- Truyện
- Đời chuột | Xeng
Đời chuột | Xeng
XENG
“Hãy cho con sự thanh thản chấp nhận những việc con không thể thay đổi,
sự can đảm dám thay đổi những gì có thể,
và sự khôn ngoan để phân biệt được hai điều này”
(Lời cầu nguyện cho sự thanh thản)
K trở về sau một ngày chiến đấu mệt nhừ với công việc và với cả tiếng nói không cam chịu phát ra từ bên trong mình.
“Đâu rồi? Ngươi đang làm cái quái gì với cuộc đời mình vậy?”.
Tiếng nói ấy vẫn đang không ngừng mỉa mai K. Thế nhưng luôn như thế, hệt như cái cách mà một kẻ sống đời thực vật vẫn thường ngoái nhìn gã Thần Chết mỗi khi thấy gã đứng lấp ló ở phía ngưỡng cửa nhà mình… – Anh chỉ thả một nụ cười cợt nhả và chọn cách phớt lời đi tiếng gọi đó.
Hành lang tối, nơi căn chung cư cũ tồi tàn mà một nhà đầu tư bất động sản tốt bụng đã cho những kẻ khốn cùng như K ở vẫn đang không ngừng sộc lên thứ mùi hoại tử của cống ngầm, mùi chua lòe của rác và thứ mùi ẩm mốc của gỗ mục. Đi lên hết 2 tầng cầu thang bộ là đến tầng lầu có căn phòng nhỏ của K. Tiếng chuột vẫn đang không ngừng gọi nhau “chít chít” và chỉ dịu lại đôi chút ở những quãng K đặt chân đến. Tiếng gió tuôn qua từng trụ bê tông tróc vữa, cứa “vù vù” vào những mép tường mục nát trước khi chui vào những căn phòng rỗng toác rồi lần lượt biến mất qua những chấn song cửa sổ. Trời bắt đầu chuyển tối, bức màng ánh sáng dần khép lại và chia bức tường của tòa chung cư phía đối diện ra thành hai mảng màu khác nhau…
“Giờ thì làm gì?”, cứ bước 3 bước là câu hỏi ấy lại lặp lại trong K, hệt như nếu không làm như thế thì anh sẽ hoàn toàn quên mất đi việc mình vẫn là một con người, và mình đang còn sống. K đi bộ độ khoảng 12 mét chếch về hướng tây rồi dừng lại, hoàn toàn không quan tâm trước sau – cứ thế anh tra chìa vào và vặn mở cửa. Hai tiếp diện rỉ sét của chìa và ổ khóa cọ sát vào nhau phát ra một tiếng “két” đinh tai. Và rồi cũng hệt như con đường trải khắp hành lang, không gian căn phòng được mở ra bởi một mảng tối vô cùng đen đặc. Thứ duy nhất tạo nên điểm nhấn cho căn phòng chính là ở bốn đường sáng lưu mờ, thẳng tắp đang cứa một đường lạnh sắt xuyên từ phía chấn song cửa sổ ngang qua gian phòng.
Thi thoảng lại như vậy, vào những đêm chưa hoàn toàn bị công việc ban ngày vật cho đến mệt nhừ – K vẫn thường có thói quen đứng nép sát vào những thanh sắt từ phía khung cửa sổ và thả ánh nhìn về khắp những hướng xung quanh. Những tòa chung cư và cao ốc ở phía ngoài mọc chen chúc và liên tục chớp nháy tạo nên một bữa tiệc ánh sáng vô cùng hoành tráng, mà khi đứng từ căn phòng tối tăm của mình nhìn ra, đôi lúc K có cảm tưởng như thể mình là một chú chuột lang hôi hám đang thèm thuồng dán mắt nhìn về phía những quầy hàng thịt từ phía bên dưới một nắp cống.
Đời – tranh kỹ thuật số – NGUYỄN TRÍ MINH TUYẾT (Trích trong sách Sáng tác mới của Hội Mỹ thuật TP.HCM năm 2015).
Nhưng hôm nay là một ngày mệt lả. Thế nên khi đặt chân vào phòng, điều duy nhất anh muốn làm là được buông mình xuống manh chiếu mục nát được trải cẩu thả ở một góc phòng chất đầy chai nhựa.
“Cái đời gì mà lại như thế?” – Câu ấy lại bật dậy trong K, nó đã bắt đầu hiện hữu trong anh kể từ sau khi anh kết thúc 4 năm vừa làm vừa học bán mạng tại một trường đại học không danh tiếng. Thật ra với K, lúc đầu việc đổ được vào một trường đại học cũng đã là kì tích lắm rồi, thế nên việc anh phải vô cùng chật vật mới có thể hoàn thành được chương trình đào tạo cũng không phải là một điều gì khó hiểu.
Ngay từ khi còn là một cậu nhóc 17 tuổi, K đã là chỗ dựa duy nhất về kinh tế trong một gia đình có bà mẹ già bị di chứng liệt nửa người sau tai biến, một người cha mắc chứng nghiện rượu nặng cùng một đứa em thiếu năng lực về tư duy. Gánh nặng đã sớm ghì chặt lên đôi vai K… và cho đến tận lúc này vẫn vậy. Với cuộc sống hiện tại, không phải K không thể làm ra đủ tiền để tự trang bị cho mình một cuộc sống đàng hoàng… mà bởi vì hầu hết số tiền kiếm ra được hàng tháng, K đều dùng để gửi về nhà cho bố mẹ.
Nhưng dường như có một điều gì đó đã bắt đầu thay đổi trong K vào độ khoảng một tháng trở lại đây. Anh bắt đầu nhận ra con người cần mẫn và mạnh mẽ trong mình ngày nào đang dần đổ gục. K có cảm giác như thể mình đã thực sự kiệt sức và thi thoảng lại nhìn thấy hình ảnh một nữ thiên thần bay thấp thoáng ở phía ngưỡng cửa đang vẫy tay chào mình. Có lẽ đó là nơi duy nhất có thể đưa anh thoát khỏi chốn địa ngục tối tăm của thực tại, thoát khỏi cái đời chuột lang bẩn thỉu hôi hám này. “Nhưng rồi mẹ già và đứa em nhỏ của mình ở nhà biết phải làm sao đây?”. Đó chính là điều duy nhất khiến K cảm thấy đắn đo mỗi khi muốn đặt chân qua phía bên kia ngưỡng cửa để chạm lấy đôi tay của thiên thần.
Nằm bất động trong bóng tối, K hoàn toàn cảm nhận được những thanh âm khe khẽ phát ra từ hoạt động của những chú chuột – mà dường như chỉ có những kẻ đang sống “cuộc đời chuột” như anh mới nghe thấy được. K cố lắng tai nghe từng tiếng kêu “chít chít” của lũ chuột từ một phía hốc nhà và có cảm tưởng như thể mình cũng là đồng loại của chúng. Dường như lũ chuột đang cố trao đổi với anh một điều gì đó? Dường như trong thế giới của chúng anh cũng được đặt cho một cái tên?
Rồi bất giác K lại nghĩ về đời sống của những con chuột, và tự hình dung mình trong hình hài của chúng. Những con chuột sống dưới những nắp cống, những gian bếp và những kho hàng chất đầy ắp những loại trái cây và thức ăn đóng hộp. Anh là một trong số những con chuột ấy, với lớp da được phủ đầy những sợi lông xám mịn, chiếc mũi nhạy mùi và hai chiếc răng dài kiêu hãnh vẫn luôn không ngừng mọc ra trong suốt cuộc đời. Rồi anh sẽ bò vào kho, cắn toạc và chui rúc vào một thùng mì hay một thùng đóng gói những hộp bơ đang chờ ngày xuất xưởng. Cứ thế anh sẽ thỏa sức tận hưởng một cuộc đời trong bóng tối và không cần phải biết đến những lo toan.
Trong lúc mơ màng suy nghĩ, không biết tự lúc nào K chợt thiếp đi. Đêm ấy K đã nằm mơ, trong giấc mơ anh thấy mình đang đứng ở một nơi vô cùng tối tăm và hôi hám, trên đầu là hình ảnh của 8 thanh sắt song song và rỉ sét được hàn chặt vào nhau tạo thành một khối hình chữ nhật. K thấy mình đang bám chặt hai bàn tay nhỏ bé với những chiếc móng sắt nhọn vào khung sắt và phóng ánh nhìn lên phía ánh sáng ở bên trên. Những bóng người đi bộ lướt ngang qua đầu K thoạt trông như những người khổng lồ. Và thi thoảng những chiếc ô tô to quá cỡ lại vụt nhanh qua mắt. K lại di chuyển ánh nhìn, và chẳng mấy chốc đã bị hút vào một cửa hàng bánh mì kẹp thịt. Hình ảnh một gã đàn ông với chiếc bụng bự và râu quai nón vừa thoăn thoắt con dao trên tay để thái thịt vừa mạnh tay ấn chúng vào giữa một ổ bánh mì bất chợt khiến anh cảm thấy hoảng sợ… Một niềm hoảng sợ vô thức và khó tả, như thể gã ấy đã từng đuổi giết anh đôi lần.
Nhưng đối lập với nỗi sợ đó, đôi tay bóng mỡ cùng những mảng thịt được chất đống trên khay lại khiến K cảm thấy thèm thuồng. Nước bọt anh lúc này đã ứ đầy trong họng. Thế nhưng rồi bất chợt, một tiếng mèo ở đâu đó bỗng “gừ” lên đã khiến anh bừng tỉnh và bất giác giật nảy mình.
K thức dậy sau một giấc mơ quái dị và thực sự cũng không thể chắc chắn được tiếng kêu vừa rồi đã phát ra từ thực tại hay chỉ là một tiếng mèo kêu trong mơ. Anh lại càng không thể lý giải được tại sao mình lại hoảng sợ trước thanh âm đó? K quay sang ấn mở điện thoại và biết được giờ chỉ vừa hơn 8 giờ tối, điện thoại anh cũng hiển thị 4 cuộc gọi nhỡ: 2 của chủ thầu công trình và 2 của cha anh. K cầm điện thoại lên, trước tiên anh bấm gọi lại cho sếp (chủ thầu) của mình, lập tức giọng ông ta oang oang lên mắng chửi, rằng tại sao K lại bỏ việc giữa chừng mà thậm chí còn chẳng ngỏ lời xin phép ông lấy một tiếng nào từ trước? Sau một lúc chịu đựng những từ ngữ xối xả phát ra từ điện thoại, bất giác, K lại nghe như thể tiếng của gã sếp đang dần biến đổi thành tiếng mèo, thanh âm ấy ngày một quái dị hơn và khiến anh phải lâm vào hoảng sợ. Lập tức, K ấn tắt điện thoại và quăng nó sang một xó, cứ thế anh ngồi chui rúc và chết lặng vào một góc tối tăm nhất của căn phòng. Phải một lúc rất lâu sau K mới hoàn hồn trở lại để rón rén tiến tay về phía chiếc điện thoại và ấn gọi về cho cha mình. Sau 2 hồi chuông, bên kia đầu dây vang lên giọng trầm lè nhè và đứt quãng của người cha nát rượu. “Mày… mày đã nhận được lương chưa con? Gửi, gửi về cho cha một ít, mẹ, mẹ mày hết sữa, hết… hết sữa uống mấy hôm rồi”. Thế rồi cũng hệt như khi gọi cho gã sếp, sau một chuỗi lắng nghe giọng trầm ngắt quãng từ cha, K lại hốt hoảng và quăng “bộp” chiếc điện thoại vào một vách tường. Giọng trầm của người cha không biết từ lúc nào đã bị nhiễu đi rồi biến đổi hoàn toàn thành những tiếng mèo đầy đe dọa. Bất chợt, K nhận ra dường như bên trong mình đang dần lan tỏa ra một nỗi sợ tột độ… và mặc dù không thể rõ được tại sao K bỗng dưng lại sợ tiếng mèo – thế rồi K có thể cảm nhận được rõ ràng như có một sức mạnh nào đó đang thôi thúc anh phải chạy khỏi nơi này ngay lập tức.
K choàng tỉnh dậy đạp mạnh cửa, thoắt nhanh ra khỏi phòng. Tim anh bỗng dưng đập loạn lên như thể anh là một con mồi đang bị rượt đuổi.
Đặt chân vào hành lang tối, cứ thế anh chạy mãi vào khoảng không gian đen đặc của tòa nhà. Cho đến khi việc chạy với anh được lặp đi lặp lại một cách đều đều trong vô thức.
Trong cơn trốn chạy, có đôi lần K đã tò mò nhìn lại. Để rồi nhận ra những sinh vật rượt đuổi mình đang mang khuôn mặt của gã sếp, của cha, của mẹ, của đứa em… và được gắn chặt lên phần cơ thể của những con mèo. Họ di chuyển bằng 4 chân, trong khi gương mặt đang mọc ra tua tủa những chiếc râu dài và chúng đang không ngừng ngọ nguậy. Để rồi khi bàng hoàng hồi tỉnh lại, lúc này K nhận ra mình đang phải hứng chịu một cơn mưa như trút xuống từ trên đỉnh đầu. Xung quanh anh chỉ toàn là rác và thật khó hiểu khi mà thứ mùi kinh dị ấy lại chợt khiến anh cảm thấy an lòng.
Nguồn: Tạp Chí Văn Nghệ TP.HCM số 36