- Truyện
- Chiều cuối năm bên dòng sông Ô Môn
Chiều cuối năm bên dòng sông Ô Môn
Kim Thanh
Người ta dù sống ở đâu, dù bận rộn cở nào, chiều cuối năm cũng bôn ba về nhà. Tết mà không về nhà, không về quê coi như không có Tết. Về để nghe thương nhớ bao lâu khi mãi bôn ba nơi xứ xa mà rưng rưng thấy dáng má đón con chiều cuối năm. Về để cùng má canh lửa cho nồi bánh tét đón giao thừa. Về thắp lên nén nhang trên bàn thờ ông bà tổ tiên cúng rước ông bà. Quê nhà dù có gieo neo, có khó khăn buộc những đứa con của má phải tha hương kiếm tiền nơi xứ lạ. Như cứ nghe gió Tết về lòng hoang hoãi nỗi bồn chồn lo việc này cho xong, mua cái nọ mang về quê ngày Tết.
Chiều cuối năm bên dòng sông Ô Môn ngày đó hắn cũng có một gia đình đầm ấm. Cơn lốc đi xuất ngoại lao động làm cho vợ hắn hoa mắt lên với bao ước vọng, bao toan tính. Sau Tết, vay mượn, gom góp bán mấy con heo, bầy gà vài chục con, vợ hắn tạm đủ tiền dằn cọc cho một xuất đi lao động Đài Loan. Ngày đưa vợ lên chiếc xe đời mới để ra sân bay sang xứ người hắn nhìn khuôn mặt rạng ngời của vợ mà nghi hoặc không biết có phải vợ mình. Hắn chống chếnh ra vào cùng ruộng rẫy, chăm hai đứa con, đứa lên năm, đứa lên tám. Đêm nằm nghe gió sông Ô Môn xào xạc ngoài hiên nhà mà nhớ vợ không nguôi. Không biết chút tiếng Anh hay tiếng Đài vậy mà hăm hở đi. Hẹn hắn vài năm về sẽ sửa lại nhà có tiền cho hai đứa nhỏ học đàng hoàng. Ngày ấy chưa biết bao giờ đến, nhưng số tiền vay của bà con làng xóm, cứ xong mùa lúa, hết lứa rẫy hắn phải gom góp trả cho người ta. Con hắn hai đứa ốm càng thêm ốm, mắt lúc nào cũng xa xăm buồn vì nhớ mẹ. Hắn và con đôi khi thèm miếng thịt mà chỉ dám mua một miếng nhỏ nhỏ, kho thiệt là mặn ăn với canh rau vườn mà ngon thiệt là ngon. Mùa nắng, mùa mưa, cua ốc, rau trái vườn nhà mấy cha con hắn chờ đợi ngày vợ hắn trở về.
Lâu lắm vợ hắn mới gọi nhờ điện thoại về thăm hắn và con, vợ kể qua bên ấy chăm sóc một bà cụ bị lẩn thẩn, mất trí nhớ. Được nhà chủ cho ăn cơm no đủ, ở trong nhà mát rượi không phải đi làm ngoài nắng. Vợ bảo hắn yên tâm, hết hợp đồng sẽ mua nhiều quà về cho chồng con. Hắn kể đã trả nợ dần dần, còn chút ít cuối năm nay sẽ trả hết nợ, Tết này ăn Tết tiết kiệm. Tương lai của hắn và vợ ngày đoàn tụ sao vui vẻ, tràn đầy ước vọng.
Vợ hắn không kể cho hắn nghe, mỗi ngày thị bị nhà chủ đánh mấy lượt, không vừa ý việc gì bị đánh, nói một chuyện mãi không hiểu bị đánh, bà cụ ị ra quần đang loay hoay thay cho bà, bà thò tay bốc phân trét tùm lum bị đánh, canh bà cụ ngủ mệt quá thị ngủ gục theo bị đánh. Chủ là một thằng Đài to con vạm vỡ, không chăm được mẹ nên mướn chị sang chăm theo hợp đồng. Thằng Đài tốn một khoản tiền cho dịch vụ tìm người nên khi chị đến nhà, thằng Đài bực bội vì trễ cả tuần theo hợp đồng thỏa thuận. Người chị chi chít vết thương lớn nhỏ, nhưng về trước hợp đồng tiền đâu đền, tiền đâu mau vé máy bay về, chưa kể giấy tờ thằng Đài bảo cất hộ rồi không đưa. Tiền công hàng tháng thằng Đài chuyển vào tài khoản ngân hàng đúng hợp đồng. Chị được một người đi trước dạy cho cách ra ngân hàng kiểm tra tài khoản và để yên vậy không rút ra để làm gì. Có những khi thằng Đài đi uống rượu về nó dằn ngửa chị ra làm chuyện ấy bất kể đâu trong nhà. Chị nhỏ bé, sức yếu không phản kháng được đành để nó dày vò. Khi tỉnh rượu nó ném cho chị thêm vài đồng kèm nụ cười khẩy. Chị cắn răng nuốt nước mắt vào lòng, tất cả dành dụm cho ngày về dù hàng ngày chị sống trong tủi nhục. Một lần thằng Đài đang dày vò chị giữa nhà, bà cụ không hiểu sao cầm con dao chặt thịt chém cho nó một cái nhưng không trúng. Thằng Đài trố mắt nhìn mẹ nó, từ đó về sau nó thôi không dày vò chị nữa, nhưng đánh thì vẫn cứ đánh.
Hắn không kể cho vợ nghe, con ở nhà khóc nhớ mẹ mỗi đêm, cả hắn cũng vậy. Ruộng lúa mùa lại mùa không trúng như trước, mà giá phân bón, thuốc trừ sâu cứ tăng chóng mặt. Có vụ làm ra rồi không có lời, thậm chí lỗ, nhưng không làm tiếp hắn đâu biết làm gì. Hắn nói với vợ con đi học đàng hoàng, nợ nần vợ vay mượn khi đi hắn trả bớt, vợ hắn cười vui qua điện thoại. Hắn không nói với vợ con hắn ốm quắt queo vì thiếu ăn, thiếu thịt, có khi ngủ mơ được uống hộp sửa cô gái Hà Lan. Hắn không nói hắn nợ tiền học phí của con triền miên đến nỗi nhà trường xem xét chiếu cố cho đóng trễ, nhưng hắn vẫn không có để đóng nên người ta phải vận động mạnh thường quân giúp.
Vợ hắn được về trước thời hạn vì thằng Đài đi uống rượu về bị trượt chân té xuống hồ nước ngoài đầu làng chết trong đêm. Bà cụ được đưa vào trại dưỡng lão vì không còn con, tài sản nhà cửa được bán đi và tiền ngân hàng của thằng Đài được chuyển hết cho nhà dưỡng lão. Người ta muốn chuyển chị đi làm tiếp nhà khác cho hết hợp đồng nhưng chị nhất quyết xin về nên được đáp ứng theo nguyện vọng.
Đón vợ về ngôi nhà như sắp ngã nghiêng vì gió bên bờ sông Ô Môn chiều cuối năm, hắn khóc, vợ hắn cũng khóc. Ước mơ háo hức đổi đời ngày nào giờ đây khi ôm vợ hắn bàng hoàng vì chi chít vết sẹo, vết thương. Vợ hắn cầm tay chồng, đầy những cục chai sần vì cố công tự làm ruộng một mình không mướn thêm người để dành dụm tiền trả nợ vay khi vợ đi xứ người. Nếu ngày đó chị nghe lời hắn ở nhà không đi Đài Loan thì đâu đến nỗi. Dù sao ngày cuối năm vẫn còn được trở về, dẫu có bị tổn thương nhưng chị đã về được với gia đình. Chị lại về với ngôi nhà nhỏ chông chênh mưa nắng nhưng rộn ràng niềm vui, tiếng cười lại ngân vang bên dòng sông Ô Môn khi giao thừa rộn rã đến./.
K.T