TIN TỨC

Không còn bao lâu nữa!

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2025-11-01 21:23:28
mail facebook google pos stwis
446 lượt xem

TRẦN ĐÔN

Tôi bắt gặp cụm từ “không còn bao lâu nữa” trong phát biểu của bà N.T.M tại Đại hội Hội Chiến sĩ cách mạng bị địch bắt tù đày (CSCMBĐBTĐ) thành phố Hồ Chí Minh lần thứ nhất (nhiệm kỳ 2025 – 2030).

Một cụm từ ngắn nhưng chạm đến tận đáy lòng.

Ở đây – trong hội trường này – nơi quy tụ 250 đại biểu, đại diện cho 4.861 người từng bị bắt tù đày qua hai cuộc kháng chiến trường kỳ (hiện còn sống).
Đây cũng là Đại hội đầu tiên sau khi hợp nhất ba địa phương TP.HCM – Bình Dương – Bà Rịa Vũng Tàu.

Tôi hiểu ý chị M. khi nói câu ấy. Vì đây là một tổ chức không có cơ hội phát triển thêm, mà chỉ có “tàn lụi – tiêu lần” (nói vui theo kiểu tự trào của nhiều người trong cuộc). Trong gần 5.000 người còn sống hôm nay, đa số đều ở ngưỡng 80, và không ít người đã vượt mốc 90.

Tôi cũng biết có một địa phương, chỉ sau một nhiệm kỳ 5 năm, số hội viên đã “rụng” hơn một nửa.

Đó là quy luật sinh – diệt, khắc nghiệt đến tàn nhẫn, chẳng chừa một ai.
Điều này thể hiện rõ trên từng gương mặt, dáng đi của từng đại biểu hôm nay.
Có người phải đến với nạng hoặc gậy. Có người được dìu từng bước lên lễ đài. Còn lại đa số là những bước chân run, mái đầu bạc phơ ít tóc, những mảng đồi mồi che khuất thời tuổi trẻ. Tôi chứng kiến có vị ra – vào toilet hàng chục lần trong một buổi Đại hội, nghe đâu ông ấy vừa xuất viện sau cuộc giải phẫu tuyến tiền liệt. Có người còn phải chịu cảnh tiêu – tiểu không tự chủ trên đường đến Đại hội…

Có vị nói thẳng: “Tao ráng dự lần này chắc là lần cuối”.
Một câu giản dị. Nhưng cứa vào người nghe như lưỡi dao lạnh.

Nhưng lạ thay – mọi người đều vui vẻ.

Tiếng cười vang lên. Tiếng gọi nhau í ới. Như thể những năm tháng đòn roi đã lùi xa. Chỉ còn lại niềm hạnh phúc gặp nhau.

Tôi thấy những cái bắt tay run run. Những giọt nước mắt chảy trong nụ cười. Những ký ức nhà tù Phú Quốc, Chí Hòa, Côn Đảo… được khơi lại trong niềm tự hào.
Họ kể những trận đấu tranh trong ngục tối bằng ánh mắt sáng ngời – như thể họ đang sống lại những ngày trẻ trung nhất của đời mình.

Ở đây, tôi không muốn bàn về thành công hay chưa thành công của Đại hội.

Vì bản thân sự có mặt của họ – đã là một thành công.

Thành công của một xã hội đủ bình yên để người cũ gặp lại nhau.
Thành công của y học hiện đại đã nâng cao tuổi thọ con người.
Và hơn hết: thành công của ý chí con người, vượt qua bệnh tật và tuổi tác, để đến với nhau – không vì mệnh lệnh chính trị nào – mà vì tình đồng đội thiêng liêng không đo đếm được.

Trong bài phát biểu, ông N.T.C – Anh hùng LLVT – Phó Ban Liên lạc toàn quốc CSCMBĐBTĐ Việt Nam – nói, giọng chậm mà chắc, về thân phận của những người từng đi qua địa ngục:

“Không có người tù nào mà không bị tra khảo, đánh đập.
Địch nói: ‘Không đánh cho tụi mày chết, nhưng sống cũng không bằng chết’.
Nửa thế kỷ rồi vẫn chưa lành. Có nhiều người không còn khả năng làm cha, làm mẹ…”

Rồi ông nói tiếp về “sự ngừng phát triển”:
“Những năm tù như một vết gãy trong cuộc đời. Khi người ngoài thăng tiến, người trong tù vẫn ở lại với gian nan.”

Tôi biết có người từng là chỉ huy, nhưng sau ra tù – xuất ngũ – cả đời chỉ mang quân hàm trung úy.
Trong khi những thuộc cấp ngày xưa – giờ đã là tướng tá.

Tất nhiên đó không phải là tất cả.
Vì vẫn có những người vươn lên rực rỡ, như ông T.T.S – Chủ tịch nước, bà T.M.H – Phó Chủ tịch nước, hay ông H.Đ – Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Việt Nam.
Nhưng họ chỉ là số rất ít trong hàng vạn người từng bị tù đày.

Nhìn vào tuổi thọ trung bình người Việt hôm nay, tôi hiểu rằng tập thể này đang đi đến những ngày cuối của một thế hệ.

Nhưng sự hiện diện của họ hôm nay – lại là một lần chiến thắng nữa:
Chiến thắng thời gian.
Chiến thắng sự lãng quên.

Và rồi, câu nói “Không còn bao lâu nữa!” lại vọng về trong tôi.
Đó có phải là một lời than? Hay chỉ là tiếng thở dài bình thản của những người đã đi qua mọi nỗi sợ?

Họ không sợ cái chết.
Họ chỉ sợ bị quên lãng.

Tôi tự hỏi:
Với họ – cuộc đời này sẽ ứng xử thế nào cho nhân văn nhất?

TP. Hồ Chí Minh, 31.10.2025

Bài viết liên quan

Xem thêm
Sương rơi trên lá non - Tản văn Hồng Loan
Có những đoạn đời, ta đi qua như kẻ mộng du giữa những vết xước của chính mình. Mỗi ngày trôi, ta tưởng mình vẫn sống, nhưng kỳ thực chỉ là đang lặp lại những hơi thở cũ, nhạt nhòa và vô nghĩa. Tổn thương không chỉ làm ta đau, nó khiến ta lãng quên, quên mất rằng mình từng có một tâm hồn trong trẻo, từng biết rung động trước điều nhỏ bé nhất trong đời.
Xem thêm
Người gieo hạt yêu thương – Tản văn Chu Thị Phương Thảo
Nhắc đến quãng đời học trò, tôi không thể quên hình ảnh cô giáo Trương Hoàng Oanh – người đã dìu dắt tôi suốt những năm cấp hai. Với tôi, cô không chỉ là một người thầy, mà còn là người mẹ thứ hai, người để lại trong lòng tôi những ký ức không thể phai mờ. Cho đến hôm nay, mỗi khi nhắm mắt lại, tôi vẫn thấy rõ ánh mắt hiền từ của cô, vẫn nghe giọng nói trầm ấm khi cô gọi tôi bằng cái tên thân thương: “Nhím” – cái tên gắn bó với tôi như một phần ký ức ngọt ngào của tuổi học trò.
Xem thêm
Những người con đất Quảng - Bút ký Phùng Chí Cường
Ngày 20 tháng 7 năm 1954 hiệp định Giơnevơ được ký kết, chấm dứt gần 100 năm người Pháp đặt ách đô hộ lên đất nước ta. Nhưng ngay sau khi chữ ký chưa ráo mực, thì đế quốc Mỹ đã nhảy vào miền Nam hất cẳng Pháp, đưa con bài Ngô Đình Diệm về Sài Gòn để lập ra chính quyền bù nhìn thân Mỹ, chúng rắp tâm chia cắt lâu dài đất nước ta. Năm đó, nhiều cán bộ miền Nam đã ra Bắc tập kết, để lại quê nhà, gia đình vợ con và những người thân, rồi họ cùng nhau mòn mỏi trông chờ ngày đoàn tụ. Tới ngày 30 tháng 4 năm 1975, miền Nam được hoàn toàn giải phóng, hai miền Nam - Bắc mới được sum họp một nhà. Vậy trong hơn 20 năm xa cách ấy những người ở lại miền Nam, dưới sự đàn áp điên cuồng của đế quốc Mỹ cùng bè lũ tay sai, họ đã phải sống ra sao? Chúng ta hãy đi tìm câu trả lời:
Xem thêm
Từ dòng Lam đến Vàm Cỏ Đông
Một đêm diễn đặc biệt tại Nhà Văn hóa Thanh niên, với tên gọi “Giai điệu từ những vần thơ”, trong chuỗi chương trình “Những ngày Văn học Nghệ thuật TP.HCM”...
Xem thêm
Nha Trang – Viên ngọc xanh, từ hoài niệm đến khát vọng – Bút ký Nguyễn Phú Thành
Thành phố Nha Trang, thuộc tỉnh Khánh Hoà được mệnh danh là “Viên Ngọc Xanh” của bờ biển Đông, không chỉ là điểm đến lý tưởng cho những ai yêu thích biển đảo mà còn là nơi lưu giữ những hoài niệm và khát vọng của xứ sở. Đồng thời, Nha Trang cũng hội tụ vẻ đẹp của lịch sử văn hóa và, du lịch biển làm nên vẻ đẹp hiếm có làm say đắm lòng người.
Xem thêm
Ở nơi tận cùng con nước – Bút ký Hồng Sương
Nắng tắt bên sông Long Xuyên, vỡ thành từng mảnh nhỏ trong làn hơi nước mỏng tang. Thành phố vào giờ tan tầm, người xe chen nhau, nhưng trong nhịp hối hả ấy, có điều gì thật đỗi dịu dàng, thân quen. Tôi ngồi bên bờ hồ, tay cầm ly nước, ngắm nhìn đám lục bình trôi trên mặt nước xiết. Xa xa, những chiếc ghe đánh cá lặng lẽ như những kiếp người trôi giữa dòng đời, bền bỉ đi tìm cái sống trong mênh mang nước bạc.
Xem thêm
“Từ Bến Nhà Rồng đến Ba Đình” – Phần 2
Đây không chỉ là cuộc hành trình theo dòng lịch sử, mà còn là cuộc trở về trong tâm tưởng – nơi mỗi bước chân đều in dấu biết ơn, tự hào và khát vọng được góp phần làm đẹp thêm dáng hình Tổ quốc.
Xem thêm
Tuổi thơ, mùa bão lụt và quê hương thương khó
Câu chuyện của hai nhà giáo Phạm Phú Phong (Khoa Ngữ văn, Trường ĐH Khoa học - ĐH Huế) và Huỳnh Như Phương (Khoa Văn học, Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn - ĐHQG TP. HCM)
Xem thêm
Với nhà văn Đoàn Thạch Biền
Làm một cuộc khảo sát bỏ túi với các anh chị và các bạn thế hệ 6X, 7X, 8X, 9X rằng người nào ảnh hưởng trong việc viết văn làm báo của mình nhất, đều nhận được câu trả lời: Nhà văn Đoàn Thạch Biền!
Xem thêm
Đoản khúc thời gian - Tản văn Hoàng Xuân
Trời tháng 10 bầm dập những đoản khúc, lúc mưa, lúc nắng, lúc lại dỗi hờn vừa mưa vừa nắng. Lòng tôi lại chông chênh nhớ về quá khứ. Quá khứ của những cơn gió lạnh đầu đông, của tiết trời giao mùa vương vấn, phảng phất xem lẫn một miền ký ức. Bao giờ tiết trời giao mùa cũng thế, làm cho con người có nhiều nỗi nhớ nhung, và cũng có nhiều cảm xúc dâng trào.
Xem thêm
Trên chuyến xe cuối ngày - Tản văn của Võ Văn Bảo Quốc
Ngày cuối tuần của một chiều cuối thu. Trong làn không khí se se lạnh của khoảng giao mùa, tôi trở về căn trọ nhỏ sau một ngày học đầy uể oải. Nhìn quanh căn phòng chỉ có mỗi mình, thoáng chốc trong lòng dâng lên chút cô đơn, lặng lẽ xen lẫn cảm giác tủi thân nơi đất khách quê người.
Xem thêm
Đồng bào vẫn đang kêu cứu!
Ghi chép của nhà văn Hội An
Xem thêm
Giấc mộng Kinh đô và khát vọng người viết
Bài đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số đặc biệt, 9/10/2025
Xem thêm
Nhớ mãi tác giả “Nhánh lan rừng”
Bài của Đại tá nhà thơ Trần Thế Tuyển
Xem thêm
Hương sắc mùa thu trên đèo Khau Phạ – Bút ký Phan Anh
Ngược quốc lộ 32, giữa nắng thu vàng óng ả, chúng tôi đến với xứ sở vùng cao Mù Cang Chải của núi ngàn Tây Bắc, theo tiếng bản địa của người H’Mông Mù Cang Chải có nghĩa là vùng đất gỗ khô. Nơi ấy có những đỉnh núi mờ sương cùng với vực sâu thăm thẳm. Những núi đá cao ngất quanh năm được mây sương bao phủ ấy cũng từng được nhiều người ví von tựa như nơi “đất trời gặp gỡ” và nổi tiếng với con đèo Khau Phạ, một con đèo cũng từng được liệt vào hàng trứ danh ở Việt Nam, nằm trong nhóm “tứ đại đỉnh đèo” (bốn con đèo hùng vĩ nhất, cao nhất, dài nhất, nguy hiểm nhất: đèo Mã Pí Lèng - tỉnh Tuyên Quang, đèo Ô Quy Hồ, Đèo Khau Phạ - tỉnh Lào Cai và đèo Pha Đin - nằm giữa hai tỉnh Sơn La và Điện Biên).
Xem thêm
Tuổi bốn mươi, một mùa lặng lẽ nở hoa – Tản văn Hồng Loan
Bốn mươi. Một chiều thu nào đó, trong làn nắng nhàn nhạt xuyên qua tán lá, chợt nghe ai đó gọi mình là “cô”, như một lời đánh thức dịu dàng. Mình khựng lại, không phải vì buồn, chỉ là một khoảnh khắc nhận ra: tuổi trẻ đã khẽ khàng rời đi, như cơn gió cuối hạ, nhẹ tênh nhưng đủ để làm lòng người thổn thức.
Xem thêm
Hương cốm xưa của mẹ – Tạp bút Võ Văn Trường
Mỗi lần có dịp ra Hà Nội trong tôi lại dâng lên những cảm xúc khó tả. Điều ấy cũng không mấy khó hiểu bởi tôi vốn là đứa trẻ sinh ra từ đất Bắc, mẹ là cô gái Hà thành đem lòng yêu mến và đến với ba tôi một cán bộ miền Nam tập kết. Hà Nội thật đẹp và quyến rũ, nhất là vào thu. Ngồi cà phê bên Hồ Hoàn Kiếm rồi lòng vòng những con phố cổ, tôi chợt nhận ra cứ đến tiết thu Hà Nội đâu chỉ có “hoa sưa thơm ven mặt hồ…” như lời hát trong “mối tình đầu” của nhạc sỹ Thế Duy mà Hà Nội còn là “vương quốc” mộng mơ của những gánh hàng hoa và Hà Nội của mùi hương cốm mới.
Xem thêm
Trở lại xứ sở Chùa Vàng
Ba thập kỷ sau, tôi trở lại Thái Lan không chỉ với tư cách du khách, mà còn là người kết nối văn hóa giữa hai dân tộc Việt – Thái, vốn có nhiều “mẫu số chung” về phong tục, tập quán và tôn giáo.
Xem thêm