TIN TỨC

Đại dịch và tình người

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2021-09-23 22:18:15
mail facebook google pos stwis
1053 lượt xem

 (Vanchuongthanhphohochiminh.vn) - Tiếng lao xao ngoài ngõ vọng vào. Tiếng í ới gọi nhau nặng nề, yếu ớt. Những âm thanh này đã không còn xa lạ với Nhật gần nửa tháng nay nhưng anh vẫn vội vàng mở cửa bước ra xem. Đó là những người sống cùng con hẻm trong khu phố của anh. Những người bạn sớm tối với gia đình anh trong mấy chục năm qua.

       Từ ngày dịch bệnh bùng phát lần thứ tư, Sài Gòn rơi vào cảnh đau thương. Những tuyến đường lặng lẽ vắng tiếng còi xe. Những dãy phố im lìm vắng người qua lại. Còn đâu tiếng rao hàng lanh lảnh của các cô bán hàng rong. Còn đâu tiếng nô đùa của con trẻ mỗi khi chiều xuống. Phần lớn mọi người đều ở trong nhà. Thỉ thoảng mới có người mở cửa ra hóng chút khí trời. Ai cũng hạn chế tối đa việc tiếp xúc. Cần chia sẻ điều gì mọi người đều nhờ đến điện thoại. Ai cũng hiểu đó là cách để hạn chế sự lây lan dịch bệnh.

         Một tuần. Hai tuần. Ba tuần… Rồi một tháng, hai tháng, ba tháng đã trôi qua. Sài Gòn vẫn nhức nhối với những con số đau thương. Nhật bắt đầu thấy lo lắng. Con số nhiễm bệnh mỗi ngày mỗi tăng. Biết khi nào mới nới lỏng giãn cách? Biết khi nào mới được đến công ty. Một vài tuần thì ổn. Hay một, hai tháng thì có thể cầm cự được nhưng nay đã hết tháng thứ ba và ngày trở lại vẫn còn là ẩn số. Anh không thể không thấy bất an.

         Từ ngày Sài Gòn phát lệnh giãn cách theo chỉ thị 16 của Chính phủ, vợ chồng anh đều nghỉ làm không lương. Lúc nhận quyết định, Nhật cũng không lo lắng. Bụng bảo dạ chắc cũng tầm một hai tuần Sài Gòn lại khỏe thôi. Nhưng những ngày nghỉ càng lúc càng dài hẳn ra. Cả ngày nằm dài trong nhà không kiếm đâu ra đồng bạc mà bao thứ phải chi: tiền ăn, tiền điện, tiền nước, tiền lãi ngân hàng...Cái cảm giác tù túng vì không được làm việc biến mất, thay vào đó là nỗi lo ví tiền mỗi ngày mỗi cạn. Thiệt tình, trong anh lúc này, nỗi sợ đói cũng không ít hơn nỗi sợ nhiễm bệnh. Nhà anh đến sáu miệng ăn. Bố mẹ cũng không có lương bổng gì. Hồi còn trẻ hai ông bà có chút của để dành thì gom sạch đủ mua căn nhà. Nhờ vậy, vợ chồng anh không phải lo chuyện đất đai, nhà cửa. Nhưng lương công nhân cũng đâu có nhiều. Cuộc sống Sài Gòn lắm đắt đỏ, lương hai vợ chồng cũng chỉ đủ trang trải hàng tháng cho cả nhà. Rồi dịch bùng nổ, tất cả mọi chuyện đóng băng...

       Nhật cố giấu diếm những lo lắng. Hằng ngày, anh cố vui đùa cho mọi người vui vẻ nhằm quên đi sự tù túng kéo dài. Hơn nữa, nếu so với dân nhập cư, thì anh vẫn còn may mắn hơn nhiều. Anh may mắn hơn hàng ngàn người vô gia cư phải lăn lộn trên vỉa hè hay dưới gầm cầu, ngấu nghiến những ổ bánh mì 0 đồng từ những nhóm thiện nguyện. Nhìn họ xanh xao, mừng rỡ cúi rạp người khi nhận được những gói quà từ thiện lòng anh xót xa cho những phận người. Anh may mắn hơn những người nhập cư phải chui rúc trong các khu trọ chật hẹp. Nhìn họ gánh gồng trên xe máy tìm cách rời khỏi thành phố, vật vã trên những tuyến đường dài để trở về với quê hương, lòng anh thấy quặn thắt. Anh may mắn vì đến giây phút này vẫn còn được ngồi ăn chung bữa cơm với người thân, được nhìn thấy họ mỗi ngày. Có lúc bắt gặp hình ảnh những chiếc xe cứu thương chở tử thi từ các bệnh viện hay các trung tâm cách li đi hỏa táng, Nhật ước gì nạn dịch nhanh chóng qua đi, an lành sớm trở về với mọi người.

***

         Sau mấy phút lao xao, chiếc xe lăn bánh chở người không may đi hỏa táng. Nhật quay lưng khép cửa vào nhà. Một ý nghĩ thoáng qua khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Anh mừng thầm khi nghĩ đến gia đình anh hiện vẫn yên ổn. Bỗng Nhật thấy xấu hổ vì những suy nghĩ ích kỉ của bản thân. Anh tự nhủ phải phấn chấn lên, phải cố gắng chấp hành lệnh cách li của thành phố, chỉ cần ở yên một chổ, tuân thủ nghiêm ngặt khẩu hiệu “5K” rồi Sài Gòn cũng sẽ qua thôi. Nhật tin nhất định Sài Gòn sẽ qua được giai đoạn khó khăn này bởi người Sài Gòn ai cũng đôn hậu, thấm đượm tình người. Họ sống chân tình, xởi lởi. Họ sẵn lòng giúp đỡ, cưu mang nhau. Nhật thoáng nghĩ đến những câu chuyện người dân giúp nhau trong mùa dịch được chia sẻ hằng ngày trên truyền điện tử. Anh thấy ánh lên những niềm tin, hi vọng. Giả sử một ngày nào đó gia đình anh thiếu thốn thì vẫn còn đó các đoàn thể của chính quyền địa phương, các địa chỉ của những mạnh thường quân. Nhật tin mọi người sẽ không ai bỏ rơi anh. Họ sẽ sẵn sàng giúp anh như họ vẫn đang giúp cho nhiều trường hợp khác.

       Nhật nhớ đến một thông tin đăng trên trang facebook mà ấm lòng: “Công nhân và những người vô gia cư ở Sài Gòn hãy liên hệ trực tiếp với chị Hoa theo số 0916344678 để được ở trọ miễn phí: (1) Khu phòng trọ 26 phòng, ở được 100 người, mới chưa sử dụng tại địa chỉ: 345 Tô Ngọc Vân, Phường Thạnh Xuân, Quận 12, Thành phố Hồ Chí Minh. (2) 40 phòng trọ, sức chứa 160 người tại địa chỉ: 2150/25/28/45 Quốc lộ 1A, khu phố 1, phường Tân Chánh Hiệp, quận 12, Thành phố Hồ Chí Minh.Tình người sao mênh mông quá. Trong cơn bạo bệnh, người ta mới thấy hết cái tình của nhau. Người Việt ta xưa nay là thế: yêu thương, đùm bọc nhau nào đâu nghĩ đến phải máu mủ ruột rà.

      Như chuyện anh Phạm Phú Quốc, 48 tuổi, chủ khu nhà trọ tại hẻm 79 Trần Văn Đang, phường 9, quận 3, Khi hay tin người dân trong con hẻm 377 đường Cách mạng Tháng Tám phường 12, quận 10 bị phong tỏa, anh sẵn sàng chở hàng chục gói quà là nhu yếu phẩm, là những túi thuốc điều trị covid đến hỗ trợ cho người dân. Trước đó, anh Quốc còn giảm tiền thuê nhà cho các hộ đang sống ở khu trọ của anh. Nghe đâu, hai vợ chồng anh có 20 phòng trọ, lúc đầu anh giảm giá thuê phòng, sau thấy dân trọ khó khăn, anh miễn phí hẳn cho họ. Thậm chí anh còn cho họ lương thực để chống chọi qua mùa dịch. Anh kể: số tiền dưỡng già của hai vợ chồng, anh mang ra hết lo cho dân nghèo trong đợt dịch này.

       Rồi chuyện anh Đoàn Ngọc Hải cũng thấm đẫm tình người. Anh Hải cùng với nhóm Nhất Tâm đi làm thiện nguyện. Ngày nào nhóm cũng nhận điện cầu cứu của các bệnh nhân là F0. Từ thông tin của các cuộc gọi, xe anh Ngọc Hải cùng nhóm Nhất Tâm sẽ chở bình ô xi đến giao tận nhà cho họ mà không lấy bất kì chi phí nào. Nghĩa cử này cao đẹp biết bao! Để giúp đỡ những bệnh nhân, những người làm thiện nguyện phải lăn lộn chạy từ chổ này sang chổ kia, nhanh chóng chuyển những bình ô xi đến kịp thời để cứu sống từng người. Công việc đó hết sức nguy hiểm. Họ phải thường xuyên tiếp xúc với người bệnh nhưng ai nấy đều nhiệt huyết. Ai cũng muốn đóng góp chút công, chút của để nhanh chóng vực Sài Gòn khỏe lại. Những bức ảnh anh Đoàn Ngọc Hải ăn vội vả, qua loa trên đường đi thiện nguyện cứ ám ảnh trong lòng Nhật. Anh xúc động vì tình người thật ấm áp!

        Nhật nghĩ rằng những ai làm thiện nguyện đều hiểu có thể một ngày nào đó vì cứu người mà chính họ sẽ trở thành F0. Nhưng điều đó với họ không quan trọng. Tình thương dành cho đồng bào khiến họ quên đi mọi hiểm nguy. Nghĩ đến đây, Nhật nhớ câu chuyện anh Vũ Quốc Cường mà dân quận 1 thường gọi bằng cái tên quen thuộc: Cường Béo. Anh sống tại Bến Nghé, quận 1. Mấy năm qua, anh duy trì hai quán cơm chay để hỗ trợ người nghèo. Dù nằm sâu trong ngõ nhỏ nhưng quán cơm của anh vẫn luôn là địa chỉ thân thuộc của hàng nghìn người nghèo tại Sài Gòn. Đến khi Sài Gòn lâm bệnh, bếp cơm của anh đã hỗ trợ rất nhiều cho các bệnh viện, tuyến đầu chống dịch. Người ta truyền tai anh Cường rất dễ thương, nhẹ nhàng và vui tính. Hễ ai tiếp xúc đều yêu mến anh. Hơn hai tháng phục vụ chống dịch, không may anh đã nhiễm vi-rút và không qua khỏi. Cả cộng đồng mạng xót xa, thương tiếc khi hay tin anh ra đi. Nhìn bức di ảnh của anh được đăng trên báo chí, Nhật không cầm được nước mắt. Anh mặc bộ đồ như quý sư ở nhà chùa, nụ cười tươi tắn, hiền hậu. Một con người từ tâm là vậy, lại bỏ cuộc đời ra đi quá sớm. Nhật thấy khóe mắt cay cay khi nghĩ đến những hi sinh thầm lặng của anh Cường hay anh Quốc, anh Hải và của nhiều người khác. Họ vẫn âm thầm ngày đêm cống hiến hết sức mình để giúp bà con sớm qua cơn đại dịch. Tấm lòng của họ ấm áp không gì đong đếm đủ.

      Miên man với những dòng suy nghĩ Nhật thấy nhẹ lòng. Có cơn mưa nào mà không tạnh? Có cơn bão nào mà không tan? Có đêm đen nào mà kéo dài đến vô tận? Khi tình người đong đầy đến thế thì tất cả mọi chuyện rồi sẽ qua. Ánh sáng cũng sẽ chờ chúng ta ở cuối con đường. Nhật tin tưởng và mỉm cười khi vợ anh nhắc nhẹ: “Mai ba sắp nhỏ có giấy hẹn đi tiêm vắc-xin rồi nha!”

                                                                                                  Thanh Túy

 

Thông tin tác giả:

Họ tên: Nguyễn Thị Thanh Túy

Số điện thoại: 083.4251.639

Địa chỉ liên hệ: Phường Hương Hồ, Thành phố Huế, Tỉnh Thừa Thiên Huế.

 

 

 

 

Bài viết liên quan

Xem thêm
Thương phố ngày đau… – Tản văn của Thanh Tuân
Nghe cái tên thôi đã thấy xa hoa, mĩ miều. Phố. Nghe tên thôi đã gợi sự sầm uất, tấp nập. Và phố, những tráng lệ, nguy nga của nhà cao tầng, biệt thự; những xô bồ của dòng người xuôi ngược; những inh ỏi còi xe gầm rú; những tiếng rao quà đêm ngọt lịm như rót mật. Và phố, rộn ràng với nhạc xập xình có, du dương có; lung linh với những ánh đèn muôn màu sắc… Cứ nghĩ phố mãi với những niềm vui say ngất bất tận, thế nhưng đâu ai hay phố cũng có những ngày buồn. Đó là những ngày phố trở bệnh.
Xem thêm
Sài Gòn ơi! Tôi hứa…
Gần một tháng rồi Sài Gòn oằn mình chống đỡ với nạn dịch covid. Các tòa nhà đóng kín, phố xá vắng vẻ, đìu hiu, quán hàng cửa đóng im lìm, lác đác còn lại những những của hàng nhu yếu phẩm và các quán xá phục vụ mang về. Tuy nhiên khách cũng thưa thớt vắng vẻ.
Xem thêm
Sài Gòn mùa thương
Em Hà Nội điện thoại vào quan tâm hỏi, những ngày Sài Gòn - TP Hồ Chí Minh giãn cách theo chỉ thị 16 có tâm sự gì, cảm xúc ra sao? Bỗng dưng cay mắt, bỗng dưng lạc một nhịp thở…
Xem thêm
Sài Gòn mưa - tình người như nước tràn đầy thương yêu
Tiếng mưa xối xả nghe đến thương con phố. Chen trong mưa tiếng còi xe cứu thương như xé đêm rẽ nước lao đi hối hả đau rát như vết cắt.
Xem thêm
Trăng Trung thu vẫn tỏa sáng ấm áp
Trung thu năm nay Sài Gòn - TP Hồ Chí Minh chắc buồn lắm
Xem thêm
Những người xây nền móng cảnh sát biển Việt Nam
Lực lượng CSB Việt Nam đã có và vẫn luôn có những sĩ quan trung thành và sẵn sàng quên mình vì biển đảo của Tổ Quốc.
Xem thêm
Du Tử Lê – Ai nhớ ngàn năm một ngón tay
Bài viết tác giả gửi đăng nhân 2 năm ngày nhà thơ Du Tử Lê rời cõi tạm.
Xem thêm
Sài Gòn thương khó - Sài Gòn hồi sinh
Trước đã yêu Sài Gòn/ Trong mất mát yêu hơn Sài Gòn
Xem thêm
Chạm vào đâu cũng thấy mình mắc nợ
Nếu cắt đứt quá khứ, ta chỉ còn là cái cây bật gốc, với một tương lai héo rũ, yếu ớt.
Xem thêm
Mùa thu rồi cũng trôi qua | Đoản văn | Bích Ngân
Viết, nha chị! Mùa thu ngun ngút rồi cũng trôi qua.
Xem thêm
Nhớ nhà văn Lê Văn Nghĩa
(Vanchuongthanhphohochiminh.vn) - Bạn là nhà văn, nhà báo nổi tiếng. Bạn mất vào thời điểm đại dịch bùng phát dữ dội phải cách ly, phong tỏa, bạn bè không thể tiễn bạn một đoạn đường…
Xem thêm
Những ký ức không thể nào quên| Lê Tú Lệ
Ông bà mình thường nói “Nghĩa tử là nghĩa tận”.
Xem thêm
Siêu lý của tình yêu - Bút ký của Nguyên Ngọc
Gần đây, Bảo tàng Quân đội đã công bố bức thư của Đặng Thùy Trâm gửi người yêu và cả trang nhật ký của Khương Thế Hưng, tức M. trong nhật ký của Trâm. Tôi biết cả hai người ấy gần như là từ đầu, cuộc chiến đấu anh hùng, tình yêu đẹp, buồn của họ, và từ lâu tôi cũng suy nghĩ nhiều về câu chuyện đau đớn này.
Xem thêm
Chiều mưa sông Sài Gòn và trăng 16 hạ ngươn
Mưa mùa Sài Gòn đã đến cái hẹn tới luc đỏng đảnh dỗi hờn “ông tha bà không tha” như triệu triệu năm miền đất phương Nam này...
Xem thêm
Cây học trò
Có lẽ rất lâu nữa tôi mới có dịp về lại chốn cũ, trường xưa Long Hựu, Vĩnh Bình ắp đầy kỉ niệm. Đời người khác nào đời cây luôn sẵn lòng, hết lòng dâng quả, tỏa hương ngọt ngào, thanh tao cho cuộc đời khi chữ tình bền sâu gốc rễ.
Xem thêm
Trên chuyến tàu về quê ăn Tết
Bản dịch của Trương Văn DânMệt mỏi! Chiếc xe lửa liên tục dằng xóc tạo nên những va đập trên lưng làm toàn thân tôi ê ẩm. Có lúc cơn mệt nhọc đã làm tôi thiếp đi trong một giấc ngủ ngắn, rồi giật mình thức giấc vì cái đầu lắc lư, đập lên thành toa, đau điếng.
Xem thêm
Tháng 12 xuôi về Tết hồn quê
(Vanchuongthanhphohochiminh.vn) – Chiều nay, giữa đất Sài Gòn hoa lệ. Tôi lang thang một mình trên phố, dường như năm nay Sài thành cũng mang hơi hướng của tiết trời miền Trung lẫn cả miền Bắc, một chút lành lạnh hanh hao, có chút mưa có chút khắc khoải bồng bềnh. Có lẽ thành phố vừa trải qua một trận ốm nên gió chướng cũng ùa về theo. Một cánh chim nhỏ khẽ bay ngang giữa bầu trời rộng, chợt thấy mình lạc lõng, chơi vơi giữa dòng đời xuôi ngược trong dòng xe hối hả, ồn ào của một mảnh đất như lạ nhưng lại từng quen. Xa xa những cánh hoa màu tim tím lờn vờn buông nghiêng trong gió rồi khẽ chạm xuống mặt đất một niềm riêng mang.
Xem thêm
Hoa bông súng phèn
(Vanchuongthanhphohochiminhvn) - Nhá nhem tối, khi đóng xong cửa chuồng heo và chốt ngang cửa chuồng gà là tôi chạy tót ngay qua nhà anh, hai anh em dẫn nhau đi xem ti vi. Trong xóm đã có nhiều nhà mua được tivi trắng đen, nhìn lác đác những “bờ cào” dựng ngược trời, lơ lửng nóc nhà mà ước ao thật thích.
Xem thêm
Huyền sử mẹ | Trầm Hương
Bài viết kỷ niệm 40 năm thành lập Hội Nhà văn TP.HCM của nhà văn Trầm Hương
Xem thêm