- Thơ
- Chùm thơ viết về đất nước Palestine – Kỳ 2
Chùm thơ viết về đất nước Palestine – Kỳ 2
Trong hai ngày 27-28.6.2025, tổ chức Phong trào thơ thế giới (World Poetry Movement) tổ chức Ngày thơ vì hòa bình cho người dân Palestine và Dải Gaza. Tham gia ngày thơ có hơn 140 nhà thơ đến từ hơn 100 nước trên thế giới. Văn chương TP. HCM xin đăng lại từ vanvn.vn chùm thơ song ngữ Việt – Anh của một số nhà thơ Việt Nam viết trong chuyến thăm và làm việc với Hội Nhà văn Palestine tháng 6. 2023, do Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam nhà thơ Nguyễn Quang Thiều dẫn đầu.
Chùm thơ do nhà thơ Hữu Việt – điều phối viên Phong trào thơ thế giới tại Việt Nam tổ chức.
Nhà thơ Hữu Việt nhận thẻ hội viên danh dự Hội Nhà văn Palestine do Chủ tịch Hội nhà văn Palestine Murad Sudani trao
Thơ viết về đất nước Palestine của Hữu Việt
CHIẾC CHÌA KHOÁ
Trên móc đeo chìa khoá, bản đồ Palestine trước năm 1947 có gắn thêm… một chiếc chìa
Trong bức tranh “House” nhiều đặc trưng văn hoá của người Palestine cũng luôn có một chiếc chìa khoá
Trên logo biển tên tại nhiều công sở
Tôi thường thấy những chiếc chìa khoá…
Khoá để phòng kẻ gian còn chìa để mở
những cánh cửa trở về sau mỗi chuyến đi xa
75 năm trước, hàng triệu người Palestine bị đuổi khỏi nhà,
mở đầu thân phận lưu vong thế kỷ
Họ không kịp mang theo gì nhiều ngoài một chiếc chìa khoá
Kể từ đó nó trở thành một tuyên ngôn sắt đá:
Chúng tôi sẽ trở về!
Chiếc chìa khoá là ý chí truyền đời, là khát vọng tự do về lại ngôi nhà từng có chủ
Cho dù từ lâu nó đã bị san bằng bởi những họng súng và những chiếc máy ủi
Thì súng đạn không thể huỷ diệt chìa khoá trong tim của mỗi con người
Palestine 6.2023
TÔI HỎI…
Tôi hỏi Mohamed Dalla:
Con cá chúng ta ăn trong bữa trưa nay, các bạn đánh bắt từ đâu?
Mohamed trả lời: Chúng tôi mua.
Chúng tôi đã phải mua trên vùng biển của chính đất nước mình vì bị người Israel đang chiếm giữ
Tôi hỏi Juma Rifai khi cùng đi ra chợ: Ở Palestine tiêu bằng đồng tiền nào?
Juma trả lời: Chúng tôi tiêu bằng tiền Israel Skekel, Jordan Dinar, Euro và đô la Mỹ
Người Palestine không có đồng tiền của mình vì người Israel muốn thế. Họ không cho chúng tôi là một quốc gia
Tôi hỏi Sami Tamimi: Hôm qua anh đi đâu, cả ngày tôi không gặp?
Sami trả lời: Tôi ở trong bệnh viện. Em họ tôi và con trai, lính Israel vừa bắn bị thương rồi. Ở Palestine, ngày nào cũng có ai đó bị bắn
Tôi hỏi Murad Sudani: Vậy các anh làm thơ bằng ngôn ngữ nào?
Murad Sudani trả lời: Chúng tôi chỉ viết bằng ngôn ngữ A-ráp được trao chuyền từ dân tộc chúng tôi.
Ramallah, 3.6.2023
———————-
– Mohamed Dalla, nhà văn Palestine, dịch giả tiếng Anh
– Juma, nhà thơ Palestine
– Sami Tamimi, nhân viên đối ngoại của Hội nhà văn Palestine
– Murad Sudani, Chủ tịch Hội nhà văn Palestine
Ở RAMALLAH
Chúng tôi đi trong khu vườn bách thảo khô cằn nhất thế giới
Hàng bạch dương rì rào bên chùm thông khắc khổ
Vài cây cam trĩu quả
Những bụi hồng rực rỡ
Phượng đỏ một màu kỳ lạ
Bất ngờ hoa ban mong manh bên mộ nhà thơ Mahmoud Dawish…
Nhưng nhiều nhất vẫn là ô liu – loài cây bất tử
Thách thức khô cằn một đau đớn xanh
Chúng tôi đã gặp những đàn chim
Hối hả bay trong chiều chạng vạng
Những con quạ dạn dĩ
Những con sẻ tinh khôn
Những con bồ câu trầm tĩnh
Đậu trên tường rào thép gai rỉa lông
Hình như chúng đang suy nghĩ
Khi nào sẽ được ngậm nhành ô liu bay lên đón mặt trời?
Palestine ngày 1.6.2023
MẮT OLIVE
Trên bãi cỏ vàng rực nắng mai, rộng một cách hiếm hoi
Chỉ có chúng tôi và hai cây olive đơn độc nhìn về Jerusalem.
10 phút chạy xe từ Ramallah, nhưng với người Palestine là nghìn trùng cách trở
Những cây ô liu hằng ngày ngắm nhà thờ Mái vòm đá trên Núi Đền, nơi Thánh đường linh thiêng của người Arab
Qua dây thép gai và những khẩu tiểu liên lăm lăm nhả đạn
Có nỗi đau nào hơn thế này không,
Có uất ức nào nín nhịn thế này không?
Tôi chợt nhận ra loài cây cũng biết khóc
Những hạt lệ ánh lên rực rỡ dưới bình minh
Và trong đáy mắt người bạn Palestine tôi mới làm quen
Các nhà văn nhà thơ Việt Nam bên bờ sông thiêng Jordan-nơi lần đầu tiên Chúa Jesus làm lễ rửa tộiZ
THE KEY
On a keychain, the map of Palestine from before ’47
Hangs with a key—a silent token.
In the painting “House”, where heritage thrives,
A key is present, keeping culture alive.
On office signs and logos displayed,
I see the symbol that won’t fade.
Locks guard against thieves, yet keys hold the power
To open the door at the end of each hour.
Seventy-five years ago, millions displaced,
A century of exile they were forced to face.
They carried little, but one thing stayed—
A key in hand, their hope conveyed.
Since then, it speaks with steadfast decree:
We will return, our homes will be free.
The key is a legacy, a dream passed down,
A symbol of freedom where loss abounds.
Though bulldozers leveled their homes to dust,
And rifles silenced walls once robust,
No weapon can shatter the key they hold—
It lives in their hearts, unbroken, bold.
I ASK…
I ask Mohamed Dalla:
The fish we ate for lunch-where did you cast your nets?
Mohamed replies: We bought it.
We had to buy it from the waters of our own land,
for the sea is occupied Israel holds it now.
I ask Juma Rifai as we walk to the market:
What currency do you use in Palestine?
Juma replies: We spend Israeli Shekels, Jordanian Dinars,
Euros, or U.S. dollars.
Palestinians have no coin of their own-
because Israel wills it so.
They do not want us to be a nation.
I ask Sami Tamimi: Where were you yesterday?
I did not see you all day.
Sami replies: I was in the hospital.
My cousin and his son were shot by Israeli soldiers.
In Palestine, every day, someone is wounded by bullets.
I ask Murad Sudani: In what language do you write your poems?
Murad Sudani replies: We write only in Arabic,
the single tongue handed down by our ancestors.
Ramallah, 3.6.2023
———————–
– Mohamed Dalla, Palestinian writer, English translator
– Juma, Palestinian poet
– Sami Tamimi, Foreign Affairs officer, Palestinian Writers’ Union
– Murad Sudani, President, Palestinian Writers’ Union
IN RAMALLAH
We walk within the world’s most barren botanical garden-
Where birch trees whisper green beside gaunt pines.
The flame tree’s scarlet blooms burn with strange single hue,
And orange trees bear heavy fruit upon their branches.
Roses blaze in sudden splendor-
Then fragile ban blossoms appear before us,
Delicate as the poet Mahmoud Darwish’s grave…
Yet most abundant are the olive trees-immortal,
Defying desolation with pain cloaked in green.
We meet flocks of birds
Hurried through the twilight hour-
Bold crows,
Clever sparrows…
Only the doves remain calm, like sages,
Perched upon barbed wire fences, preening with pink beaks.
It seems they ponder-
When will the time come to clutch an olive branch
And soar to greet tomorrow’s dawn?
June 1, 2023
OLIVE EYES
On the golden grass, glowing in morning light,
A rare expanse of openness lies in sight.
Only we remain, and two lone olive trees,
Gazing toward Jerusalem in the breeze.
Ten minutes from Ramallah, the path would seem near,
Yet for Palestinians, it’s a chasm unclear.
The olive trees daily witness the Dome of the Rock,
Through barbed wire and rifles that never unlock.
What pain could cut deeper, what grief lasts this long?
What injustice demands silence, though the hurt feels so wrong?
I suddenly knew that even trees can cry,
Tears glinting bright beneath the morning sky.
And in the depths of my new Palestinian friend’s eyes,
I saw the olive trees weep, and their unyielding ties.
Palestine, 3.6.2023
HỮU VIỆT
Nhà thơ Trịnh Bích Ngân tại bảo tàng nhà thơ Palestine nổi tiếng Mahmoud Dawish
Thơ viết về đất nước Palestine của Trịnh Bích Ngân
THẢM HỌA CỦA NHÀ THƠ
Chỉ vào những bông hoa khô héo bên vệ đường
Tôi hỏi Juma Rifai hoa tên gì?
Hoa cà rốt dại
Chỉ vào bức tường cao chạy dài theo con đường
Tôi hỏi nhà thơ bức tường ấy ai xây?
Juma Rifai không trả lời, môi mím chặt
Và trước đền thờ Abraham khi phải dừng chân trước
những chốt chặn có những người lính trẻ Israel bồng súng dài đứng gác
Juma Rifai vội bước lên trước tôi như sẵn sàng che chở
Tôi chợt nhớ ý thơ trong bài thơ của Juma Rifai
Nhà thơ phải chuẩn bị cho những thảm họa đến gần
bằng cách chuyển tải ngôn từ
Hoa cà rốt dại khô héo vẫn quyến rũ ánh nhìn
Những bức tường bê tông vẫn ngang nhiên sừng sững
Và lăng mộ của các tổ phụ ở Hebron vẫn canh giữ bởi nòng súng
Tôi nhận ra thảm họa của nhà thơ.
Ramallah 5. 6 – Saigon, 16.7.2023
——-
*Juma Rifai, nhà thơ thuộc Hội nhà văn Palestine, cựu tù 4 năm tù giam trong nhà tù Isael do đấu tranh chống xâm chiếm.
CÀ PHÊ & MÁU
2 giờ 20 phút
sang một ngày mới
đã bỏ lại sau lưng
những tháng ngày khắc khoải
mà không kịp ngoái nhìn
2 giờ 24 phút
đêm trôi trong thinh lặng bồng bềnh
tiếng nhạc trườn theo những con sóng
tiếng chim trượt dài theo cành lá
giọt sương nắm níu khoảnh khắc mong manh
2 giờ 30 phút
Mahmoud Darwish đang pha cà phê
trong căn bếp của ông
trong ngôi nhà của ông
và cả trong ngôi mộ của ông
nơi Tổ quốc vẫn đang đi tìm hình đất nước
tách cà phê bốc khói
2 giờ 40 phút
tách cà phê trước mặt tôi
nguội dần
mà mùi hương vẫn phảng phất
cả hương vị từ tách cà phê của Dawish
người viết những câu thơ đặc sánh
cà phê và máu.
Thủ Đức, 3 giờ ngày 17.8.2023
——-
*Mahmoud Darwish (1941-2008) nhà thơ Palestine. Ông xuất bản hơn 30 tập thơ và 8 tập văn. Darwish được tặng thưởng nhiều giải thưởng quốc tế trong đó có giải thưởng Prince Claus Awards của Hà Lan, danh hiệu Hiệp sĩ văn học nghệ thuật của Pháp. Thơ ông được dịch ra hơn 20 thứ tiếng, nhiều bài thơ của ông được phổ nhạc tiếng Arab và rất được người Arab ưa chuộng. Ông qua đời đầu tháng 8/2008. Chính phủ Palestine đã dành ba ngày quốc tang tưởng niệm Mahmoud Darwish.
DI SẢN PALESTINE
Như một chiếc bóng
Sami luôn bên chúng tôi
cả khi trời tắt nắng
gió lạnh từng cơn riết róng
và đâu đó trong bóng đêm
mũi súng thép vẫn không ngừng
sục sạo
Sami vẫn đâu đó
phải, trái, trước, sau…
trong tiếng kinh cầu mà thanh âm
như nén sâu vào lồng ngực
trong tiếng kêu hốt hoảng
của lũ quạ đêm
vụt bay lên
Lặng lẽ
Sami bên chúng tôi
như quen thân từ ngàn năm trước
khi cây ô liu mọc cái mầm đầu tiên trên mảnh đất khô cằn.
Sami san sẻ cho chúng tôi cả gia tài mà anh có được
lo lắng, ân cần, chăm sóc và những dự cảm bất an
Có khoảnh khắc Sami không còn là chiếc bóng
anh bất ngờ trở nên quyết liệt
khi giành bằng được phần được mua những tập thơ của Darwish
và tặng cho chúng tôi
Như bất kỳ người dân Palestine nào
Sami muốn được trao tặng chúng tôi
thơ của Mahmoud Darwish
di sản quý giá của dân tộc mình
Di sản Palestine
thơ Mahmoud Darwish
được viết bằng trái tim ứa máu
và linh hồn của những người đã hóa đất đai.
Ramallah, 3.6.2023
——-
* Sami, làm việc tại văn phòng Hội Nhà văn Palestine, người theo phục vụ đoàn nhà văn Việt Nam trong chuyến công tác tại Palestine vào mùa hè 2023.
KHÔNG KHOẢNG CÁCH NÀO CÓ THỂ RẼ CHIA
Viết tặng nhà văn Rania Washa*
Chị viết cho em mình
người viết dở luận văn cao học
chàng trai được bao cô gái khát khao
một chiếc rễ của cây ô liu ngàn năm tuổi
một chồi xanh của đại ngàn cằn cỗi
Chị viết cho em mình
liệt sĩ Fadi Washa
người ngã xuống nơi chôn nhau cắt rốn
bởi viên đạn của kẻ xâm chiếm
người hy sinh cho màu xanh ô liu
cho hình hài Tổ quốc
được vĩnh viễn định dạng định hình
trên mảnh đất tổ tiên
Chị viết cho chính chị
bao ký ức vỡ òa
trái tim trong lồng ngực
con chim nhỏ trúng thương
giãy giụa trước đường bay
huyết lệ thành con chữ
Điệp trùng những con chữ
bao chiến binh quả cảm
theo bước chân Fadi Washa
mang theo vòng tay ấm
và những lời nguyện cầu
Chị viết tiếp luận văn
mà Fadi Washa bỏ dỡ
và sống cả phần đời
của những Fadi Washa
đã ngã xuống
cho dân tộc mình
đứng thẳng
Chị viết cho mẹ mình
những người mẹ như bao nhiêu người mẹ
không muốn ôm chiếc khiên ghi công
vào ngực
những bà mẹ
chỉ muốn được siết chặt vào lòng đứa con
mà mình rứt ruột đẻ ra
cưới vợ cho nó và chờ ẵm bồng
những thiên thần bé nhỏ
và lại được ầu ơ
những khúc hát
được sinh ra từ khói bếp
Không khoảng cách nào có thể rẽ chia
những trái tim có trong nhau
những linh hồn hòa vào máu của đất
những khát vọng tự do được hoài thai
cả trong chiếc mầm bé nhỏ
dưới bóng ô liu đơn độc trong chiều.
Beauty Inn hotel, Ramallah, sáng ngày 4.6.2023
——-
* Ngày 1.6.2023, trong chuyến công tác tại Palestine, đoàn nhà văn Việt Nam do nhà thơ Nguyễn Quang Thiều, chủ tịch Hội dẫn đầu, đã có mặt tại Trường Đại học Beirzeit tại Ramallah, Palestine, tham dự buổi tưởng niệm liệt sĩ Fadi Washa với sự tham dự cả ngàn sinh viên và các giáo sư. Trong sự kiện này, nhà văn Rania Washa, chị gái của Fadi ra mắt quyển tự truyện “Không khoảng cách” viết về cuộc đời tận hiến cho Tổ quốc của em trai mình.
Nữ nhà văn Rania Washa có em trai là liệt sĩ Fadi Washa
THE POET’S CATASTROPHE
I noticed the withered wildflowers on the roadside
and asked Juma Rifai, “What are these called?”
“Wild carrot flowers,” he replied
My eyes turned to the high wall running beside the road
and I asked, “Who built that wall?”
Juma Rifai said nothing, his lips pressed in silence
In front of the shrine of Abraham, stopped at a checkpoint
where young Israeli soldiers stood cradling rifles
Juma Rifai moved ahead of me
as if instinctively ready to shield
Then I recalled a line from one of his poems:
A poet must brace for approaching catastrophe
by turning it into language
The shriveled wildflowers still draw my eye
The concrete walls still defy the sky
And the tombs of the patriarchs in Hebron
remain guarded with the barrel of a gun
And in that moment, I understood
this is the poet’s catastrophe
(Ramallah, June 5, Saigon, July 16, 2023)
——
*Juma Rifai is a Palestinian poet, a member of the Palestinian Writers Union, and a former political prisoner who spent four years in Israeli detention for resisting the occupation.
COFFEE & BLOOD
2:20 AM
towards a new day
leaving behind
those anxious days
without a backward glance
2:24 AM
the night floats in quiet suspension
music trickles through the waves
birdsong brushes the leaves
dew clings to this delicate hour
2:30 AM
Mahmoud Darwish is making coffee
in his kitchen
in his home
and in his grave—
where his homeland still searches for its shape
a cup of coffee, still steaming
2:40 AM
the cup before me
has gone cold
but the aroma lingers
the taste of Darwish’s coffee—
he who penned those heavy verses:
coffee and blood.
(Thu Duc, 3:00 Am, August 17, 2023)
——
* Mahmoud Darwish (1941–2008) was a Palestinian poet of immense influence. He has published over 30 collections of poetry and eight volumes of prose. Widely acclaimed, Darwish received numerous international awards, including the Prince Claus Award (Netherlands) and the title of Knight of the Order of Arts and Letters (France).
His poetry has been translated into more than 20 languages, and many of his works have been set to Arabic music, resonating deeply with audiences across the Arab world.
He passed away in early August 2008. In honour of his legacy, the Palestinian government declared three days of national mourning.
THE PALESTINIAN HERITAGE
Like a shadow,
Sami is always with us
even when the sun has set
the wind lashes sharply and cold
and somewhere in the darkness
the steel muzzle of a gun
keeps prowling
Sami is still there
left, right, ahead, behind…
in the whispered prayers
pressed deep into the chest
in the startled cry
of night crows
bursting into flight
Quietly
Sami walks beside us
as if we’ve known him
for a thousand years since the first olive shoot pierced the dry soil
Sami shares with us the only wealth he owns
his worries, his care, his gentle kindness, and his silent fears for what may come
There are moments when Sami is no longer a shadow
He turns fierce
insists on buying volumes of Darwish’s poems
as our gifts
Like every Palestinian
Sami longs to offer us
the poetry of Mahmoud Darwish
the treasured legacy of his people
The Palestinian heritage
the poems of Mahmoud Darwish
written on bleeding hearts
and on souls that became the land itself
Ramallah, June 3rd, 2023
——-
* Sami, a staff member at the Palestinian Writers’ Association, accompanied and assisted the delegation of Vietnamese writers during their mission to Palestine in the summer of 2023.
NO DISTANCE CAN DIVIDE HEARTS
(For writer Rania Washa)
She writes for her brother,
who left his master’s thesis unfinished,
a young guy
whom longed to know many girls,
a root of the 1,000-year-old olive tree,
a green sprout of the barren wilderness.
She writes for her brother,
Martyr Fadi Washa,
who fell
where he was born and raised,
from the bullet of the invader,
who sacrificed for the green of the olive,
for the Motherland’s shape
to be eternally formed and defined
in the ancestral land.
She writes for herself,
memories overflowing,
her heart in its cage,
a wounded bird
flailing before its flight,
blood and tears turning into words.
Countless words,
brave
warriors,
following Fadi Washa’s footsteps,
carrying warm embraces
and prayers.
She continues the thesis
that Fadi Washa
left unfinished,
and lives the lives
of the Fadi Washas
who fell
so, their nation
could stand tall.
She writes for her mother,
mothers like so many mothers,
who do not wish to hold
a shield of honor
to their chests,
mothers who only want to tightly embrace
the child they bore,
to marry him off and cradle
little angels,
and once again hum
lullabies
born from kitchen smoke.
No distance can divide
hearts that
dwell within each other,
souls merged with the blood of the land,
aspirations for freedom
conceived
even in the smallest sprout
under the lonely olive tree at dusk.
(Beauty Inn hotel, Ramallah, morning of June 4, 2023)
——
*On June 1st, 2023, during a working trip to Palestine, a delegation of Vietnamese writers led by poet Nguyen Quang Thieu, Chairman of the Vietnam Writers’ Association, attended a memorial service for martyr Fadi Washa at Birzeit University in Ramallah, Palestine, which was participated by thousands of students and professors. At this event, author Rania Washa, Fadi’s elder sister, launched her autobiography “No Distance” about her brother’s life dedicated to the homeland.
TRỊNH BÍCH NGÂN