- Văn chương thế giới
- Dụ ngôn về địa cầu | Truyện ngắn của Kabishev Alexander Konstantinovich
Dụ ngôn về địa cầu | Truyện ngắn của Kabishev Alexander Konstantinovich
(Mời click vào logo trên đây để truy cập chuyên mục)
KABISHEV ALEXANDER KONSTANTINOVICH
Phạm Vân Anh chuyển ngữ
Nhà văn Kabishev Alexander Konstantinovich (người cầm micro) giới thiệu về Hợp tuyển Hừng đông với sự góp mặt của 50 nhà văn, nhà thơ Nga và Việt Nam.
Ngày xửa ngày xưa, có toàn thế giới có chung một bà mẹ vô cùng vĩ đại. Bà có nhiệm vụ chăm sóc, bảo vệ địa cầu - một hiện vật cổ đại tượng trưng cho sức mạnh, sự ổn định, trường tồn và luôn cân bằng. Trên một giá đỡ vô hình, địa cầu liên tục tỏa hào quang với muôn hồng nghìn tía đầy huyền diệu. Đó chính là ánh sáng của sự sống. Địa cầu trôi trong không gian cao vô tận mà chỉ có bà mẹ ấy mới có thể chạm tới mà thôi.
Không chỉ canh giữ địa cầu, bà mẹ vĩ đại còn có một kho báu vô giá là hai mươi người con. Mỗi trăm năm, bà lại trở dạ sinh ra một đứa con, đến nay tất thảy bà đã có mười con trai và mười con gái. Những những đứa con yêu của bà luôn xung khắc với nhau, hiếm khi thấy chúng có niềm thân ái như những người anh em của các gia đình khác. Nguyên nhân là do ngay từ khi sinh ra, cả hai mươi người con đều có tham vọng đứng đầu vũ trụ và tự cho rằng mình là ưu việt nhất. Chúng luôn nghĩ, những thứ đã được tạo ra trước đó đều cũ kỹ, lỗi thời và duy chỉ có mình mới có thể tách ra khỏi mẹ, giành được quyền sở hữu địa cầu cho riêng mình. Nhưng bà mẹ đã không cho phép bất cứ đứa con nào được đến gần để chạm tay vào hiện vật cổ đại mang ánh sáng kỳ diệu kia,
Với những áp lực đè nặng trên vai, vừa phải bảo tồn địa cầu, vừa phải ngăn cản những cuộc xung đột, tranh chấp giữa những đứa con xung quanh quả địa cầu nhỏ bé và mong manh, người mẹ dần trở nên suy yếu. Và rồi khi đứa con thứ 21 vừa được sinh ra thì bà qua đời. Ngay khi người mẹ vừa trút hơi thở cuối cùng, những đứa con đại nghịch bất đạo bỏ mặc cậu em còn đỏ hỏn khóc lặng trên xác của mẹ mình. Địa cầu mất đi sự bảo vệ của bà mẹ trong hàng triệu năm qua. Từ nhiều phía, bốn mươi cánh tay vươn tới, bủa vây địa cầu để chặn lại những luồn sáng nhiệm màu. Nhưng dù có cố gắng thế nào, chúng cũng không thể chạm tới được, giá đỡ vô hình rung lắc bốn phía để né tránh những cánh tay tham lam, ngông cuồng đang nhao nhao tranh đoạt.
Và rồi, sau một hồi lắc ngang dọc, địa cầu một lần nữa lại trượt xuống. Cú trượt lần này chao nghiêng và đâm sầm vào nền không gian vô hạn của vũ trụ rồi vỡ tan thành 21 mảnh. Ngay lập tức, vẻ rạng rỡ và quầng sáng tuyệt vời của nó lịm dần, lịm dần và gần như biến mất không dấu vết. Song điều đó không làm cho những đứa trẻ kia sợ hãi. Dẫu bóng tối mịt mù bủa vây, mỗi đứa nắm chặt lấy một mảnh vỡ và chạy về những góc riêng của chúng trong vũ trụ. Riêng đứa bé trai út vừa đứng dậy chỉ có thể lấy được một mảnh nhỏ gần giống hình tam giác
Vậy là bắt đầu thời kỳ của bóng tối ngự trị, sánh đặc tưởng như không thể xuyên thủng và chìm trong im lặng tuyệt đối. Không một tia sáng chiếu lóe, không một thanh âm mỏng manh và không một khái niệm nào về những gì đang diễn ra. Suốt khoảng thời gian dài, những người anh chị lớn đã cố gắng dựa vào mảnh vỡ mình sở hữu để trở lên mạnh mẽ và phát triển to lớn hơn mẹ mình. Song tất cả mọi nỗ lực đều chuốc lấy thất bại. Những mảnh vỡ của chúng chỉ là những viên đá xám lạnh, nhạt nhẽo và thảm hại trong lòng bàn tay.
Riêng cậu bé út, suốt cả quãng thời gian vô tận ấy chỉ biết ngồi trong bóng tối mịt mờ, dường như không nhìn thấy tương lai. Cậu miên man chìm trong nỗi suy tưởng về anh chị của mình và đặc biệt là người mẹ đã mất. Bất thình lình, vào một thời điểm không định trước, cậu quay quay trên tay mảnh vỡ hình tam giác của mình và rồi mảnh vỡ tỏa sáng trong khoảnh khắc, như thể quả cầu vẫn vẹn nguyên trước đó. Cậu bé không tin vào mắt mình, vội quay lại mảnh vỡ theo cách cậu vừa làm và ánh sáng lại tỏa ra chói lòa. Ánh hào quang ấy đã thu hút người anh kế trên cậu, đứa con thứ 20 của bà mẹ vĩ đại. Bấy lâu, anh ta đã cố gắng nỗ lực hơn mọi người để có thể gò cong mảnh vỡ của mình thành một quả cầu mới nhưng chưa thành công. Thậm chí đôi bàn tay của anh ta còn bị mảnh vỡ cứa rất sâu, máu vẫn đang rỉ thành dòng.
Người anh thứ 20 yêu cầu em trai thể hiện thủ thuật tạo nên ánh sáng từ mảnh vỡ, nhưng cậu em út lại đề nghị anh ta cho mình mảnh vỡ kia. Người anh lúc đầu từ chối, nhưng rồi lại xuôi xuôi với lời đề nghị của cậu em rằng, sẽ làm cho hai mảnh vỡ cùng tỏa sáng rực rỡ hơn. Anh ta tự nguyện đưa mảnh vỡ cho cậu em út và thật kỳ lạ, bàn tay đang chảy máu của anh bỗng dần lành lại. Cậu em út cố gắng kết nối các mảnh vỡ lại với nhau. Khi liên kết lại ánh sáng cầu vồng tỏa ra từ chúng rực rỡ hơn và cũng sáng lâu hơn. Hai anh em bừng tỉnh và nhận ra rằng, địa cầu có thể trở về nguyên vẹn như trước nếu các mảnh vỡ dược tìm thấy và ghép lại.
Quyết tâm thực hiện mục tiêu ấy, hai anh em bắt đầu lang thang trong vũ trụ suốt nhiều ngày tháng để tìm kiếm những anh chị em còn lại. Chúng phiêu dạt đến mọi nơi, ngay cả những góc xa xôi nhất của vũ trụ. Mỗi khi tìm thấy một người nào đó, mảnh vỡ được ghép lại thì địa cầu lại rực rỡ hơn và chiếu sáng dài hơn. Khi tất cả 21 mảnh được ghép lại, một quả cầu khi các mảnh vỡ được ghép lại với nhau, địa cầu trở lại như khi bà mẹ còn sống, tỏa ánh sáng nhiệm màu, xua đi bóng tối âm u đang ngự trị vũ trụ.
Lúc này, điều quan trọng mà chúng phải làm là đặt địa cầu trở lại giá đỡ vô hình trong không gian bao la. Khi hoàn tất việc đó, lần đầu tiên trong đời cả 21 người đều lùi lại một bước để nhìn. Không phải nhìn địa cầu, mà nhìn vào chính mình để nhận ra mỗi người mỗi vẻ. Chúng khác nhau về tuổi tác, màu da, hình thể… nhưng đều là con của mẹ, đều có chung một khởi đầu, có chung một cội rễ, một nền tảng.
Chúng chợt thấu hiểu sâu sắc rằng, những mảnh vỡ của địa cầu mà mỗi người từng cố chiếm giữ chính là cuộc sống và số phận của riêng mình. Chỉ khi tất cả các anh chị em đoàn kết, gắn bó bên nhau mới duy trì được nguyên vẹn khối cầu mang sức sống trường tồn mà mẹ chúng đã bảo vệ đến hơi thở cuối cùng. Chỉ khi mọi người cùng tự nguyện xích lại gần nhau, từ bỏ những mảnh vỡ mang theo số phận riêng biệt của chính mình thì chúng mới thực sự trở thành một khối hoàn thiện, trở thành một điều gì đó lớn hơn, mạnh mẽ và toàn diện hơn.
Mọi sự vật sinh ra và tồn tại trên đời đều có nguyên do và vai trò riêng của nó. Không có bộ phận nào quan trọng hơn hay ít quan trọng hơn trong tổng thể. Nếu chúng ta chỉ cần loại trừ đi dù chỉ một chi tiết nhỏ trong tổng thể ấy, mọi điều sẽ trở nên trống rỗng và vô nghĩa. Bởi vũ trụ này, địa cầu này là một và không thể phân chia!