TIN TỨC

Về nơi đất lạ người quen

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2022-02-04 10:12:13
mail facebook google pos stwis
3096 lượt xem

HUỲNH NHƯ PHƯƠNG

Mới năm nào viết báo Xuân, tôi khoe mình sống ở Phú Nhuận gần nửa thế kỷ, nên bây giờ “Phú Nhuận đã thành quê”. Vậy mà năm nay cuộc sống lại đưa đẩy gia đình tôi rời xa Phú Nhuận, về với Gò Vấp – nơi đất lạ, người quen.

Chúng tôi chuyển nhà về Gò Vấp cuối tháng Tư, trước kỳ nghỉ lễ, sang tháng Năm thì quận này phát hiện ổ lây nhiễm SARS-CoV-2 đầu tiên trong cộng đồng. Cuối tháng đó, Gò Vấp bắt đầu bị giãn cách và suốt năm tháng liền tôi chỉ ra khỏi nhà hai lần để tiêm vaccine.

Thời sinh viên, vài lần bạn bè rủ đi Gò Vấp chơi, mới nghe địa danh Ngã Ba Chú Ía, Ngã Năm Chuồng Chó đã thấy e ngại. Sau này nghe nói Gò Vấp lượng mưa cao, đất trồng cây tươi tốt, ước ao mua một mảnh đất nhỏ ở đây để làm vườn khi về hưu, nhưng giá cao quá không với tới nổi. Bây giờ cơ duyên đến, mình trở thành cư dân Gò Vấp. Định bụng ổn định rồi sẽ đi thăm thầy giáo và mời bạn bè ở Gò Vấp lâu năm một bữa cà-phê để ra mắt. Chưa làm được gì thì dịch bệnh hoành hành, chỉ kịp đến chào ủy ban phường 6 và làm vài thủ tục hành chính.

Dịch bệnh ở Gò Vấp và toàn thành phố căng thẳng từng ngày, mỗi sáng mỗi chiều đọc trên báo mạng toàn những tin không lành. Hàng quán đóng cửa, sáng chủ nhật chúng tôi thường ra ngồi uống cà-phê ở ban-công nhìn xuống con hẻm trước nhà dẫn ra công viên Gò Vấp vốn luôn đông người đi tập thể dục, đi chợ, đi làm, giờ trở nên vắng ngắt. Rồi chương trình cà-phê cuối tuần cũng phải rút vào sau cánh cửa khi nhà đối diện phát hiện hai ca F0, bị giăng dây và xịt thuốc sát trùng hàng ngày. Con hẻm trở thành “vùng cam”, một rào chắn ở đầu hẻm ngăn cản mọi liên lạc với bên ngoài. Ba tuần sau, hai ca F0 khỏi bệnh, hẻm được phong tặng “vùng xanh”, nhưng việc bảo vệ cũng nghiêm ngặt như trước để cư dân không bị lây nhiễm.

Năm ngoái đọc Nhật ký của nhà văn Phương Phương về đại dịch ở Vũ Hán – Trung Quốc, cứ nghĩ đó là chuyện ở xa, giờ thì nó hiện ra sờ sờ vây bọc đời sống của mình. Từng giờ tiếng còi xe cấp cứu vọng vào từ đường lớn. Thân nhân của bạn bè, đồng nghiệp ra đi không người đưa tiễn, sắp hàng chờ trước khu hỏa táng. Rồi bạn bè có người phải nhập viện hay vào khu cách ly. Những ngày đó biết bao cuộc điện thoại và tin nhắn hỏi thăm, mỗi lần nghe tiếng chuông là một lần hồi hộp không biết tin lành hay tin dữ.

Ngẫm nghĩ, nếu không có công nghệ thông tin thì mọi liên lạc của con người thời đại dịch đã bị đứt gãy và hậu quả còn nặng nề hơn nữa. Internet cho mình câu tư vấn từ bạn bè, đồng nghiệp, từ các chuyên gia; nhiều ý kiến mâu thuẫn nhau nhưng biết chắt lọc cũng có cách ứng xử và giải pháp dự phòng. Xông mũi, xét nghiệm, tiêm vaccine, liên hệ bác sĩ, đặt mua online hàng thiết yếu… cách nào là tốt nhất. Chưa bao giờ mình đọc những bài phổ biến kiến thức y học kỹ như thời gian này, lòng thầm biết ơn những người thiện chí đưa ra những lời khuyên bổ ích cho cộng đồng.

Tuy nhiên, tiếp nhận cả một biển thông tin đến mức quá tải cũng có mặt trái của nó, như một sức nặng đè lên tâm thức, đôi khi cảm thấy mình bải hoải tưởng chừng kiệt sức. Có lúc tự dặn lòng hãy bớt đọc báo mạng, bớt nhận tin nhắn Zalo... nhưng cũng không dễ, vì làm sao dứt được những “dây thần kinh trần” kết nối mình với cuộc sống.

Những ngày chợ An Nhơn, siêu thị Bách Hóa Xanh đóng cửa, chuỗi cung ứng bị ngưng trệ, bà con, bạn bè, học trò ở Huế, Quảng Ngãi, Đà Lạt, Pleiku, Tuy Hòa, Vĩnh Long, TP. HCM tìm cách gửi thực phẩm, rau quả tiếp tế. Về đây đất lạ, nhưng dần lại có người quen tận tình giúp đỡ. Chỉ cần nhắn tin, mấy cháu gái cùng xóm sẵn lòng mua giúp thịt cá, rau quả, thuốc tây đem đến tận nhà. Mỗi lần shipper chở hàng đến đầu hẻm thì các anh dân phòng tình nguyện xách đồ vào cho ông giáo. Trong ba tuần cao điểm của dịch bệnh, một nhà láng giềng vận động được ba xe tải chở đầy ắp gạo mì, thực phẩm, rau quả phát tặng cho bà con trong khu phố.

Suốt ngày giam chân trong nhà, lẩn quẩn với sách vở, ai cũng thấy tù túng. Nhớ trường, nhớ khoa, nhớ lớp. Cô Hiệu trưởng mấy tuần liền mang đồ đạc đến ăn ở ngay trong trường để lo việc cơ quan, thỉnh thoảng lại gửi cho hình ảnh chụp cảnh sân trường vắng lặng và thông điệp “vaccine tinh thần”. Rồi cũng nhờ Internet mà kết nối với đồng nghiệp, sinh viên để giảng bài, dự lễ khai giảng và lễ bảo vệ trực tuyến. Những niềm vui đó là liều thuốc giúp tìm lại sự cân bằng trong thời mọi thứ đều chao đảo.

Sau mấy ngày mưa, sáng nay trời tạnh ráo, nắng đã tươi trên những tàn cây trong hẻm. Người và xe đi dưới nắng mai. Mấy chú chim bồ câu đập cánh vui trên những mái nhà. Nhà không có vườn, nhưng sân thượng cũng đủ chỗ trồng hoa và rau, có giống cây còi cọc ở nhà cũ về đây bỗng nở hoa, cùng lứa rau thơm đầu tiên xanh tốt. Đã nghe vọng lên tiếng rao bánh mì, xôi khúc, bánh giò, tiếng gọi ra nhận thư, nhận báo. Đường bay đến phi trường sau những ngày im phăng phắc nay đã có những chuyến bay cất cánh và hạ cánh. Gò Vấp từng là tâm dịch nay đã thấy dấu hiệu hồi sinh.

Còn không lâu nữa là đến Tết Nhâm Dần. Hãy qua nhanh đi năm Tân Sửu tai ương, khốn khổ và mất mát này. Người Sài Gòn chờ mong hết dịch như ngày xưa chờ hết chiến tranh. Bóng đen Covid-19 còn lởn vởn trên đời, nhưng cuộc sống chẳng thể dửng dưng với tín hiệu của hy vọng. Sang tháng Mười âm lịch, những người trồng hoa của Làng Hoa Gò Vấp - vốn đã thu hẹp nhanh chóng theo tốc độ đô thị hóa, nay chỉ còn lưu lại trong tên gọi một công viên, nơi diễn ra chợ hoa những ngày giáp Tết - lại tận dụng những khoảng đất trống ở địa phương hay sang thuê đất ở phường Thới An (quận 12) để ươm hạt gieo mầm chuẩn bị đón Tết sau một năm làm ăn thất bát vì ế ẩm. Đầu năm, cũng như trên những con đường, ngõ hẻm khắp thành phố này, trước cửa nhà cư dân Gò Vấp không thể thiếu những chậu hoa vạn thọ, hướng dương, cúc mâm xôi… như hình ảnh của niềm hy vọng về một năm mới an lành và may mắn.

Nguồn: Báo Người Lao Động Tết Nhâm Dần, 2022.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Ký ức về bố – Bút ký Vũ Mạnh Định
Pleiku những ngày này mưa dầm dề do ảnh hưởng bão. Mưa trắng xóa cả bầu trời, gió hun hút qua hàng cây phủ kín cả phố núi. Tiếng mưa khiến lòng tôi chùng xuống, ký ức bất chợt ùa về. Mưa như tấm màn xám phủ trùm đất trời, có khi kéo dài cả tháng không dứt. Ngày ấy tôi còn quá nhỏ để hiểu nỗi buồn của những cơn mưa, chỉ nhớ nó dai dẳng đến mức sáng hay chiều cũng nhập nhòe một màu xám đục. Nhưng chính sự dầm dề ấy lại trở thành lát cắt đặc biệt của tuổi thơ, để sau này, mỗi lần nghe mưa nơi khác, tôi ngỡ như vừa chạm vào những ngày Pleiku xưa cũ, ngày mưa dài đến mức thời gian như ngưng đọng.
Xem thêm
Một Việt Nam nhân hậu giữa bão lũ và nước mắt
Giữa màn đêm bị xé toang bởi gió, nước và tiếng kêu cứu, người ta lại nhìn thấy những điều kỳ diệu khác: tình người, sự hy sinh, lòng nhân hậu – những phẩm chất làm nên cốt cách vĩ đại của dân Việt.
Xem thêm
Hai vị đại tướng Nam Bộ qua bút ký của nhà văn Trần Thế Tuyển
Lịch sử QĐND VN có nhiều vị tướng huyền thoại. Trên mảnh đất Phương Nam - Nam Bộ cũng có những vị tướng như thế. Đặc điểm chung của các vị tướng Nam Bộ là sống hết mình: Hết mình vì đất nước, nhân dân; hết mình về đồng đội, bạn bè; sống chân thật, thuỷ chung …mà người đời thường gọi là “Ông Già Nam Bộ”.
Xem thêm
Sương rơi trên lá non - Tản văn Hồng Loan
Có những đoạn đời, ta đi qua như kẻ mộng du giữa những vết xước của chính mình. Mỗi ngày trôi, ta tưởng mình vẫn sống, nhưng kỳ thực chỉ là đang lặp lại những hơi thở cũ, nhạt nhòa và vô nghĩa. Tổn thương không chỉ làm ta đau, nó khiến ta lãng quên, quên mất rằng mình từng có một tâm hồn trong trẻo, từng biết rung động trước điều nhỏ bé nhất trong đời.
Xem thêm
Người gieo hạt yêu thương – Tản văn Chu Thị Phương Thảo
Nhắc đến quãng đời học trò, tôi không thể quên hình ảnh cô giáo Trương Hoàng Oanh – người đã dìu dắt tôi suốt những năm cấp hai. Với tôi, cô không chỉ là một người thầy, mà còn là người mẹ thứ hai, người để lại trong lòng tôi những ký ức không thể phai mờ. Cho đến hôm nay, mỗi khi nhắm mắt lại, tôi vẫn thấy rõ ánh mắt hiền từ của cô, vẫn nghe giọng nói trầm ấm khi cô gọi tôi bằng cái tên thân thương: “Nhím” – cái tên gắn bó với tôi như một phần ký ức ngọt ngào của tuổi học trò.
Xem thêm
Những người con đất Quảng - Bút ký Phùng Chí Cường
Ngày 20 tháng 7 năm 1954 hiệp định Giơnevơ được ký kết, chấm dứt gần 100 năm người Pháp đặt ách đô hộ lên đất nước ta. Nhưng ngay sau khi chữ ký chưa ráo mực, thì đế quốc Mỹ đã nhảy vào miền Nam hất cẳng Pháp, đưa con bài Ngô Đình Diệm về Sài Gòn để lập ra chính quyền bù nhìn thân Mỹ, chúng rắp tâm chia cắt lâu dài đất nước ta. Năm đó, nhiều cán bộ miền Nam đã ra Bắc tập kết, để lại quê nhà, gia đình vợ con và những người thân, rồi họ cùng nhau mòn mỏi trông chờ ngày đoàn tụ. Tới ngày 30 tháng 4 năm 1975, miền Nam được hoàn toàn giải phóng, hai miền Nam - Bắc mới được sum họp một nhà. Vậy trong hơn 20 năm xa cách ấy những người ở lại miền Nam, dưới sự đàn áp điên cuồng của đế quốc Mỹ cùng bè lũ tay sai, họ đã phải sống ra sao? Chúng ta hãy đi tìm câu trả lời:
Xem thêm
Từ dòng Lam đến Vàm Cỏ Đông
Một đêm diễn đặc biệt tại Nhà Văn hóa Thanh niên, với tên gọi “Giai điệu từ những vần thơ”, trong chuỗi chương trình “Những ngày Văn học Nghệ thuật TP.HCM”...
Xem thêm
Nha Trang – Viên ngọc xanh, từ hoài niệm đến khát vọng – Bút ký Nguyễn Phú Thành
Thành phố Nha Trang, thuộc tỉnh Khánh Hoà được mệnh danh là “Viên Ngọc Xanh” của bờ biển Đông, không chỉ là điểm đến lý tưởng cho những ai yêu thích biển đảo mà còn là nơi lưu giữ những hoài niệm và khát vọng của xứ sở. Đồng thời, Nha Trang cũng hội tụ vẻ đẹp của lịch sử văn hóa và, du lịch biển làm nên vẻ đẹp hiếm có làm say đắm lòng người.
Xem thêm
Ở nơi tận cùng con nước – Bút ký Hồng Sương
Nắng tắt bên sông Long Xuyên, vỡ thành từng mảnh nhỏ trong làn hơi nước mỏng tang. Thành phố vào giờ tan tầm, người xe chen nhau, nhưng trong nhịp hối hả ấy, có điều gì thật đỗi dịu dàng, thân quen. Tôi ngồi bên bờ hồ, tay cầm ly nước, ngắm nhìn đám lục bình trôi trên mặt nước xiết. Xa xa, những chiếc ghe đánh cá lặng lẽ như những kiếp người trôi giữa dòng đời, bền bỉ đi tìm cái sống trong mênh mang nước bạc.
Xem thêm
“Từ Bến Nhà Rồng đến Ba Đình” – Phần 2
Đây không chỉ là cuộc hành trình theo dòng lịch sử, mà còn là cuộc trở về trong tâm tưởng – nơi mỗi bước chân đều in dấu biết ơn, tự hào và khát vọng được góp phần làm đẹp thêm dáng hình Tổ quốc.
Xem thêm
Không còn bao lâu nữa!
Tùy bút của Trần Đôn
Xem thêm
Tuổi thơ, mùa bão lụt và quê hương thương khó
Câu chuyện của hai nhà giáo Phạm Phú Phong (Khoa Ngữ văn, Trường ĐH Khoa học - ĐH Huế) và Huỳnh Như Phương (Khoa Văn học, Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn - ĐHQG TP. HCM)
Xem thêm
Với nhà văn Đoàn Thạch Biền
Làm một cuộc khảo sát bỏ túi với các anh chị và các bạn thế hệ 6X, 7X, 8X, 9X rằng người nào ảnh hưởng trong việc viết văn làm báo của mình nhất, đều nhận được câu trả lời: Nhà văn Đoàn Thạch Biền!
Xem thêm
Đoản khúc thời gian - Tản văn Hoàng Xuân
Trời tháng 10 bầm dập những đoản khúc, lúc mưa, lúc nắng, lúc lại dỗi hờn vừa mưa vừa nắng. Lòng tôi lại chông chênh nhớ về quá khứ. Quá khứ của những cơn gió lạnh đầu đông, của tiết trời giao mùa vương vấn, phảng phất xem lẫn một miền ký ức. Bao giờ tiết trời giao mùa cũng thế, làm cho con người có nhiều nỗi nhớ nhung, và cũng có nhiều cảm xúc dâng trào.
Xem thêm
Trên chuyến xe cuối ngày - Tản văn của Võ Văn Bảo Quốc
Ngày cuối tuần của một chiều cuối thu. Trong làn không khí se se lạnh của khoảng giao mùa, tôi trở về căn trọ nhỏ sau một ngày học đầy uể oải. Nhìn quanh căn phòng chỉ có mỗi mình, thoáng chốc trong lòng dâng lên chút cô đơn, lặng lẽ xen lẫn cảm giác tủi thân nơi đất khách quê người.
Xem thêm
Đồng bào vẫn đang kêu cứu!
Ghi chép của nhà văn Hội An
Xem thêm
Giấc mộng Kinh đô và khát vọng người viết
Bài đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số đặc biệt, 9/10/2025
Xem thêm