới - Truyện ngắn của Clarice Lispector
Trong tận vùng sâu thẳm của châu Phi xích đạo, nhà thám hiểm người Pháp Marcel Pretre, một thợ săn và kẻ sành đời, đã bắt gặp một bộ tộc Pygmy nhỏ bé đến đáng ngạc nhiên.
Xem thêm
Chiếc bọc nhung - Truyện ngắn Võ Đào Phương Trâm
Đốp! Con heo đất vỡ toang, mớ tiền nằm xen lẫn những mảnh vỡ, lăn lóc trên nền nhà gạch tàu cũ kỹ, Khiêm nhanh tay mở mấy tờ giấy bạc, bung ra cho thẳng thóm. Những tờ giấy bạc nhăn nhúm, phai màu vì nhuốm mồ hôi và nằm xộc xệch trong cái túi quần khi Khiêm nhét vội.
Xem thêm
Hận thù và Yêu thương – Truyện ngắn Đông Sơn Lữ Khách
Có những vết thương chiến tranh tưởng chừng đã ngủ yên trong ký ức, nhưng chỉ cần một ký hiệu, một hình xăm, một cái tên… tất cả lại ùa về như ngày hôm qua. Thế nhưng, giữa bóng tối ấy, tình yêu của một chàng trai Việt và một cô gái Hàn đã thắp sáng hi vọng – hi vọng rằng hận thù rồi cũng sẽ nhường chỗ cho yêu thương.”
Xem thêm
Kịch hay – Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân
Vài tấm hình được quăng trên chiếc bàn kính, bên trong hiện rõ hình hai người dường như có cảm giác đang tựa vào nhau nhưng vẫn còn do dự vì bị sự ràng buộc bởi miệng lưỡi của người đời. Bóng chiều tà từ từ đổ xuống khung cửa sổ bằng kính của ngôi nhà sang trọng. Thứ ánh sáng cuối ngày có màu hồng đậm vẫn kịp hắt vào khiến đôi mắt người phụ nữ đột nhiên cũng ửng hồng và bắt đầu đong đầy hoàng hôn trong đó.
Xem thêm
Lời thề sinh tử - Truyện ngắn của Phạm Thanh Thúy
Thuôn không muốn lão Nhạc vào nhà. Lão Nhạc già lụ khụ, ăn mặc lôi thôi, dù con cái lão cũng chẳng đến nỗi nào.
Xem thêm
Người đến từ nghìn trùng – Truyện ngắn Chu Phương Thảo
Tôi sinh ra ở một làng chài nhỏ, nơi những triền cát trắng kéo dài đến tận chân trời, nơi gió và sóng chạm nhau cùng thì thầm những bản tình ca êm dịu. Tuổi thơ tôi trôi qua như một giấc mơ dịu ngọt, vắt qua những buổi chiều vàng nắng, theo tiếng cười hồn nhiên vang vọng bên những mái nhà thấp thoáng khói lam chiều. Cuộc sống tuy chật vật, nhưng lòng người nơi ấy rộng như biển cả, ấm như nắng sớm.
Xem thêm
Trôi trên sông trăng – Truyện ngắn Vừ Thị Mai Hương
Mưa sầm sập. Mưa ào ào. Ánh trăng loang loáng trong làn mưa, vỡ tan trong ánh chớp. Trong màn đêm tối đen mịt mùng, xung quanh chỉ vọng lại tiếng nước đổ ào ào từ trên núi xuống. Tiếng bước chân chạy uỳnh uỵch trong đêm.
Xem thêm
Phán chấu. Truyện ngắn của Nông Quốc Lập
Tiếng gọi cầu cứu của thằng Bun như xé toang khoảng không gian ra thành nhiều mảnh. “Cứu cái gì, cứu ai, cháy nhà à, giết người à, rắn cắn à…?” Tiếng những người làng hỏi nhau, những cặp mắt tròn xoe, ngơ ngác. Dù không biết chuyện gì xảy ra với nhà Bun, nhưng khi nghe tiếng gọi cứu thì ai cũng ra khỏi nhà hướng về nơi có tiếng gọi.
Xem thêm
Bông bí vàng trên giàn mướp hương - Truyện ngắn Phan Thành Đạt
Hưng rón rén bước lên thềm, gõ cửa. Không ai đáp. Chỉ có tiếng chim trên giàn, tiếng cá quẫy nhẹ dưới ao. Giữa khung cảnh ấy, hình ảnh một cậu trai thành phố đứng giữa sân quê bỗng trở nên bé nhỏ, lạc lõng – nhưng cũng là khởi đầu cho một mùa hè không giống bất cứ mùa hè nào trước đó.
Xem thêm
Người đàn bà vẽ tranh kiếng – Truyện ngắn Lưu Kiều Nhi
Tôi về đến nhà đúng lúc ba và chị Hai đang hì hục đem mớ tranh kiếng của má ra cất ở nhà kho phía sau. Tôi biết ngay là má có việc đi đâu đó nên hai người họ mới cả gan đến thế. Chị Hai nói má không chịu ở nhà nghỉ dưỡng bệnh, lại lén đi lặt cuống ớt với mấy người đàn bà trong xóm. Ba cười hiền lành bảo: Kệ bả. Bắt bả ở nhà hơn bắt cóc bỏ dĩa. Lại phụ ba một tay, dọn cho xong đống nợ này đi bây!
Xem thêm
Án ma ni thiên ý - Truyện ngắn Ny An
Ở gần cuối xã Xay Xát, đi qua khỏi con dốc sỏi đá bụi bay xám mặt sẽ tới Quán Phật. Hai lùm thiết mộc lan um tùm đứng trước ngõ hút tài lộc, nở bông ngào ngạt mỗi tối. Quán Phật nằm giữa khu vườn thuốc nam, lắp camera từ ngõ vào tới cửa và phòng khách. Bờ tường gắn lưới thép B40 ngăn khu vườn với dải cát trắng trải dài đầy dứa dại, cây bụi và xương rồng gai nhọn tua tủa.
Xem thêm
Một ngày không xảy ra chuyện gì. Truyện ngắn của Wayne Karlin
Dịp kỷ niệm 50 năm kết thúc chiến tranh Việt Nam, năm 2025, nhà văn Wayne Karlin ở tuổi tám mươi đã viết truyện rất ngắn “Một ngày không xảy ra chuyện gì”, đăng trên báo Washington Spectator với lời giãi bày: “Quãng thời gian tồi tệ nhất mà tôi phục vụ trong lực lượng lính thủy đánh bộ là thời tham chiến ở Việt Nam. Và thời gian đẹp đẽ nhất cũng chính là khi tôi tiếp tục kết nối với đất nước Việt Nam (kể từ sau chiến tranh)”.
Xem thêm
Hoàn lương - Truyện ngắn Võ Đào Phương Trâm
Khải ôm cái túi vải trên tay, bước ra khỏi cổng trại giam, Khải ngước mặt nhìn lên trời, khoảng trời bao la, trong xanh với những tia nắng đầu ngày tỏa dịu ấm áp, bầu trời bên ngoài cổng trại giam rộng lớn hơn nhiều so với khoảng trời bên trong khuôn viên của khám, dù có những lúc phạm nhân ra ngoài lao động thì cũng không thấy mênh mông đến vậy.
Xem thêm
Miếu thiêng – Truyện ngắn Võ Đào Phương Trâm
Đà Lạt! Chiều xám đặc, ánh sáng dường như không len nổi qua ngôi miếu bỏ hoang, nhiều năm âm u với những mảng cỏ dại phủ đầy dưới chân, xung quanh là những tầng cây rậm rịt. Bóng tối như trở thành điểm đặc biệt ở nơi này, và một điều nữa là, chẳng ai bén mảng đến đây, bởi không gian lạnh toát và ám mị.
Xem thêm
Công chúa Ngọc Anh – Truyện lịch sử của Nguyễn Thị Việt Nga
Công chúa Ngọc Anh bước ra khỏi cổng chùa Thiên Mụ thì dừng bước. Gót hài hoa di nhẹ lên bậc đá dẫn xuống đường. Nàng thẫn thờ nhìn dòng Hương xanh ngăn ngắt phía dưới đang lững lờ trôi. Giây lát, đôi mắt trong veo lại hướng lên phía dãy núi điệp trùng.
Xem thêm
Thư gửi nhà văn - Truyện ngắn của Đặng Chương Ngạn
Truyện ngắn đăng trên “Viết & Đọc” chuyên đề Mùa Hè 2025
Xem thêm
Luân hồi - Truyện ngắn Nguyễn Đức Hạnh
Truyện ngắn Luân hồi của Nguyễn Đức Hạnh là một bản giao hưởng đầy ám ảnh về sự trả giá của phản bội và sức mạnh vĩnh cửu của lòng trung thành.
Xem thêm
Biển Hồ mênh mông - Truyện ngắn của Đặng Chương Ngạn
Hành trình tìm nhau giữa nghịch cảnh và nỗi đau không biên giới
Xem thêm
Màu áo xanh - Truyện ngắn của Trần Hà Yên
Truyện đăng Văn nghệ Công an & Công an Nhân dân điện tử
Xem thêm