- Thơ
- Châu Hoài Thanh - Chùm thơ dự thi
Châu Hoài Thanh - Chùm thơ dự thi
(Mời click vào icon để truy cập thư mục)
THƠM VÀO CỔ TÍCH
Cơn nhớ trườn qua rát bỏng tháng ngày cơ cực
bế bồng thoát lửa chiến tranh
Bà tôi
người mẹ hiền liệt sĩ
Nhớ cánh đồng lép cuối mùa hợp tác
khói cay mắt chiều nắng ủ tàn rơm
Nhà tranh vách đất
bữa lưng sắn không hao khuyết tình thương
con đẻ con nuôi, gặp người đói vẫn nhín nhường
chuyện nhà chưa xong ới ời làng xã
Gầy gò năm tháng lặn lội gần xa
đâu vợ chồng gáo muôi lách cách?
đâu thúng mủng đụng nia sàng?
lời nói chẳng mất tiền mua, trăng khuyết lại đầy chén canh lại ngọt
nhà bên chim hót sau hè cây chuối trổ bông
Nhớ cơn bão mùa đông 78 bầu trời vần vũ
khẩu lệnh bà hơn cả lời sấm sét
mỗi đứa ôm chặt một cột nhà quyết giữ lấy “giang san”!
Cơn bão qua như lát dao sắc cắt vách thời gian
làng xã ngả nghiêng vụn vỡ
năm sau và nhiều năm sau nữa mới vực dậy đống tàn tro
Tôi lọt vào thành phố như con chim lạc bầy tìm nơi trú ẩn
lưu luyến lời bà trăng khuyết nhớ tìm nhau!
mùa đông lại tiếp mùa đông thăm thẳm cơn mơ gầy thương ngực trái
người ở phải hiền bệnh tình sinh tử
chẳng ai đo được dấu trời cao
Tôi trở về tìm lại bóng bà trong vệt nắng chiều nao
cây dại hương hoa làm sống lại ngày xưa cũ
thương lời nhang khói nhẹ bay
chuyện về bà thơm vào cổ tích.
ĐỒNG HỒ CÁT
Hạt hạt dốc ngược thời gian
không thể tính bằng giờ - phút hay từng giây - tích tắc
từng hạt rơi hỏa tốc
bên kia trườn dốc có người đang chờ!
Người nghệ sĩ già gõ thanh âm bằng ký ức
bài thơ tình mới rụng rốn hôm qua
con sên trườn đi để lại lớp màng đánh dấu đường đua
nó không biết mình là kẻ chậm chạp
Không cần khâm liệm
trái chín về với địa đàng
người đi - kẻ ở chào nhau qua tấm màn ảo giác
cuộc biến thiên nào rồi cũng kết thúc
Mỏng manh nhưng dứt khoát
trần trụi nhưng công tâm
từng hạt cát thời gian như cuộc tình bị đánh cắp
rượt đuổi niềm vui
Bên vách ngày
đôi mắt mẹ già hằn những vết đau
người vợ hiền xa xăm ngóng đợi
Xin hãy giữ từng hạt thời gian quý báu như lồng ngực trau chuốt từng nhịp thở
một khi dừng lại là kết thúc
cái chết tựa mây bay!
KHUÔN MẶT NGƯỜI MỞ CÕI
Phố chen chân khói bụi
sừng sững những tòa cao ốc
tháp tầng công nghiệp điềm nhiên hít thở khí trời
Bản tin nóng về động đất, núi lở, băng tan...
tiếng kêu cứu từ vạn vật thiên nhiên
bên khung cửa có khuôn mặt người thiếu phụ...
Thế kỷ nhấp nhô tầng sóng
một thao tác cũng tạo ra kỳ vĩ
nơi ta đặt dấu ngón tay khai mở cũng có thế là nơi nói lời từ biệt!
Đâu rồi dấu chân lên rừng xuống biển?
một tiếng hô động núi vang rừng
một cú chém biển Đông dậy sóng...
Tôi hình dung ra khuôn mặt nắng mưa người đi mở cõi
làn da trộn lẫn nụ cười
Không thể điềm nhiên trước những cạn kiệt
đừng bắt sóng phải chồm lên ngực núi
làm hoảng sợ những mắt nai
Ý nghĩ bảo vệ môi trường cứ thúc giục như hồi chuông báo thức!
C.H.T