TIN TỨC
  • Thơ
  • Thơ của người gieo mùa trên đồng chữ

Thơ của người gieo mùa trên đồng chữ

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2025-10-29 10:46:53
mail facebook google pos stwis
83 lượt xem

Biết làm thơ từ khi còn tuổi xanh, giờ mái tóc pha sương chuyển theo… “màu thời gian” nhưng thầy giáo Nguyễn Văn Đào - bút danh Phương Đào (ở xã Quế Sơn, TP. Đà Nẵng) vẫn bận rộn hằng đêm với con chữ. Những câu thơ trĩu nặng trăn trở, loay hoay trong dâu bể phận đời: Ngày xưa.../Đầu trần, áo vá/Một nắm cơm nguội/Đổi lấy cả cánh đồng và giấc mơ diều. Để rồi mặc cho “những phận đời như ngọn cỏ”, tiếng lòng tri âm của người thi sĩ vẫn luôn muốn “chở một nhành ánh sáng cho ai đó qua đêm tối trần gian”.

Giống như nghề giáo đạm bạc mà cao quý, thơ của tác giả Nguyễn Văn Đào - hiện là Phó chủ tịch CLB VHNT Nguồn Việt Quảng Nam, cũng nhờ thế mà tao nhã giản dị, đọc qua một lần thấy dễ thấm và đồng cảm.

Xin trân trọng giới thiệu chùm thơ mới của nhà giáo – tác giả Phương Đào.

Nhà văn – nhà báo LÊ CÔNG SƠN (Báo Thanh Niên) chọn và giới thiệu.

 

Tác giả - nhà giáo Phương Đào
 

Người gieo mùa trên đồng

(Mến tặng em T)

Em không cần váy hoa
Cũng chẳng cần môi hồng điểm nhẹ
Vẫn đẹp
Giữa ruộng đồng mênh mông mùi rơm mới.

Em lái máy cày, bừa đất,
Những đường thẳng dài như mơ ước em ươm.
Em mua máy gặt, máy cuốn,
Gom cả mùa về trong vòng tay nhỏ.

Rơm chất từng bó
Em không đốt bỏ như người xưa vẫn làm
Em chở về ươm nấm –
Nơi cái cũ nở ra điều mới.

Khi cần, em làm tài xế,
Leo lên ghế cao, điều khiển cả cỗ máy nặng nề
Như điều khiển số phận
Của chính mình – và cả làng quê.

Em không chỉ làm giàu cho em
Mà mở việc cho bao người quanh xóm.
Lũ trẻ thôi bỏ quê, người già bớt âu lo,
Những mái nhà ấm hơn từ bàn tay em dọn lối,

Em mạnh mẽ như đất
Mà dịu dàng như cơn gió đầu mùa.

 

                              Tháng 5.2025

 

Dòng Thu Bồn, nhịp yêu thương

 

Dòng Thu Bồn trầm mặc

Ôm dáng núi vươn lên tận trời,

Vách đá khắc ghi ngàn năm dấu vết,

Như lời thiêng ngân vang

Từ thuở đất mở, sông còn hoang sơ…

 

Chiếc thuyền nhẹ lướt giữa xanh biếc,

Mây nghiêng xuống, nắng vỡ trên sóng,

Đá Dừng sừng sững – cổng trời mở lối,

Nơi văn bia Chăm ẩn hiện theo mùa.

 

Tiếng vọng cổ nhân

Ngân theo nhịp chèo hôm nay,

Làm dậy sóng ký ức trong hồn khách phương xa.

 

Ngước lên Hòn Kẽm Đá Dừng,

Núi sông sừng sững tựa hình cha mẹ,

Bao la, nghiêm cẩn, hiền từ.

Giữa tiếng chèo khua,

Câu ca dao bỗng vọng về sâu thẳm,

Chạm đến nỗi nhớ của kẻ tha hương

 

Ơi Thu Bồn – dòng sông bất tận,

Ôm tình quê, giữ nghĩa nước non,

Để ai đó ghé một lần, nhớ mãi.

                              Tháng 8 năm 2025

 


Về lại tuổi thơ

 

Người ta hội hè, đình đám
Ta trở về
một thời cỏ non, trâu nhỏ
Một tuổi thơ trôi giữa bờ ruộng, lưng trời.

*

Bạn cũ, còn ai…
Qua triền đất nâu, bãi cỏ bờ đê
Nơi lặng thinh như đang chờ đợi
Dáng áo nhỏ
Tiếng gọi trâu giữa trưa khô cháy.

*

Ngày xưa...
Đầu trần, áo vá
Một nắm cơm nguội
Đổi lấy cả cánh đồng và giấc mơ diều.

Khát nước, nằm uống cả trời
Lấm lem nỗi vui
Trong vũng bùn đồng quê thơm mùi lúa mới.

*

Đã có những chiều tắm mưa
Tiếng cười lội qua con mương nhỏ
Rơi mãi
Tới tận bây giờ…

*

Ta trở về
Gom chút nắng xưa còn sót
Một khúc ru mẹ hát
Một ánh nhìn chưa kịp lớn thành người…

*

Dẫu hôm nay, tóc đã pha sương
Vai nặng gánh đời
Vẫn có một đứa trẻ trong ta
Đang chạy theo tiếng sáo
Qua cánh đồng không còn trâu gặm cỏ...

*

Và khi chiều buông trên xóm nhỏ
Nghe đâu đó tiếng gọi nhau í ới
Bóng áo nâu thấp thoáng lưng trời
Ta chợt hiểu — tuổi thơ
Chỉ đi xa
vẫn chưa từng rời khỏi...

       Tháng 7 năm 2025

 

Lặng lẽ mùa đi


Nắng bỗng dịu lại, như một người bạn biết điều
Khẽ khàng rút lui, không lời từ biệt
Mùa hạ đi…
Mang theo cả tiếng ve cuối cùng còn sót lại
Trong kẽ lá vừa lay.

*

Gió ghé qua ô cửa sổ
Để lại một chút se lòng không gọi tên
Trên tán cây già, lá run rẩy
Rơi xuống như một lời thầm thì rất khẽ:
“Thu đã về.”

*

Trời không còn gắt gỏng
Chỉ một màu xanh lặng lẽ chảy tràn trên mái phố
Và ánh sáng
Không còn nồng nàn
Mà trải nhẹ như bàn tay ai ve vuốt lên mái tóc
Mỏng manh.

*

Mới hôm qua thôi
Tiếng hè còn rạo rực gọi nhau về
Mới hôm qua thôi
Trái tim còn rực cháy
Giờ như lặng im giữa một chiều hoài niệm.

*

Thời gian đi qua
Nhẹ như chiếc bóng lặng lẽ
Nhưng đủ để gom lại sắc màu
Đổi thay từng nhánh cây, từng hơi thở
Và cả đời người…

Tóc đã chớm bạc.
Trái tim từng nồng nàn giờ biết lặng thinh
Yêu thương ngày cũ, vẫn còn đó
Nhưng đã được xếp vào miền ký ức
Bằng tất cả sự dịu dàng.

*

Thu về
Là khi người ta học cách sống chậm
Biết nghe tiếng lòng
Biết thương một ánh nhìn
Và biết quý từng cái nắm tay còn giữ được.

*

Dẫu có bao mùa trôi đi
Ta cũng xin được sống
Trọn vẹn
Như chiếc lá cuối cùng
Trong khoảnh khắc rơi xuống
Vẫn đẹp đến nao lòng…

PHƯƠNG ĐÀO

Bài viết liên quan

Xem thêm
Cánh đồng quê mẹ - chùm thơ Tịnh Bình
Bằng những lời thơ nhẹ nhàng truyền cảm, Tịnh Bình thể hiện một cách rất tinh tế và sâu sắc tâm trạng của người con khi rời xa quê mẹ, để mỗi câu thơ đong đầy nỗi nhớ thương, đầy chiều sâu và thấm đẫm nỗi lòng khi nhớ về mảnh khói lam chiều, với bờ lau trước ngõ. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Tịnh Bình.
Xem thêm
Chiều đông sa – chùm thơ Chu Long
Mùa đông cũng là mùa của ký ức, khi mùa đông đã cận kề, tiết trời se lạnh, qua khung cửa kính, vẻ đẹp thi vị và thơ mộng gieo vào lòng người những cung bậc trầm lắng. Mùa đông cũng mang những dịu nồng của mối tình đã qua, của những mênh mông trong tâm hồn lữ khách. Bằng những lời thơ đẹp, giàu tự sự, Chu Long đã viết về mùa đông bằng những cảm xúc nồng nàn, của những kỷ niệm ngày xưa cũ. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Chu Long – Chiều đông sa.
Xem thêm
Đinh Nho Tuấn: Mỗi bài thơ là máu đỏ của tôi
Ẩn sau những câu chữ được gọt giũa kỹ lưỡng là một trái tim nồng ấm, biết yêu thương say đắm, biết nhớ quê hương da diết, và trên hết, là một quan niệm sáng tác nghiêm cẩn: Mỗi bài thơ là máu đỏ của tôi.
Xem thêm
Thi ca điểm hẹn: Hoa của nước - những bông hoa bất tử trong trường ca của Trầm Hương
Trường ca “Hoa của nước” vừa được nữ tác giả của “Người đẹp Tây Đô” phát hành gồm có 3 chương: Hoa thủy sinh, Hoa tôi gặp trên đường thiên lý, Hoa thời hậu chiến... xâu chuỗi nhiều loài hoa, nhiều số phận, những kỳ tích và những nỗi mất mát hy sinh…
Xem thêm
Những khoảng lặng trong thơ Lê Ngọc Mai
Nữ nhà thơ Lê Ngọc Mai sinh năm 1969 tại huyện Hoằng Hóa, tỉnh Thanh Hóa; Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu, hiện chị sinh sống tại phường 11, Thành phố Vũng Tàu (cũ) - Nay là Thành phố Hồ Chí Minh.
Xem thêm
Nguyễn Ngọc Thành và chùm thơ Chuyện hai người đàn bà
Mỗi người phụ nữ là một “bông hoa” đẹp, tài năng và trí tuệ, phụ nữ luôn mang lại nguồn cảm hứng trong thi ca, mở ra chiều sâu của tĩnh lặng. Những người phụ nữ trong thơ Nguyễn Ngọc Thành với những cuộc đời khác nhau nhưng tựu trung vẫn là sự hy sinh, khao khát yêu thương và những gánh nặng mưu sinh, chờ đợi…với lời thơ dung dị nhưng giàu cảm xúc, có sự thăng hoa của hồn thơ và có cả cách sử dụng ngôn từ thâm trầm, mang lại cho người đọc những nỗi buồn lắng đọng và khắc khoải. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Nguyễn Ngọc Thành – Chuyện hai người đàn bà.
Xem thêm
Hồng Quang và chùm thơ Chăn mùa trên đá
Trên miền cao nguyên đá khắc nghiệt, người dân vẫn bền bỉ gieo hạt, chắt chiu từng giọt nước, từng tia nắng để nuôi dưỡng mùa màng. Họ đã “chăn mùa trên đá” như chăn dắt đàn con bằng mồ hôi, đôi tay và niềm tin vào sự sống. Bằng sự biến hoá của ngôn từ, bài thơ “Gió mới sang mùa” cho thấy một sự thay đổi của vùng quê nghèo hẻo lánh, giờ đây đã được khai sáng cả tư tưởng và sinh hoạt bản làng, không còn những tập tục mê tín như xưa. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Hồng Quang - Chăn mùa trên đá.
Xem thêm
Mùa trong mắt mẹ - chùm thơ Trần Lưu
Mẹ luôn là nguồn cảm hứng trong thi ca bởi tình mẹ bao la như trời biển. Mẹ là cội nguồn yêu thương, là mái ấm cho mỗi người, giữa thăng trầm biến động, mẹ là điểm tựa bình yên. Với những lời thơ cảm động như lời tự sự của người con dành cho mẹ đã gieo vào lòng người đọc những bồi hồi rung cảm. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Trần Lưu – Mùa trong mắt mẹ.
Xem thêm
Mưa ngâu lối cũ - Chùm thơ Bùi Trọng Hiển
Từ “Mưa Ngâu lối cũ” đến “Bản Sonata cho em”, những câu chữ đều ngân lên âm điệu của nỗi nhớ – nhẹ nhàng, sâu lắng và rất người.
Xem thêm
Một Lâm Xuân Thi đa diện: Từ tự trào đến triết luận
Nhân Ngày Doanh nhân Việt Nam (13/10), Văn chương TPHCM xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của nhà thơ - doanh nhân Lâm Xuân Thi.
Xem thêm
Dưới cánh rừng tàng thức - chùm thơ Nguyễn Đăng Khương
Trong hành trình kiến tạo chữ nghĩa, thơ Nguyễn Đăng Khương như tiếng vọng thổn thức của đại ngàn, của giam hãm tận cùng cảm xúc và trỗi dậy khát vọng yêu thương. Lời thơ là sự bứt phá khỏi khuôn khổ tâm trạng bị dồn nén để miên man trong một thế giới thong dong của sự hồi sinh, của linh cảm và đổ vỡ. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Nguyễn Đăng Khương – Trên bến bờ linh cảm.
Xem thêm
Thơ Cao Tiến Sĩ: Giản dị mà đằm sâu như “Vầng mây ấm”
Với “Vầng mây ấm”, người cựu chiến binh Cao Tiến Sĩ mang đến một thế giới thơ bình dị mà đằm sâu, nơi con người sống trọn trong yêu thương, tri ân và khát vọng.
Xem thêm
Thơ Bùi Ngọc Phúc: Giữa lặng yên và rung động nhân sinh
Ở tuổi ngoài bảy mươi, Bùi Ngọc Phúc vẫn giữ cho mình giọng thơ trầm tĩnh và nhân hậu – nơi ký ức, quê hương và tình người hòa làm một.
Xem thêm
Những vần thơ lặng lẽ từ một đại tá thương binh
Văn chương TP. HCM trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ tập thơ này - Đi qua cơn gió mùa (NXB Hội Nhà văn, 2025) – năm bài thơ tiêu biểu cho những mảng cảm xúc đã làm nên giọng điệu riêng của người lính thi sĩ U95.
Xem thêm
Bao giờ hết lũ miền Trung - Chùm thơ Cẩm Thạch
Như một dòng chảy liền mạch, những lời thơ lay động, nhẹ nhàng, mang tình yêu quê hương, đất nước, con người trải dài trong mỗi bài thơ, nơi đó có tiếng mẹ ru con, có cô gái nuôi tằm nơi thôn bản, là một thành phố hoa lệ Sài Gòn vươn mình đứng dậy, hay nỗi thương da diết khúc ruột miền Trung, chìm trong bão lũ…Những bài thơ của Cẩm Thạch đưa người đọc cảm nhận sâu sắc những dấu ấn của mỗi vùng miền, gắn kết trong đó là nỗi niềm nhớ thương, kỳ vọng. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Cẩm Thạch – Bao giờ hết lũ miền Trung.
Xem thêm
Giọt lệ hạnh phúc – Chùm thơ Hồng Quang
Bằng những lời thơ gần gũi nhưng giàu tượng hình, những câu thơ trong chùm thơ Hồng Quang mang vẻ đẹp đời thực, chạm đến lòng người. Nơi có bóng mẹ già bên khói bếp lam chiều, là bóng ngoại nơi ngôi vườn trĩu quả. Là đêm trung thu ở cánh đồng quê với tiếng hát thơ bé trong đêm hội trăng rằm. Hình ảnh những người mang tấm lòng đến với miền cao luôn là những điều làm người ta rung cảm, bởi nơi đó là hiện thân của sự cống hiến, hy sinh, là nét đẹp từ những tấm lòng yêu thương, rộng mở. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh giới thiệu qua chùm thơ tác giả Hồng Quang.
Xem thêm
Phía không nhau - Chùm thơ Nguyễn Trọng Hòa
Chùm thơ Nguyễn Trọng Hòa từ Bà Rịa - Vũng Tàu
Xem thêm
Ta dại khờ thương nhớ tuổi mười lăm – Chùm thơ Phạm Mỹ Hằng
“Tuổi mười lăm” là bài thơ dung dị, mộc mạc với những kỷ niệm về một thời ấu thơ trong trẻo, gieo vào lòng người những xúc cảm bồi hồi khi nhớ về mái nhà đơn sơ. Bằng ngôn từ nhẹ nhàng, lời thơ dịu ngọt, mùa thu trong thơ Phạm Mỹ Hằng như vạt khói mỏng manh, vẽ lên bức tranh một Hà Nội thanh tao, thơ mộng, của lá vàng, ngõ nhỏ, góc quán quen…Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Phạm Mỹ Hằng.
Xem thêm
Để tan cho hết đọa đày theo sương – Chùm thơ Trần Lưu
“Còn nợ mùa đông” là bài thơ mang những hoài niệm tiếc nuối về mối tình chưa trọn vẹn, để mỗi mùa đông đến luôn làm lòng người bồi hồi và day dứt. Thơ của Trần Lưu mang nét đẹp triết lý của văn học hiện sinh, tươi mới nhưng cũng trầm mặc. Khơi mở tinh tế trong lối diễn ngôn, tràn đầy xúc cảm. Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ Trần Lưu.
Xem thêm
“Danh giá làm người” – Thơ nhân bản của Dương Xuân Linh
“Danh giá làm người” là tập thơ thứ 19 của Đại tá, nhà thơ Dương Xuân Linh. Văn chương TPHCM trân trọng trích giới thiệu chùm 5 bài từ tập thơ mới này của ông.
Xem thêm