- Lý luận - Phê bình
- “Con sống rồi mẹ ơi!”
“Con sống rồi mẹ ơi!”
SĨ BÌNH
Xin nói ngay rằng, đây là tên bài thơ của “nhà thơ của lính” Trần Ngọc Phượng – người đã nói hộ tình cảm, khát vọng cháy bỏng của những người cầm súng vào buổi trưa 30-4-1975 Lịch sử.
Đối với thế hệ những người lính “Quân Giải phóng” – trước năm 1975 thì nhiệm vụ: Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước là mệnh lệnh thiêng liêng nhất, là niềm mong ước cháy bỏng của cả dân tộc Việt Nam!
Chiến tranh là điều không ai mong muốn! Nhưng như Nhạc sĩ Diệp Minh Tuyền đã viết: “Kẻ thù buộc ta ôm cây súng…”!
Mệnh lệnh thiêng liêng của Chủ tịch Hồ Chí Minh - Người Cha kính yêu của lực lượng vũ trang nhân dân: “Dù có phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn, cũng phải giành cho được độc lập, tự do cho dân tộc”! Như lời Hịch non sông – như chân lý sáng ngời, đã thôi thúc bao thế hệ trai tráng ngày ấy xung phong tình nguyện ra chiến trường giết giặc. Trên mặt trận đó, đã có bao lớp người dũng cảm hy sinh máu xương của mình. Cũng theo đó có bao cảnh mẹ già mất con; con mất cha, vợ mất chồng…thương đau.
Thương biết bao nhiêu những người Mẹ nơi hậu phương, từng ngày, từng giờ chờ mong tin con; Mẹ luôn cầu nguyện cho đất nước sớm bình yên để con của Mẹ sớm trở về. Những người vợ vò võ từng đêm, đau đáu mỗi ngày, mong ngóng một ngày kia chồng sẽ trở về trong niềm vui vỡ òa – Hạnh phúc…
Còn, với người lính đang trong cuộc chiến, trực tiếp cầm súng, trải nghiệm với đói rét, gian khổ, đổ máu, hy sinh, đối mặt với sự sống và cái chết; thì sự mong mỏi chiến tranh sớm kết thúc, hòa bình sớm lập lại càng nhiều gấp bội phần! Cũng là con người, hiểu đạo lý, biết yêu thương… mong một cuộc sống bình yên bên gia đình thương yêu…Nhưng người lính phải gác lại tất cả ước mơ… để xung phong ra chiến trường theo mệnh lệnh thiêng liêng của Tổ quốc: Giải phóng dân tộc! Hòa bình cho nhân dân! Những tình cảm thương yêu buộc họ phải dồn nén lại…Ở chiến trường bên cạnh họ chỉ có tình đồng đội – thương yêu như ruột thịt!
Những mong mỏi, từ nỗ lực quyết chiến đấu bền bỉ, gan dạ, dũng cảm hy sinh… Trưa 30-4 1975 Lịch sử đã điểm: “Chiến dịch Xuân 75 toàn thắng” đã giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất đất nước! Những người lính tràn qua cánh cổng Dinh Độc lập; cũng như những người lính ở 5 cánh quân khác nhau đang tiến vào Sài Gòn ngày hôm ấy đã vỡ òa trong hạnh phúc tột cùng! Những tình cảm lâu nay như chiếc lò xo bung ra, bật dậy, bay lên rất nhanh, rất nhanh: Giải phóng rồi! Hòa bình rồi! Con sống rồi Mẹ ơi! Chúng ta sống rồi – những người lính ôm nhau trong nước mắt sung sướng! Anh hét vang trước Dinh Độc lập; Khi kết thúc chiến tranh; Biết bao người như anh: “Con sống rồi Mẹ ơi!” Là người lính cầm súng và cũng là người cầm bút - “Nhà thơ của lính”- tác giả Trần Ngọc Phượng đã xúc động, cảm nhận sâu sắc tình cảm, tâm trạng của người lính khi chứng kiến những giây phút Lịch sử huy hoàng nhất, vĩ đại nhất của dân tộc! Để rồi cùng thốt lên – hét lên với niềm sung sướng vô bờ với bài thơ: “Con sống rồi mẹ ơi”!
CON SỐNG RỒI MẸ ƠI! Chỉ một câu ngắn gọn nhưng đã nói lên tất cả! Nó đã giải phóng bao tình cảm lâu nay dồn nén, nó là ước nguyện, là mong mỏi; nó cũng là sự khẳng định đanh thép; là tuyên ngôn của người lính Cụ Hồ: YÊU HÒA BÌNH VÀ CĂM GHÉT CHIẾN TRANH! Ngày 30/4 đi vào lịch sử mãi mãi là ngày chiến thắng của toàn dân, ngày thống nhất non sông, hòa hơp dân tộc cùng nhau chung tay xây dựng bảo vệ Tổ quốc Việt nam tươi đẹp.
Con sống rồi mẹ ơi!
Con sống rồi Mẹ ơi!
Anh hét vang trước dinh Độc Lập
Khi kết thúc chiến tranh
Biết bao người như anh
Đã reo lên khắp mọi miền đất nước
Trên đường tiến quân,
Đạn bom phía trước
Từ bên chiến hào,
Vừa vuốt mắt bạn thân
Hay trong rừng sâu,
Nơi chôn vùi tuổi xuân con gái
Con sống rồi
Tưởng không ngày trở lại
Tưởng như thật như mơ
Đất nước reo vui đỏ rợp sắc cờ
Tiếng reo đầu tiên
Con xin dâng cho Mẹ
Và có lẽ phía bên kia cũng thế
Người lính hàng binh.
Vất quân trang vũ khí xuống đường
Cũng chắp tay gọi Mẹ
Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Tiếng reo vang vọng bốn phương trời
Mẹ Việt Nam rưng rưng nước mắt
Ngày con về, xóm làng xơ xác
Mẹ ôm chặt vào lòng
Như sợ con tuột mất
Con gục đầu vào Mẹ
Mà không dám reo vang
Bao Bà Mẹ mất con
Bao người vợ mất chồng
Nước mắt nhòa bảng Tổ quốc ghi công
Khói nhang bay trên nấm mồ Liệt sĩ
Ai biết hòa bình
Bao máu xương phải trả?
Con của Mẹ sống rồi
Trong đất nước trường sinh.
TRẦN NGỌC PHƯỢNG