- Thơ
- Phía cuối cuộc người | Chùm thơ của Dương Thắng
Phía cuối cuộc người | Chùm thơ của Dương Thắng
Phía cuối cuộc người
Đến một ngày chúng ta bay lơ lửng với khuôn mặt nhẹ bẫng
Trái đất xoay tròn trong lòng tay
Bầu trời đựng rất nhiều ngôi sao chưa kịp lóe sáng
Ta đã ngủ say mùa lá rụng
Trút bỏ ưu tư gai góc, sần sùi
Chúng ta làm loãng bầu không khí bằng giác quan thứ sáu
Nhận diện niềm tin già cỗi
Ý thức là nấc thang đưa tới cổng trời
Người với người trôi qua nhau theo cơn mưa bẩy sắc cầu vồng sám hối
Phía dưới là biển, rừng nối dài sông suối
Lặng im
Câu chuyện dịch bệnh chảy vào mùa xuân
Trút bầu mưa đá bầm dập mùa xanh
Đêm giao thừa đánh rơi tiềm thức
Nhân gian lạc lối
Người giật mình ôm lấy giấc pháo chưa kịp nổ giòn
Vạn vật xoay tròn theo đồng tiền sấp ngửa âm dương
Lời tan chảy ngọn nến hồi sinh
Cuối cùng
Khoảng cách không phải là điều gì tồi tệ
Đã có đắm chìm sâu cuối
Đã có những dòng thác chảy về nơi được sinh ra
Sau tất cả
Mặt đất vẫn là nhà
Chúng ta bay lên cùng mặt trời tỉnh thức
Bay theo bầu trống ngực đựng gió xoáy và cát bụi
Nơi siêu nhiên còn khao khát mùa xanh
Vật chất tồn tại bằng vạn ngàn ý thức
Chúng ta biến thành mây hóa nước
"Bí mật của nước"
Là thanh lọc nhân sinh ở phía cuối cuộc người
Nhà thơ trẻ Dương Thắng (Hội viên Hội VHNT Hải Phòng)
Cô ngốc
Mỗi sớm tinh mơ
Cô ngốc kéo chiếc xe ba gác nhỏ
Chở rác từ khu chợ quê buôn bán nẻo bộn bề
Miệng cười phảng phất giọt sương mai ẩm đất nồng
Hát liên khúc hành quân
Tay ôm hờ bông lúa trổ mùa trên cánh đồng làng thiếu ngủ
Đôi lúc nhai trầu bỏm bẻm
Nhổ nước trầu vào đám mưa dầm và cát mịn
Loang vào đất khát mầm xanh
Khi ồn ã, rồi lặng lẽ, ngơ ngác
Lắm lúc chua cay như hàng cá, hàng tôm đuổi vía người
Người ta vứt đi tháng năm thừa thãi
Thấy lãng phí
Cô nhặt nhạnh dông dài
Nhặt mùa hanh khô
Cánh đồng nứt chiều hoang hóa
Nhặt dòng sông thôi hết lở bồi
Bèo nhèo ruột cá
Người ta huyên náo soi mùa đắt đỏ
Chiếc cân lệch kim ở bên kia chỉ số
Miếng thịt lợn ngâm ngấm nước gân nổi đỏ thịt bò
Từng mớ rau mươn mướt nằm co
Cô ngắm nghía
Bàn tay mình trần trụi những lớp nilong mục rác
Buổi chiều
Cô lại ra chợ rửa bát thuê
Họ bảo có những miệng đời chưa khô phải úp cho ráo nước
Cô gật đầu ngây dại
Mắt bâng khuâng
Đêm nay
Không nghe lời gió hát
Chỉ nghe mùa thổn thức
Chợ thôi đông
Rác vẫn đầy
Cô ngốc cầm sương ngủ quên nơi góc chợ
Một mình lầm lũi cuộc chia tay
Vì sao đi lạc
Trong đêm
Tôi nhặt được vì sao đứng khóc
Giữa trăm ngàn cuồng phong bão tố
Mùa cuốn đời người không nhớ ánh sao rơi
Những vì sao đi lạc
Lạc bởi sóng triều dâng
Lạc núi, lạc rừng, thì thào biển động
Phận cỏ cây vô thường vẫn ngày đêm nhắc mình cần nhựa sống
Thảng giấc bạc màu
Tôi nhặt được vì sao có hình trái tim
Ấm áp lòng tay thầm thì tinh tú
Chỉ đôi mắt nhân từ ánh lên tất cả
Bao dung cho tất thảy lỗi lầm
Để rồi êm đềm những ánh sao khuya
Trong ngần ngủ dưới trăng rọi sáng
Những mái nhà dưới kia thật thà nhỏ bé
Núp dưới vòm đêm
Chờ mưa tạnh
Gió mềm
Chiếc áo làng quê
Có phải chiếc áo làng quê đã chật
Mà những đua chen thành thị
Đã không thể mặc vừa
Áo thổ cẩm, áo bà ba, áo tứ thân, áo dài họa tiết...
Mỗi khổ làng một giếng hồn quê
Có phải nụ cười thôi môi đỏ trầu cay
Lả lơi điệu chèo í a chẳng thấy
"Ngồi tựa mạn thuyền" quan họ về bên ấy
Ngả nón nghiêng đình người "ra ngó vào trông"
Bóng Nguyệt Cầm thổn thức nhớ bên song
Tích tịnh tình tang Bầu khuya thanh vắng
Tiếng sáo rót đầy đêm tĩnh lặng
Khép mi rồi ngấm tiếng ầu ơ
Có phải Xuân cười trên giấc đào phai
Để rét mướt ủ nụ buồn giấu nở
Hội làng tiếng trống dội vào mắt nhớ
Lạc lối cờ người
Tìm đâu nữa phách nhịp đu
Chiếc áo làng quê ai mặc sớm nay
Đã khác lụa là
Đóng rồi khung cửi
Cổng làng mới thiếu cây Đa nguồn cội
Đâu bóng nghệ nhân
Xin nét viết ông Đồ
Lời người lạc phố
Ta tìm trong mắt lá rơi
Nghe đêm ngả bóng ru lời gió mưa
Thị thành đâu lối mòn xưa
Hồn người lữ thứ vẫn chưa kịp về
Để rồi vịn gió triền đê
Gọi đò dốc mỏi, hụt quê... ơi đò
Ngày đi gói chặt lòng so
Ngày về rút ruột câu hò lắng sâu
Cũng từ bùn đất áo nâu
Mà ta nhớ để dành câu chân tình
Dẫu xa chưa lạc bóng mình
Trú nơi nóc phố đi tìm mái tranh
Bấy nhiêu chút mọn lòng thành
Mai này hóa kiếp cỏ xanh thật hiền
Ta còn miền nhớ sao quên
Nơi nào bến đỗ bình yên nơi nào
Người đi lạc phố chiêm bao
Thấy đâu nước mắt rơi vào giếng quê
Xin thôi gom nhặt tứ bề
Chỉ còn thơ ấu lời thề lấm lem
Ruộng sâu gột hết chua phèn
Bao phù sa ngọt ướp mềm lòng ta
Bấy nhiêu đó hết bôn ba
Vơi đầy mắt phố phù hoa đời người
Ta về đã hết mấy mươi
Vẫn mong chạm giấc ru hời mái hiên
D.T