TIN TỨC

Cua và tôm - Tản văn Trần Thế Tuyển

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2025-07-11 09:52:18
mail facebook google pos stwis
423 lượt xem

TRẦN THẾ TUYỂN

Bây giờ theo sắp xếp địa danh mới, gọi chung là "lục tỉnh Miền Tây". Trước khi sáp nhập, chúng tôi có chuyến "hành hương" cửu tỉnh đồng bằng sông Cửu Long và ngộ ra nhiều điều – mừng có, lo có!


HẾT VAI TRÒ THÌ NHƯỜNG VAI TRÒ

Đi khắp cửu tỉnh Nam Kỳ, tôi cứ ngẫm những điều mình học hỏi và nghiệm ra. Vật chất quyết định ý thức. Đến lượt nó, ý thức tác động mạnh mẽ để vật chất vận động không ngừng.

Mấy chục năm trước, những tượng đài sừng sững ở những vị trí đắc địa. Nay buộc phải nhường chỗ cho biểu tượng mới. Đúng là cái gì cũng có vai trò lịch sử của nó. Hết vai trò thì nhường vai trò.

Tìm mãi mới thấy tượng đài ghi công 10 liệt sĩ hy sinh trong cuộc khởi nghĩa Hòn Khoai trước Cách mạng Tháng Tám. Công viên đồ sộ hoành tráng ấy khiêm tốn nhường chỗ cho cây cầu như mơ bắc qua sông Cái, nối liền Năm Căn với Đất Mũi.


Tượng đài khởi nghĩa Hòn Khoai.

Đến Đất Mũi, trước khi thăm Cột Cờ và Cột mốc quốc gia, phải dừng lại chiêm ngưỡng biểu tượng CUA hoành tráng nơi ngã ba sầm uất. "Trồng cây gì, nuôi con gì?" – câu hỏi của vị lãnh đạo đất nước một thời thật đáng suy ngẫm. Đến Cà Mau sẽ thấy nuôi con CUA là cứu cánh. Đến Bạc Liêu thấy rõ con TÔM được xem là "vị thần" mang no ấm đến mọi nhà. Tượng Tôm được dựng ở quảng trường trung tâm thành phố.

Mục sở thị, chúng tôi ghé thăm đầm tôm của một trong những chủ nhân ở xứ sở này. Đó là người huyết thống gọi chúng tôi là ông bà, cụ kỵ.

Từ TP Bạc Liêu về huyện Hoà Bình chỉ chừng 20 km. Hoàng hôn ập tới, vượt qua những con đường huyết mạch, chúng tôi tới đại bản doanh của những chủ nhân đầm tôm. Chủ nhà gọi chúng tôi bằng chú cô, thay con cháu gọi là ông bà, cụ kỵ, đón tiếp rất trọng thị.

Trước khi ngồi vào bàn đại tiệc, các cháu mời ông bà đi tham quan. Con đường vắt qua đầm tôm chỉ rộng chừng nửa mét. Cháu C – con rể của anh chị tôi – chở chúng tôi trên xe máy đi dạo quanh các hồ.

"Con gái lớn của cháu có trên 100 hồ, con gái nhỏ ít hơn. Vợ chồng cháu có hơn 10 hồ. Mỗi hồ thuận lợi mỗi vụ vài ba tấn tôm. Mưa hòa gió thuận thì thu tiền bao tải, nhưng không may thì lỗ trắng mắt. Tiền tỷ và hơn thế..."

Cháu C nói đúng. Nghề nuôi tôm không chỉ là nghề hái ra tiền, mà là nghề thử thách cam go như người đi dây. Nuôi tôm còn hơn nuôi con mọn. Ngoài khoa học kỹ thuật còn cả yếu tố tinh thần. Không phải cứ lập trình và triển khai đúng quy trình là sẽ thành công. Tai ương, vạ gió ngoài ý muốn là chuyện thường ngày.


Biểu tượng tôm ở Bạc Liêu


Biểu tượng cua ở Cà Mau

Tôi đã ngồi trên chiếc xe máy – cỗ xe như "ngựa già" – để cảm nhận và thật sự cảm phục người lao động, đặc biệt là các cháu cháu hậu duệ Trần gia đang chinh phục vùng đất này.

Phải nói, quê hương chúng tôi chưa phải quá giàu. Nhưng đó là chốn dung thân bình yên cho những ai lấy tiêu chí “an lành” làm đầu. Những người muốn thử thách bản thân mới dám rời chốn an yên để dấn thân nơi đầu sóng ngọn gió, chấp nhận thành bại đan xen.

Cả bữa ăn – mà tôi gọi là “đại tiệc” – các cháu dành cho chúng tôi, tôi cứ nghĩ mãi về điều ấy.
 

CÁC CHÁU ĐANG VƯỢT LÊN CHÍNH MÌNH

Trà dư tửu hậu, tôi cao giọng bảo: “Xưa 17 tuổi, ông dám vượt Trường Sơn đi cứu nước, nay các cháu như này cũng bình thường”. Nói xong, tôi biết mình đã nhời quá, lộng ngôn. Không thể so sánh khập khiễng.

Con người là sản phẩm của xã hội. Mỗi thời, con người khẳng định mình theo cách riêng.

Chúng tôi thật lòng thán phục thế hệ con cháu. Họ khẳng định mình. Họ rời xa vùng an toàn, dám dấn thân, vượt qua thử thách. Xưa, chúng tôi vượt qua bom đạn chiến trường. Nay, con cháu vượt qua bão tố thương trường. Và nếu chẳng may “hy sinh”, không những không được gọi là liệt sĩ mà có khi còn vướng vòng lao lý.


Quê nhà của tác giả.

Nghĩ vậy mà cầm ly rượu quê lên miệng, mắt tôi cay sè. Không biết vì nồng độ rượu nếp A1 Hải Hậu hay vì ngưỡng mộ, thương yêu hậu duệ Trần gia – những giọt máu của tổ tiên – đang ngày ngày vượt lên chính mình.

Bạc Liêu, đêm 01-7-2025.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Ký ức về bố – Bút ký Vũ Mạnh Định
Pleiku những ngày này mưa dầm dề do ảnh hưởng bão. Mưa trắng xóa cả bầu trời, gió hun hút qua hàng cây phủ kín cả phố núi. Tiếng mưa khiến lòng tôi chùng xuống, ký ức bất chợt ùa về. Mưa như tấm màn xám phủ trùm đất trời, có khi kéo dài cả tháng không dứt. Ngày ấy tôi còn quá nhỏ để hiểu nỗi buồn của những cơn mưa, chỉ nhớ nó dai dẳng đến mức sáng hay chiều cũng nhập nhòe một màu xám đục. Nhưng chính sự dầm dề ấy lại trở thành lát cắt đặc biệt của tuổi thơ, để sau này, mỗi lần nghe mưa nơi khác, tôi ngỡ như vừa chạm vào những ngày Pleiku xưa cũ, ngày mưa dài đến mức thời gian như ngưng đọng.
Xem thêm
Một Việt Nam nhân hậu giữa bão lũ và nước mắt
Giữa màn đêm bị xé toang bởi gió, nước và tiếng kêu cứu, người ta lại nhìn thấy những điều kỳ diệu khác: tình người, sự hy sinh, lòng nhân hậu – những phẩm chất làm nên cốt cách vĩ đại của dân Việt.
Xem thêm
Hai vị đại tướng Nam Bộ qua bút ký của nhà văn Trần Thế Tuyển
Lịch sử QĐND VN có nhiều vị tướng huyền thoại. Trên mảnh đất Phương Nam - Nam Bộ cũng có những vị tướng như thế. Đặc điểm chung của các vị tướng Nam Bộ là sống hết mình: Hết mình vì đất nước, nhân dân; hết mình về đồng đội, bạn bè; sống chân thật, thuỷ chung …mà người đời thường gọi là “Ông Già Nam Bộ”.
Xem thêm
Sương rơi trên lá non - Tản văn Hồng Loan
Có những đoạn đời, ta đi qua như kẻ mộng du giữa những vết xước của chính mình. Mỗi ngày trôi, ta tưởng mình vẫn sống, nhưng kỳ thực chỉ là đang lặp lại những hơi thở cũ, nhạt nhòa và vô nghĩa. Tổn thương không chỉ làm ta đau, nó khiến ta lãng quên, quên mất rằng mình từng có một tâm hồn trong trẻo, từng biết rung động trước điều nhỏ bé nhất trong đời.
Xem thêm
Người gieo hạt yêu thương – Tản văn Chu Thị Phương Thảo
Nhắc đến quãng đời học trò, tôi không thể quên hình ảnh cô giáo Trương Hoàng Oanh – người đã dìu dắt tôi suốt những năm cấp hai. Với tôi, cô không chỉ là một người thầy, mà còn là người mẹ thứ hai, người để lại trong lòng tôi những ký ức không thể phai mờ. Cho đến hôm nay, mỗi khi nhắm mắt lại, tôi vẫn thấy rõ ánh mắt hiền từ của cô, vẫn nghe giọng nói trầm ấm khi cô gọi tôi bằng cái tên thân thương: “Nhím” – cái tên gắn bó với tôi như một phần ký ức ngọt ngào của tuổi học trò.
Xem thêm
Những người con đất Quảng - Bút ký Phùng Chí Cường
Ngày 20 tháng 7 năm 1954 hiệp định Giơnevơ được ký kết, chấm dứt gần 100 năm người Pháp đặt ách đô hộ lên đất nước ta. Nhưng ngay sau khi chữ ký chưa ráo mực, thì đế quốc Mỹ đã nhảy vào miền Nam hất cẳng Pháp, đưa con bài Ngô Đình Diệm về Sài Gòn để lập ra chính quyền bù nhìn thân Mỹ, chúng rắp tâm chia cắt lâu dài đất nước ta. Năm đó, nhiều cán bộ miền Nam đã ra Bắc tập kết, để lại quê nhà, gia đình vợ con và những người thân, rồi họ cùng nhau mòn mỏi trông chờ ngày đoàn tụ. Tới ngày 30 tháng 4 năm 1975, miền Nam được hoàn toàn giải phóng, hai miền Nam - Bắc mới được sum họp một nhà. Vậy trong hơn 20 năm xa cách ấy những người ở lại miền Nam, dưới sự đàn áp điên cuồng của đế quốc Mỹ cùng bè lũ tay sai, họ đã phải sống ra sao? Chúng ta hãy đi tìm câu trả lời:
Xem thêm
Từ dòng Lam đến Vàm Cỏ Đông
Một đêm diễn đặc biệt tại Nhà Văn hóa Thanh niên, với tên gọi “Giai điệu từ những vần thơ”, trong chuỗi chương trình “Những ngày Văn học Nghệ thuật TP.HCM”...
Xem thêm
Nha Trang – Viên ngọc xanh, từ hoài niệm đến khát vọng – Bút ký Nguyễn Phú Thành
Thành phố Nha Trang, thuộc tỉnh Khánh Hoà được mệnh danh là “Viên Ngọc Xanh” của bờ biển Đông, không chỉ là điểm đến lý tưởng cho những ai yêu thích biển đảo mà còn là nơi lưu giữ những hoài niệm và khát vọng của xứ sở. Đồng thời, Nha Trang cũng hội tụ vẻ đẹp của lịch sử văn hóa và, du lịch biển làm nên vẻ đẹp hiếm có làm say đắm lòng người.
Xem thêm
Ở nơi tận cùng con nước – Bút ký Hồng Sương
Nắng tắt bên sông Long Xuyên, vỡ thành từng mảnh nhỏ trong làn hơi nước mỏng tang. Thành phố vào giờ tan tầm, người xe chen nhau, nhưng trong nhịp hối hả ấy, có điều gì thật đỗi dịu dàng, thân quen. Tôi ngồi bên bờ hồ, tay cầm ly nước, ngắm nhìn đám lục bình trôi trên mặt nước xiết. Xa xa, những chiếc ghe đánh cá lặng lẽ như những kiếp người trôi giữa dòng đời, bền bỉ đi tìm cái sống trong mênh mang nước bạc.
Xem thêm
“Từ Bến Nhà Rồng đến Ba Đình” – Phần 2
Đây không chỉ là cuộc hành trình theo dòng lịch sử, mà còn là cuộc trở về trong tâm tưởng – nơi mỗi bước chân đều in dấu biết ơn, tự hào và khát vọng được góp phần làm đẹp thêm dáng hình Tổ quốc.
Xem thêm
Không còn bao lâu nữa!
Tùy bút của Trần Đôn
Xem thêm
Tuổi thơ, mùa bão lụt và quê hương thương khó
Câu chuyện của hai nhà giáo Phạm Phú Phong (Khoa Ngữ văn, Trường ĐH Khoa học - ĐH Huế) và Huỳnh Như Phương (Khoa Văn học, Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn - ĐHQG TP. HCM)
Xem thêm
Với nhà văn Đoàn Thạch Biền
Làm một cuộc khảo sát bỏ túi với các anh chị và các bạn thế hệ 6X, 7X, 8X, 9X rằng người nào ảnh hưởng trong việc viết văn làm báo của mình nhất, đều nhận được câu trả lời: Nhà văn Đoàn Thạch Biền!
Xem thêm
Đoản khúc thời gian - Tản văn Hoàng Xuân
Trời tháng 10 bầm dập những đoản khúc, lúc mưa, lúc nắng, lúc lại dỗi hờn vừa mưa vừa nắng. Lòng tôi lại chông chênh nhớ về quá khứ. Quá khứ của những cơn gió lạnh đầu đông, của tiết trời giao mùa vương vấn, phảng phất xem lẫn một miền ký ức. Bao giờ tiết trời giao mùa cũng thế, làm cho con người có nhiều nỗi nhớ nhung, và cũng có nhiều cảm xúc dâng trào.
Xem thêm
Trên chuyến xe cuối ngày - Tản văn của Võ Văn Bảo Quốc
Ngày cuối tuần của một chiều cuối thu. Trong làn không khí se se lạnh của khoảng giao mùa, tôi trở về căn trọ nhỏ sau một ngày học đầy uể oải. Nhìn quanh căn phòng chỉ có mỗi mình, thoáng chốc trong lòng dâng lên chút cô đơn, lặng lẽ xen lẫn cảm giác tủi thân nơi đất khách quê người.
Xem thêm
Đồng bào vẫn đang kêu cứu!
Ghi chép của nhà văn Hội An
Xem thêm
Giấc mộng Kinh đô và khát vọng người viết
Bài đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số đặc biệt, 9/10/2025
Xem thêm