Bài Viết
Một đêm dài buồn nhất
Tước đoạt cả giấc mơ
Một cơn gió ngây thơ
Mang mùi hương đi hết
Ta trở về nơi xẻ dọc Trường Sơn
Khoảnh khắc không quên gốc cây bờ đá
Nơi mái nhà xưa đã có em,
Chờ anh khắc khoải đêm từng đêm,
Bờ Xà No anh um dừa nước,
Mái tóc nhung huyền vui tiếng chim.
Tháng bảy mưa ngâu con về thăm mẹ
Dòng sông xưa bèo dạt đôi bờ...
Lang thang trên những luống cày
Khẳng khơ trắng những hốc ngày nắng khô
Dẫu máu xương tan trong lòng đất
Nụ cười còn mãi với nước non.
Hồn tôi về lại quê nhà
Ngày nào giáp tết cũng là ba mươi
Lá dong xanh ngắt mắt tôi
Nội ngồi gói cả đất trời và xuân
trái tim anh kho tàng nhạc cụ
đâu rồi/ cả nhạc trưởng và nhạc công thực thụ như em.
Chân cò
Nhẩm dấu đồng sâu
Qua đêm
Mưa gió từ đâu tràn về…
Sông ngầu đục. Dọi chiều quê
Nước chảy xiết. Ánh trăng thề ngả nghiêng
Trời Đức Trong lắm mây nhiều gió
Cô giáo cao nguyên quê ở Hà Thành...