- Thơ
- Chùm thơ Trần Gia Thái
Chùm thơ Trần Gia Thái
Nhà thơ Trần Gia Thái
Lặng lẽ sương
Sương lay
Đêm say
Mong chi lấp láy vệt sao dầy
Một ai
Mùa cũ
Trăng vườn cũ
Quên vén mây trời
hong heo may
Mà cứ vô tình
Rơi như quên
Lăn nhầm trên cánh mỏng mơ màng
Giật mình lá mở bừng mắt ướt
Kìa ai ngơ ngác
Trăng thượng huyền
Có một người không quên...
Không quên
Chong chong mắt đỏ
Đợi sương mềm
Trăm năm chớp mắt là bao nhỉ
Thoắt đã nghìn xưa
Anh không em .
Người hát rong
Bài ca xưa giai điệu xưa
Lời hát cũ âm thanh cũ
Mặc phố xá ồn ào trôi như dòng lũ
Người hát rong cứ nha nhẩn mà rong
Nha nhẩn kể câu chuyện ngày xa ngái
Ngày mà em đã ngoài tầm tay với
Ngày mà anh hóa thạch nốt trầm
Vỉa thời gian đông cứng
Ta đang ở đâu
Người hát một thời giờ mãi ngủ yên
Bài hát đi xa bỗng dưng trở lại
Cái cũ quên lâu thành mới
Lời ca rơi bên trái sấu rơi
À ơi...
Qua đường thấy cánh hoa rơi
Hai tay đỡ lấy cũ người mới ta
Ấm đâu đến chút nắng tà
Nong nia cạp lại cũng là bền sao
Nón mê giấu thẹn má đào
Còn hơn nón thúng quai thao nhà người
Phố đông ai khóc ai cười
Lời xưa tích cũ
Hoa trôi
Lạc dòng
Mặt trời lặn sau lưng người hát rong
Vội vã nhạt
Tia nắng chiều bợt bạt
Giọng ca chìm
Giọng ca khuất lấp
Nó kết thúc ở chính nơi vừa mới bắt đầu.
Tản mạn với mùa đông
Mùa đông bỏ tôi hay tôi bỏ mùa đông
Cây giũ lá
Lá níu cành bất lực
Rễ ngậm ngạt
Rễ chết vùi trong đất
Heo may tìm em
Em đâu
Gió bắc cầu qua mái tóc lệch màu
Sương như khói trắng dòng phố nhỏ
Bàng lá thắm nhuộm đông vàng võ
Những gam màu nhức suốt thời trai
Mưa lạnh về
Gió lạnh về
Dẫn độ mùa đông
Em giam em trong tôi
Ngọn lửa nghèo vẫn âm ỉ nóng
Nó ở trong tim hay trong dư cảm...
Hỡi người ủ than
Hỡi người nhóm la
Sáu mươi tư mùa tôi bỏ ngỏ
Mà đông không có lối vào!
Trần Gia Thái