Bài Viết
Hòa bình lập lại ở Miền Bắc (1954), tôi chưa đầy 10 tuổi. Ở làng tôi, hầu như nhà nào cũng treo khẩu hiệu: “Tổ quốc trên hết” ở vị trí trang trọng. Một lần, ngồi trong lòng bố, tôi hỏi: “Bố ơi, Tổ quốc trên hết là gì ạ?”. Bố tôi vỗ nhẹ vào lưng tôi: “Mai này lớn khôn con sẽ hiểu. Đại khái là Tổ quốc phải ở trên cao nhất, hơn tất cả mọi thứ”.
Cho Bình An!
Theo con đường trên mặt đê phía tả ngạn sông Hồng chúng tôi xuôi về phố Hiến để đến với vùng đất nổi tiếng một thời của xứ đàng ngoài mà từng được người đời truyền tụng là tiểu Tràng An và đi liền cùng với câu ca “Thứ nhất Kinh kỳ, thứ nhì Phố Hiến”.
Trong khuôn khổ chuyến đi về thủ đô tham dự Kỉ niệm 8 năm thành lập và sơ kết 6 tháng đầu năm 2025 của CỘNG ĐỒNG TÌNH NGUYỆN VIỆT NAM, rất nhiều sự kiện đã diễn ra và đều vô cùng ý nghĩa, trong đó có sự kiện Hoàng Xuân được ăn bữa cơm thân mật cùng với Giáo sư, Anh hùng Lao động, Nhà khoa học Nguyễn Anh Trí.
Bằng giọng kể xúc động và trải nghiệm riêng của một người đã gắn bó nhiều năm với các sự kiện thơ – văn tri ân liệt sĩ, ông khắc họa một đêm thơ vừa huyền ảo vừa linh thiêng, nơi những “vần thơ viết nên hình đất nước” chạm tới trái tim người xem, để lại dư ba sâu lắng khó quên.
Vẫn biết đó là quy luật muôn đời của tạo hoá, nhưng khi nghe tin “Bác cả Trọng” – Đại tá, nhà báo Phạm Đình Trọng, nguyên Trưởng Ban đại diện phía Nam Báo Quân đội nhân dân về với tổ tiên, chúng tôi không khỏi bàng hoàng…
Nhà thơ, nhà báo Trần Thế Tuyển không viết về chiến tranh mà là một bóng hình lặng lẽ đi bên đời người lính âm ỉ, day dứt. Bài thơ “Trở Lại Dấu Chân Mình” là một minh chứng hiếm hoi cho những bài thơ hậu chiến. Nơi quá khứ không được kể lại bằng tiếng pháo, mà bằng hơi thở nhẹ nhàng từ ký ức và ánh mắt người lính đã trải qua chiến tranh. Bài thơ mở đầu bằng những câu thơ:
Trong không khí thiêng liêng kỷ niệm 78 năm Ngày Thương binh Liệt sĩ (27/7/1947 - 27/7/2025), bài viết dưới đây của Đại tá nhà văn Trần Thế Tuyển ghi lại những cảm xúc sâu lắng của một người lính già tại lễ cầu siêu đặc biệt giữa đại ngàn Trường Sơn, nơi hội tụ nghĩa tình đồng đội và lòng tri ân sâu sắc.
Hướng tới ngày Thương binh Liệt sĩ 27/7, Văn chương TP. Hồ Chí Minh xin giới thiệu bài viết của nhà văn Đậu Thanh Sơn về vùng đất Cần Giờ – nơi từng là căn cứ địa của Trung đoàn 10 Đặc công Rừng Sác. Qua những dòng ký sự nhẹ nhàng nhưng lắng sâu, tác giả đã tái hiện một cách chân thực không khí thiêng liêng nơi đền tưởng niệm, những con số chiến công lẫy lừng, và cả sự trăn trở về những ngôi mộ chưa tên. Một bài viết chan chứa lòng biết ơn, khơi gợi niềm tự hào và cũng là lời nhắc nhở thế hệ hôm nay về trách nhiệm gìn giữ ký ức thiêng liêng của dân tộc.
Bây giờ theo sắp xếp địa danh mới, gọi chung là "lục tỉnh Miền Tây". Trước khi sáp nhập, chúng tôi có chuyến "hành hương" cửu tỉnh đồng bằng sông Cửu Long và ngộ ra nhiều điều – mừng có, lo có!