- Thơ
- Chùm thơ Việt Nga
Chùm thơ Việt Nga
Nhà thơ Nguyễn Thị Việt Nga
CHO TA
Cho ta một lá từ bi
Cổng chùa khép mở mỗi khi trăng rằm
Tóc mây theo bụi hồng trần
Chéo khăn nâu giấu vạn lần tái tê...
Cho ta một nhánh u mê
Thả trên bến Lú trôi về sông Quên
Kể từ hoa rụng ngoài hiên
Sắc hương chạm chốn cửa thiền ngác ngơ
Cho ta một đoá thẫn thờ
Cuối đường mây trắng còn chờ chuông ngân
Người ơi, chưa vẹn đường trần
Cớ sao một mối tơ hồng xé đôi?
Cho ta... chỉ bấy nhiêu thôi
Câu kinh rơi giữa bời bời gió mưa
Ai ươm cây khế vườn chùa
Để cho tiếng mõ chát chua thế này!!!
MÙA ĐÔNG
Mùa đông về thật rồi đây
Run run một lá trăng gầy treo ngang
Ngoài kia đã đỏ lá bàng
Ngóng nhau...
Chỉ thấy một hàng cây khô...
*
Người ơi, năm tháng thờ ơ
Thoắt đi, thoắt đến, hết chờ là quên
Giá băng đọng giữa môi mềm
Tóc dài rụng giữa tàn đêm âm thầm...
*
Mùa đông...
Người ạ...
Mùa đông
Nhớ gì không?
Nhớ gì không?
Nhớ gì?
Đường dài dằng dặc thiên di
Ngoảnh đầu là lạc mất khi trùng phùng
*
Mùa đông về thật... mùa đông...
Bốn bề gió thổi trống không. Lạnh buồn
Kệ cho chớp bể mưa nguồn
Ta ươm một nhánh yêu thương. Và chờ...
NGHĨ
Tháng ngày như lá
Vừa xanh đã vàng
Người như cơn gió
Thổi từ hoang mang...
Biết rằng mai mốt
Chỉ còn cành khô
Biết rằng bao chuyện
Sẽ thành hư vô
Vẫn thương như thể
Tháng ngày không trôi
Vẫn tin như thể
Chưa ai sai lời...
THỰC RA
Thực ra tôi biết là mưa
Mắt người ướt đẫm như vừa hôm qua...
Thực ra tôi biết là xa
Cái ngày hoa phượng như là chứng nhân
Thực ra tôi biết là gần
Một hơi thở nhẹ, một phân vân lời
Thực ra tôi biết, mà thôi...
Coi như chưa có một trời mưa thu
Coi như chưa có mây mù
Coi như chưa có... coi như chưa hề...
Chỉ còn hun hút đường về
Chỉ còn gió thổi tái tê phía ngoài
Chỉ còn ở phía ngày mai
Chỉ tôi với những dông dài lặng im
*
Thực ra...
Chỉ tại con tim
Lúc mê lúc tỉnh..
Lúc tìm..
Lúc buông...
Thực ra...
Tôi biết người buồn
Nhưng mà...
Nước đã xa nguồn từ lâu
Không đành để tủi cho nhau
Nên tôi giữ lại...
Những câu...
Đã từng...
Việt Nga