TIN TỨC
  • Truyện
  • Những lớp mặt nạ | Ngô Quốc Việt

Những lớp mặt nạ | Ngô Quốc Việt

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2022-12-25 11:10:44
mail facebook google pos stwis
564 lượt xem

CUỘC THI TRUYỆN NGẮN HAY 2022

NGÔ QUỐC VIỆT

Hắn giật mình bởi tiếng “ting ting” phát ra từ điện thoại. “Ai nhắn tin vào giờ này?”, hắn lầm bầm trong miệng trước khi đưa mắt nhìn vào.

Là Uyên. Uyên nhắn tin cho hắn. Giống như một tên trộm sợ mình bị bắt gặp quả tang, hắn nhìn sang vợ rồi lật đật bước xuống giường, cầm điện thoại đi ra phòng khách.

“Em lại nằm mơ. Em thấy nó về”. Vỏn vẹn chừng đó chữ cũng đủ để hắn hiểu Uyên đang muốn nói gì. Một luồng khí lạnh chạy dọc theo sóng lưng lên tận đỉnh đầu khiến hắn sởn gai ốc. Hắn cố hít một hơi thật sâu rồi mới nhắn tin trả lời: “Ngủ đi. Chắc tại ban ngày em hay nghĩ linh tinh thôi. Nhắn tin giờ này lỡ ai hay thì chết”.

Chữ “ai” được hắn dùng để ám chỉ, không riêng gì vợ hắn mà cả chồng Uyên nữa. Một cuộc tình vụng trộm không thể để cho nhiều người biết, nhất là với người đang ở bên cạnh mình. Hắn và Uyên đã “mật ước” với nhau từ trước, không nhắn tin vào buổi tối nhưng lần này là ngoại lệ.

*

Hắn là một nhân viên kiểm lâm. Công việc hàng ngày của hắn là men theo những con đường dốc ngoằn ngoèo lên núi để kiểm tra từng gốc cây, đám cỏ xem có dấu vết của bọn “lâm tặc” hay nguy cơ cháy rừng để kịp thời ngăn chặn. Cuộc đời hắn bình lặng trôi qua cùng với sứ mệnh bảo vệ cây cối, chim chóc, thú vật trong rừng. Ngày nghỉ, hắn lại vượt quãng đường gần 60 cây số về dưới xuôi thăm vợ con. Vợ hắn, người đàn bà không xinh nhưng ngoan hiền và chu đáo. Điều đó khiến hắn có thể yên tâm công tác ở nơi “khỉ ho cò gáy” này đã 7 năm mà chưa một lần phải lăn tăn suy nghĩ, cũng chưa từng có ý định đưa thêm một người đàn bà khác vào trong cuộc đời mình. Thế rồi mọi chuyện lại thay đổi khi hắn tình cờ gặp Uyên.

Lần đó, trạm kiểm lâm vừa phá được một vụ săn bắt động vật hoang dã quý hiếm, trong đó có vài cá thể bị thương khá nặng. Dù cũng có chút kiến thức về động vật hoang dã nhưng với những con thú đã bị nhốt lâu ngày như thế này thì việc chăm sóc, nuôi dưỡng và khôi phục bản năng loài trước khi thả lại vào rừng dường như quá sức với anh em trong trạm. Vậy là hắn được cấp trên giao nhiệm vụ liên hệ với trung tâm cứu hộ động vật hoang dã. Uyên là người được trung tâm cử đến để hỗ trợ hắn.

Con đường từ thị trấn dẫn đến trạm kiểm lâm bình thường đã khó đi, thêm mấy ngày mưa liên tiếp càng trơn trượt. Hắn đợi mãi, điện thoại ba bốn cuộc mà không thấy tăm hơi. Lẽ nào họ không tới? Hắn đi tới đi lui mà ruột gan cồn cào như có lửa. Nếu thời gian càng chậm trễ thì sức khỏe của mấy con thú đang nhốt trong chiếc chuồng tạm đằng sau trạm càng thêm nguy cấp. Nếu chẳng may chúng chết và báo chí sờ gáy như mấy vụ “nhốt 10 còn 1” thì hắn là người bị quy trách nhiệm. Nhẹ thì hạ bậc thi đua, nặng thì điều chuyển công tác. Nhưng không còn cách nào khác. Hắn đành chờ.

Mãi đến đầu giờ chiều mới thấy một cô gái từ phía dưới đi lên, cả người ướt sũng, thêm vài vệt bùn đất dính lên khuôn mặt mà chỉ mới nhìn qua thôi cũng biết chắc đã vài lần té ngã. Hắn bật cười. Nhớ lại ngày xưa khi mình mới về trạm, tình cảnh cũng y hệt như cô gái hiện giờ. Nhưng có lẽ nụ cười của hắn không phải lúc, cô gái nhìn hắn - gã đàn ông đang đứng trước mặt mình với ánh mắt không lấy gì thiện cảm, nếu không muốn nói là khó chịu.

- Anh đưa tôi đến chỗ mấy con thú bị thương.

Giọng nói lạnh lùng, không một chữ thừa của Uyên làm cho nụ cười trên môi hắn tắt ngấm, đành tiu nghỉu như mèo cụp đuôi đi trước dẫn đường cho cô gái phía sau. Lần gặp nhau đầu tiên của hắn và Uyên chỉ là vậy. Ai ngờ…

*

“Em có thai rồi”. Hắn nhớ mình từng suýt làm rơi điện thoại khi nghe câu nói đó từ Uyên, nếu như không kịp nhận ra có nhiều người xung quanh và cả hai từ “phá đi” được thốt ra từ miệng mình.

Hắn, một con chiên xứ đạo, một kẻ luôn nói về giá trị của sự sống nhưng chính mình lại đang muốn phá hủy sự sống. Hắn biết mình sai, sai từ lúc ban đầu như cái cách hắn và Uyên quấn quýt lấy nhau dù cả hai đều đã có gia đình êm ấm. Sẽ không bao giờ có chữ “nếu” để người ta biện hộ cho hành động của mình, bởi vậy hắn cũng không bao giờ đặt ra giả thiết: nếu Uyên kết thúc công việc sớm hơn thay vì hơn hai tuần ở trạm, nếu chiều hôm đó trời không mưa và Uyên không buồn chuyện gia đình để có thể dễ dàng ngã vào vòng tay của hắn, nếu hắn biết kìm chế ngọn lửa lòng khi đối diện với người đàn bà chớm tuổi 30 mặn mà đằm thắm... vâng vâng và mây mây. Chuyện đã xảy ra làm sao hắn có thể quay đầu và ngoại tình dường như có một “ma lực” mà người ta không thể nào cưỡng lại được dù biết là sai vẫn cố. Vậy nên hắn đành dối lòng gạt người mà tiếp tục qua lại với nhau để rồi Uyên lại có thai ngoài ý muốn, mà không rõ hắn hay chồng nàng mới là tác giả của bào thai.

Phá đi. Nhẫn tâm nhưng không còn sự lựa chọn nào khác tốt hơn. Hắn đến với Uyên chưa hẳn đã vì yêu mà chỉ là sự hấp dẫn từ những điều mới mẻ, từ người đàn bà trẻ hơn vợ mình. Và Uyên đối với hắn có lẽ cũng vậy. Mà có yêu thật đi chăng nữa cũng chả ai đủ can đảm để đánh đổi gia đình cùng những đứa con của mình để mà sống với nhau. Cuộc tình vụng trộm chỉ thực sự hấp dẫn khi nó còn là vụng trộm. Giữ lại một đứa trẻ để bỏ rơi nhiều đứa trẻ khác thiếu thốn tình thương của cha mẹ không phải cũng là điều nhẫn tâm hơn nữa hay sao? Vậy nên, hắn chọn cách ít nhẫn tâm nhất có thể.

Phá đi. Giống hệt như cách đầu nậu đang ra lệnh cho đám lâm tặc chuẩn bị chặt cây trong cánh rừng mà hắn đang ngày đêm canh giữ. Mệnh lệnh phát ra là hàng loạt cái cây ngã ập xuống. Những cái cây cần phải mất 10 năm, 20 năm hoặc lâu hơn nữa để đủ lớn, rồi chỉ cần một nhát cưa đốn hạ. Người ta vì thỏa mãn bản thân mà tàn phá không thương tiếc những cánh rừng xanh biêng biếc để rồi cứ hễ mưa thì lũ, nắng thì hạn. Rồi đây loài người sẽ sống dựa vào đâu khi nguồn cung cấp ôxy cạn kiệt? Là những chiếc mặt nạ chụp vào mặt để cung cấp nguồn ôxi nhân tạo, giao tiếp với nhau bằng thứ ngôn ngữ không bình thường. Hắn đã nghĩ thế nhưng hắn cũng có khác gì họ đâu nếu không muốn nói là hơn? Họ phá hủy mầm xanh còn hắn phá hủy mầm sống. Hắn rùng mình khi nghĩ đến từ trong cơ thể Uyên thoát ra ngoài một hình hài nhỏ bé. Hình hài ấy rồi sẽ đi đâu? Xuống cống rồi trôi ra sông xuống biển, hay nằm trong bãi rác rồi trở thành phân bón cho những cái cây trong khu rừng mà hắn đang chăm sóc? Rồi hắn lại tự trấn an: “Không đâu! Bây giờ cũng chỉ giọt máu mà thôi. Sẽ không có gì quá lớn”. Một cách tự bào chữa cho lương tâm bớt phần áy náy.

*

“Joseph, con lại đây. Con lại đây!”. Ai đang gọi? Hình như là gọi hắn. Đúng rồi. Hắn chính là Joseph, gọi theo tên của vị thánh đỡ đầu. Nhưng thường người ta chỉ gọi như thế trong những dịp đặc biệt, khi nhận lãnh các bí tích hay khi người ta đã chết. Lẽ nào…

“Joseph, con lại đây!”. Vẫn là tiếng nói đó văng vẳng bên tai và dường như nó có một hấp lực nào kéo lấy đôi chân. Hắn bước đi. Bồng bềnh. Nhẹ tênh. Tựa như làn gió. Chỉ có những linh hồn mới bước đi như vậy. Đúng là hắn đã chết thật rồi.

Hắn đi, đi mãi, rồi dừng lại trước một một quầng sáng lớn. Bên trong quầng sáng là một người đang đứng. Sau lưng người đó là hai cánh cửa, bên trái cánh cửa màu đen và bên phải cánh cửa màu trắng mà mới nhìn thoáng qua như chiếc mặt nạ hai màu. Hắn bước lại gần hơn, lên tiếng hỏi:

“Ngài đã gọi con? Ngài là ai?”

“Ta là Peter. Ta ở đây và là người canh giữ cánh cửa này. Bây giờ con hãy chọn cho mình một cánh cửa để bước qua. Cánh cửa màu trắng sẽ đưa con đến thiên đường. Còn cánh cửa màu đen là đường dẫn con vào địa ngục”.

Lựa chọn ư? Vậy thì hắn sẽ bước qua cánh cửa màu trắng để đến thiên đường. Sẽ không ai muốn bước qua cánh cửa màu đen để vào địa ngục, ngoại trừ những kẻ điên, mà hắn thì chắc chắn chưa điên. Hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa màu trắng, dợm chân bước tới.

“Khoan. Con hãy gỡ những lớp mặt nạ của mình trước khi bước qua cánh cửa đó”.

“Mặt nạ? Mặt nạ nào ạ?”. Hắn hỏi lại.

“Lớp mặt nạ con chưa kịp gỡ xuống và vẫn đang ở trên khuôn mặt con. Nếu muốn bước qua cánh cửa màu trắng, con hãy gỡ nó ra mà đối diện với sự thật. Hay là để ta giúp con”.

Thánh Peter vươn tay lên làm hắn cảm thấy đau nhói khi khuôn mặt mình từ từ được bóc tách. Hắn không chịu nổi vội vàng hét lớn “Á… á…”.

Hắn giật mình, thấy mình đang nằm trên ghế sofa. Hình như hắn vừa mơ. Đưa mắt nhìn lên trên bàn thờ, dưới ánh sáng lờ lờ của ngọn nến điện, hắn thấy đôi mắt tượng thánh Joseph đang nhìn thẳng về mình như muốn thấu tâm can. Hắn hơi chột dạ. Mồ hôi vả ra dù đang là lúc nửa đêm.

*

Những ngày sau đó, hắn như người mất hồn. Dù đang trong thời gian nghỉ phép nhưng ruột gan hắn cứ cồn cào không yên được. Hắn muốn trở lại rừng. Cũng không phải hắn yêu màu xanh biêng biếc ấy đến độ “chưa về đã nhớ”, chỉ là hắn sợ, sợ ánh mắt của vợ mỗi khi cô ấy nhìn mình. Đôi mắt đó giống hệt đôi mắt của thánh Joseph nhìn hắn vào đêm hôm nọ. Khi con người ta cảm thấy tội lỗi thì sợ hãi cũng là điều hiển nhiên nên cách duy nhất để không nhìn thấy là trốn tránh.

- Anh có việc nên sẽ đi sớm - Hắn ngập ngừng lên tiếng.

- Lúc nào anh đi?

- Sáng mai - Hắn trả lời cụt ngủn, trong lòng có đôi chút thất vọng. Đáng lẽ ra, nếu vợ hắn vặn vẹo hắn vài câu như hàng ngàn người đàn bà khác thì có lẽ đã khác. Đằng này vợ hắn quá ngoan hiền. Một ngày, hai ngày, một năm hai năm, hắn còn tự hào về điều đó. Nhưng đến bây giờ hắn thấy nhạt nhẽo. Hắn nghĩ đến Uyên. Giờ này Uyên đang làm gì nhỉ? Chắc cũng đang ở bên chồng và đóng tròn vai người vợ hiền mẹ đảm. Mà có khi nào…? Hắn nhanh chóng dập ngay cái suy nghĩ vừa mới lóe lên trong đầu của mình. Hắn không được phép nghi ngờ.

Hắn bước ra ngoài châm lửa đốt điếu thuốc trên môi. Phả nhẹ làn khói vào không trung, hắn nhìn bóng tối đang bắt đầu bao phủ.

“Sáng mai mình gặp nhau đi”. Hắn giật mình sực nhớ khi dòng tin nhắn đã được ấn nút “send”.

*

Cả vạt rừng bị cưa hạ chỉ còn những gốc cây trơ trọi. Vài khúc gỗ chưa kịp vận chuyển nằm lại ngổn ngang lẫn trong đám lá úa vàng. Vạt rừng này nằm trong tiểu khu hắn quản lý. Rồi đây, trước mặt báo chí hắn lại tiếp tục đổ lỗi do lâm tặc và ông sếp của hắn với vẻ mặt u buồn nhận trách nhiệm thuộc về mình nhưng không quên kèm theo vài câu như: địa bàn quá rộng, lực lượng quá mỏng, anh em trong trạm cũng đã cố gắng hết sức… Vậy là xong. Là người trong ngành, hắn thừa hiểu tất cả những gì đang xảy ra không chỉ ở khu rừng này mà rất nhiều khu rừng khác, nhưng hắn không thể lên tiếng. Hắn không muốn đạp đổ đi chén cơm của mình mà làm một việc dư hơi để rồi kết quả cũng không đâu vào đâu, có khi chính mình mang họa. Nhưng không hiểu sao lần này hắn cảm thấy mặt nặng trình trịch. Mặt hắn bây giờ hệt quả bóng bơm thêm hơi, sợ vỡ ra nên cố gắng đắp thêm một lớp bên ngoài, cứ vậy dày lên. Phải chăng đây chính là lớp mặt nạ mà thánh Peter đã nói với hắn trong giấc mơ đêm hôm nọ?

*

Hắn lật đật trở về nhà sau vài ngày tới trạm. Con hắn bị ốm và vợ hắn đã đưa con lên bệnh viện tỉnh gấp. Ừ, hắn không phải là người chồng tốt nhưng phải là một người cha có trách nhiệm. Vợ hắn đã đưa con đi rồi. Hắn phải về nhà thu xếp quần áo, giấy tờ rồi nhanh chóng vào sau. Lúc này cả vợ con hắn đều cần hắn. Không thể chậm trễ hơn được.

Lục lọi trong tủ giấy tờ, hắn vô tình làm rơi tập hồ sơ xuống đất. Hắn chưa bao giờ thấy tập hồ sơ này trước đó. Mà cũng phải. Trước giờ ở nhà, mọi việc đều do vợ hắn thu xếp thì làm gì đến lượt hắn mà thấy. Hắn cầm lên tính bỏ lại vào chỗ cũ nhưng mấy chữ “Kết quả xét nghiệm AND” làm hắn tò mò, đúng hơn là dự cảm về một điều gì đó không lành mà hắn chưa biết.

Bàn tay run run, hắn giở tập hồ sơ ra xem. Tên của hắn. Tên con hắn. Lẽ nào? Không. Không bao giờ có chuyện như thế? Hắn tuyệt đối tin tưởng. Người phụ nữ ngoan hiền như vợ hắn sẽ không bao giờ phản bội chồng. Hắn lật nhanh trang kế tiếp, đưa mắt nhìn xuống kết quả…

Tay nắm chặt tờ giấy, hắn lao ra ngoài lấy xe chạy đi, không kịp đóng cửa nhà.

Bỗng…

Rầm!

*

Hắn ngồi dậy thấy mình đang ở giữa đám đông bao quanh. Hầu như trên mặt ai cũng có thêm nhiều lớp mặt nạ mà bình thường hắn không nhìn thấy. Có người rất dày nhưng cũng có người chỉ vài ba lớp mỏng. Bên cạnh hắn cũng có một người nằm. Hắn nhìn sang. Quần áo giống hắn. Đôi dép giống hắn. Chỉ có khuôn mặt bê bết máu chẳng còn nhận ra là ai nữa. Hắn đứng lên nhìn ra xa hơn. Kia không phải chiếc xe máy lúc hắn vừa ra khỏi nhà ư? Chiếc xe đang nằm bẹp dí dưới gầm ô tô. Hắn nghe nhiều tiếng xì xào bên tai:

- Kêu cấp cứu chưa?

- Chắc chết rồi. Mặt như thế kia cơ mà!

- Làm gì mà chạy nhanh vậy không biết?

- ....

Hắn lại nghe ai gọi tên mình. Hình như thánh Peter gọi hắn. Đến lúc này hắn mới biết mình đã chết. Hắn bước đi. Nhẹ bẫng. Khuôn mặt cũng không còn giống như quả bóng căng cứng thường ngày. Chắc là những lớp mặt nạ trên mặt hắn đã rơi xuống. Hắn nhìn mọi người xung quanh mình một lần cuối, miệng lẩm bẩm: “Những lớp mặt nạ… chắc cũng như mình, chỉ rơi xuống khi người ta đã chết”.

Phía trước mặt hắn, cánh cửa màu đen đang dần hé mở…

Bài viết liên quan

Xem thêm
Người đàn bà bên kia sông – Truyện ngắn của Văn Giá
Làng tôi nằm sát con sông Thương. Từ chân đê vào làng đi qua một con đường đất nhỏ, hai bên trồng phi lao, cắt qua cánh đồng. Khoảng cách từ làng ra sông không quá xa. Người lớn ở trên đê, mỗi khi có việc gì gấp, gọi vọng vào trong làng vẫn có thể nghe thấy, nhất là khi gặp gió xuôi thì rõ mồn một.
Xem thêm
Rome còn thơm mùi Oải hương - Truyện ngắn của Thu Trân
Chuyên mục Đọc truyện ngắn hay trên báo Văn nghệ
Xem thêm
Cọng rơm - Truyện ngắn của Bùi Thị Huyền
Trở về thăm làng sau mấy chục năm tha phương cầu thực, Mỳ vui và hân hoan như chưa hề xảy ra những biến cố trong cuộc đời mình. Nói là về thăm làng nhưng thực ra cái làng Trà đó không phải nơi chôn nhau cắt rốn của cô. Nó là quê, cái nơi cách đây đã lâu lắm rồi, Nhân - một nửa của Mỳ ngày nào, sinh ra và lớn lên trong ngôi nhà nhỏ dưới chân núi Trà, ngọn núi chơ vơ giữa vùng đồng bằng duyên hải.
Xem thêm
Tìm cha - Truyện cực ngắn của Lê Thanh Huệ
Nguồn: Giải thưởng truyện ngắn của Tạp chí Thế giới mới (1993 – 1994)
Xem thêm
Bông hoa của bản – Truyện ngắn Nguyễn Thị Thu Trang
Tiếng khóc thút thít của Mai vọng từ phía buồng lại, xóa tan sự tĩnh lặng của đêm. Páo ngồi bên bếp, nồi nước đang sôi ùng ục bốc khói, tay Páo cầm thanh củi cời những viên than hồng rực, ánh mắt vô định nhìn những ngọn lửa bập bùng cháy cũng như lòng Páo lúc này đang không yên. Páo muốn đi vào trong phòng Mai, nói với Mai rằng hãy đứng dậy và bỏ đi cùng anh. Hãy bỏ lại tất cả cuộc sống hiện tại để đến một nơi khác bắt đầu cuộc sống mới như đôi chim cu tự xây tổ mới cho mình, như đôi hoẵng chạy vào rừng sâu sống cuộc sống yên bình… Từ nhỏ Páo đã chứng kiến Mai khổ quá rồi, giờ nếu tiếp tục để Mai chịu khổ hơn nữa anh thấy mình càng vô dụng như khúc gỗ dưới sàn nhà, như cây lá han trong rừng.
Xem thêm
Yêu nhau ở đất lửa
Truyện ngắn của NGUYỄN XUÂN VƯỢNG
Xem thêm
Làng quê đang trôi
Khoan giếng trên đồi. Giở mảnh giấy ghi nhì nhằng những cuộc hẹn nhận qua điện thoại, hắn rút bút bi gạch ngang, tay co giật, run run, đường gạch ngoằn ngoèo. Hắn khựng lại, gãi gãi tai, nhưng rồi cũng lên đường.
Xem thêm
Gió chướng lạnh lùng, mưa rung lá hẹ – Truyện ngắn của Triệu Vẽ
Lâu lắm rồi đêm nay bà Sáu mới lại nghe một tiếng vạc sành đơn côi, trong cái hơi lạnh rờn rợn của mùa gió chướng. Không hiểu sao bà muốn lên bàn thờ đốt cho ông Sáu cây nhang. Con dâu bà nó cứ càm ràm mùi nhang giờ toàn hóa chất độc hại, hay má chuyển sang nhang điện. Bà không ưng. Bà thích hửi cái mùi nhang khói thiệt lẩn quẩn trong nhà, trong gian thờ vào lúc chạng vạng, nghe ấm cúng bình an không có tả được.
Xem thêm
Chợ phiên Mèo Vạc – Tạp văn của Nguyễn Duyên
 Ai đã từng đến chợ phiên vùng cao? Tôi chưa từng đến chợ phiên vùng cao nên tôi rất mong mỏi. Khi trên xe ô tô nhà thơ Trần Đăng Hào chủ tịch Hội VHNT Ninh Bình thông báo với anh chị em: Ngày mai có chợ phiên Mèo Vạc đó. Lòng tôi dâng lên bao cảm xúc đợi chờ chợ phiên tới!
Xem thêm
Em sẽ gây tai nạn
Truyện cực ngắn của LÊ THANH HUỆ
Xem thêm
Cô gái có khuôn mặt trăng rằm Truyện ngắn Trần Thế Tuyển
Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Là người lính đã trải qua mấy cuộc kháng chiến, được đào tạo, học hành bài bản, ông Hữu không tin vào sự mù quáng, vô căn cứ. Nhưng thế giới tâm linh là điều ông đặc biệt quan tâm. Điều gì con người chưa có khả năng khám phá, lý giải thì đừng vội phủ nhận. Hãy nghiêm túc tìm hiểu nó với thái độ đúng đắn nhất. Ông Hữu thường nói với cấp dưới như thế.
Xem thêm
Gọi mãi tên nhau
Truyện cực ngắn của LÊ THANH HUỆ
Xem thêm
Chuyện ngày cuối năm - Truyện Ngắn Cát Huỳnh
Nhìn hắn bây giờ với dáng vẻ đường bệ. Nếu là người lạ chắc thế nào cũng lầm tưởng hắn là một cán bộ cấp cao ở tỉnh.
Xem thêm
Triết gia miệt vườn – Truyện ngắn của Vương Huy
 Lão Bần nâng ly trà lên miệng nuốt đánh ực một cái, lão gằn giọng nói: Tôi đọc triết từ thời trẻ và tôi rất mê Bùi Giáng. Nhưng sau nầy nghĩ lại, nếu Bùi Giáng viết ít lại sẽ hay hơn. Tôi thích triết Heidegger vì triết ổng sâu kín.
Xem thêm
H’un - Truyện ngắn của Hồng Chiến
Buôn K’sia hôm nay họp bàn về việc xây dựng nông thôn mới. Ông Chủ tịch Phường nói rất nhiều, rất dài về Cuộc vận động xây dựng nông thôn mới đang thực hiện ở tỉnh nhà và thành phố của chúng ta. Ông cho biết thêm: Nhà nước đầu tư bảy mươi phần trăm kinh phí làm đường đổ bê tông, dân góp còn lại. Có đường mới, đi lại thuận tiện thì những sản vật làm ra mới có nhiều người đến mua, dân mới đỡ khổ. Cán bộ nói nhiều, toàn điều hay, cuối buổi, ông buôn Trưởng chốt lại: muốn có đường đi sạch sẽ, thoáng đãng thì dân phải… góp đất.
Xem thêm
Trăm năm hương Tết vẫn còn - Truyện ngắn Nhật Hồng
“Tết đến, già trẻ trai gái đều nô nức đón mừng, dù điều kiện kinh tế gia đình mỗi người có khác nhau, nhưng hương tết vẫn nồng nàn tha thiết, sum vầy cùng với bánh ngọt và hoa thơm”.
Xem thêm
Ngôi sao lấp lánh
Nguồn: Báo Quân đội Nhân dân
Xem thêm
Gió bãi trăng ghềnh – Truyện ngắn của Tống Phước Bảo
Má mày bị đánh đĩ rồi Nhơn ơi! Chưa kịp hiểu gì Nhơn đã bị Ngỡi lôi tuột ra chiếc xe đạp cũ mòn. Chiều in bóng trên bờ ruộng hai đứa nhỏ hấp tấp chở nhau đi như trối chết.
Xem thêm
Nữ bưu tá – Truyện ngắn của Hữu Đạt
Mỗi lần đến đơn vị bộ đội phòng không đưa thư hoặc báo, Phương để ý thấy một người – một người duy nhất – chỉ đến rồi lại ra về, với vẻ mặt trầm buồn. Đơn giản là chưa bao giờ Phương thấy anh ta nhận một lá thư, hoặc gói bưu phẩm của ai đó gửi cho cả.
Xem thêm