Bài Viết
Những ngày cuối tháng Chín, bão lũ liên tiếp tràn qua, để lại sau lưng làng mạc hoang tàn, mái nhà trôi dạt và bao tiếng kêu cứu nghẹn ngào giữa biển nước. Từ Hà Tĩnh, Nghệ An đến Bắc Ninh, Thái Nguyên…, đồng bào mình đang oằn mình trong mất mát, nhưng giữa đau thương ấy vẫn sáng lên tình người – khi hàng trăm cánh tay đồng bào, chiến sĩ, thiện nguyện viên cùng nối vòng tay lớn, mang hơi ấm và niềm tin đến với vùng tâm lũ.
Trong một chuyến trở lại Phượng Hoàng Trung Đô, nơi tôi vẫn hình dung về giấc mộng kinh kỳ dang dở của Hoàng đế Quang Trung, bao nhiêu suy tư về lịch sử, về tầm vóc của tiền nhân bỗng ùa về.
Cuối năm 1986, khi cuộc chiến đấu giúp bạn ở Campuchia diễn ra quyết liệt, tôi gặp nhạc sĩ Thế Hiển tại Mặt trận 479 (Siêm Riệp). Lúc ấy, anh cùng nhóm nghệ sĩ xung kích của Đoàn Ca múa nhạc Bông Sen sang biểu diễn phục vụ bộ đội tình nguyện Việt Nam và nhân dân Campuchia.
Ba thập kỷ sau, tôi trở lại Thái Lan không chỉ với tư cách du khách, mà còn là người kết nối văn hóa giữa hai dân tộc Việt – Thái, vốn có nhiều “mẫu số chung” về phong tục, tập quán và tôn giáo.