TIN TỨC
  • Truyện
  • Hẩm hiu phận đời | Quách Mỹ Kiều

Hẩm hiu phận đời | Quách Mỹ Kiều

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2022-11-28 12:49:39
mail facebook google pos stwis
3169 lượt xem

CUỘC THI TRUYỆN NGẮN HAY 2022

QUÁCH MỸ KIỀU

Gò Mít nằm biệt lập trên mô đất cao bên kia mương, bao bọc xung quanh là đồng ruộng mênh mông. Bên này là con đường đất, hai bên hai hàng bạch đàn thẳng tắp, đổ xuống con dốc thoai thoải, lởm chởm, gập ghềnh những hố, những gờ đá lớn nhỏ nhấp nhô rồi băng qua đoạn bãi cát, đi lên cây cầu làm bằng 4 cái ống dầu sắt cỡ cột điện. Mấy cái ống đã rỉ sét nên người ta dùng thân tre luồn nẹp vào trong ống để cho chắc chắn. Cây cầu là nhịp nối xóm bên này với Gò Mít bên kia.

Vừa qua khỏi cầu, nhìn xéo về phía bên phải là túp lều rách nát xiêu vẹo của mẹ con thằng Mít. Mái lều lợp lá, phủ thêm tấm bạt đã rách tả tơi, rũ xuống gần thềm đất, che quá nửa lùm cỏ lau mọc tua tủa xung quanh 4 vách nứa mục nát, thủng toạc nham nhở...

Xóm Gò Mít cheo veo có 5 hộ, tính luôn túp lều của mẹ con Mít nữa là 6; 5 ngôi nhà kia là nhà gạch nhưng cũng tồi tàn, lụp xụp, vách cũ sờn, nứt nẻ loang lổ phủ đầy rong rêu, mái ngói đã ngả sang màu đen kịt của khói bếp lâu năm. So với túp lều mẹ con Mít thì khá hơn, nhưng nhìn một lượt cái nghèo nàn u ám bao trùm lên như nhau.

Sáng nay sau mươi ngày liền âm u, dầm dã, mưa tạnh đôi chút, trời trong. Đàn vịt ông Tám Được đã ăn tròn diều, Mít lùa vào bãi cát bồi dưới mương, cột cổng mành tre lại, nhốt cho chúng tự do bơi lội dưới đó. Tranh thủ phút rảnh rỗi, nó vác cần câu ngồi vắt vẻo trên cầu câu cá. Tiết tháng 9, mưa dầm rả rích cả ngày, không khí se se lạnh. Trời này mà được ngồi cuộn tròn trên chõng tre với củ khoai lang nướng nghi ngút khói, nóng hổi vừa ăn vừa hít hà thì khoái biết mấy, Mít nghĩ. Rồi nó ngó về phía túp lều thấy má đang đội cái nón cời, tay cắp rổ lom khom dưới hố bên hông lều hái rau muống. Gió thổi thốc hơi nước từ mương lên phả vào mặt mát lạnh, lòng nó như cũng được gió mơn trớn xoa dịu.

Kể ra những lúc thế này nhìn má thật thương! Mít thả hồn mơ màng cảnh hai má con xúm xít bên mâm cơm với rổ rau muống luộc, tô nước rau vắt chanh chua chua và dĩa trứng chiên, rồi bất giác nuốt nước miếng đánh ực.

Mít thích nhất mấy tháng mưa, không khí lành lạnh. Dù thiệt ra ngồi trong lều chả khác gì ở ngoài trời sất. Gió rít vào mấy cái lỗ vách nứa rách, rét thấu da. Tấm mái bạt lủng lỗ chỗ, nước mưa cứ thế rịn chảy xuống ướt nhẹp. Chỗ cái chõng tre hai má con nằm, nó với má phải lấy áo mưa dừng lại trên đầu. Hai má con tranh thủ lúc trời tạnh, mở đống củi khô buộc trong lớp túi bóng, dựng ở xó lều ra nấu cơm, luộc rau, luộc trứng. Má con cứ thế tíu tít bên mâm cơm nóng hổi nghi ngút khói, vừa kịp xong bữa là trời mưa lại. Hai người nhảy phóc lên chõng tre ngồi, nghe tiếng mưa rớt lộp bộp trên mái bạt lấy làm thích thú cười khanh khách, buồn buồn má lôi nó ra bắt chí, rồi má con ôm nhau cuộn mình trong cái chăn rách ngủ ngon lành. Tiếng ếch nhái ngoài ruộng, dưới mương vọng lên ộp ẹp ru cả mẹ lẫn con vào giấc ngủ say nồng. Tính vậy mà những ngày tháng ấy với Mít lại sướng rơn.

Thoảng nghe đằng bờ ruộng xa xa vọng lại tiếng cười nói rôm ran của mấy bà xóm bên đi làm đồng về, Mít biết ngay trong toán có bà Lan, bà Ngã, bà Lành. Cái giọng ngoa ngoa của mấy bả sao lẫn vào đâu được. Mọi khi, nếu đang ở trước lều, chỉ thoáng nghe tiếng mấy bả từ sau lùm tre là Mít liền chui vào lều tránh, hoặc giả có đang lùa vịt dưới mương nó cũng tìm cách lẩn vào đám cỏ lau ven bờ để khuất khỏi tầm mắt mấy bà ngay. Nhưng lần này, vì đang ngồi ở giữa cầu, có đi qua bên kia hay ngược lại bên này cầu cũng đụng mặt. Muốn tránh cũng không xong khi mà tiếng cười nói chan chát đã sát đầu cầu. Nên Mít ngồi im, gượng giả vờ tập trung vào cần câu của mình. Những bước chân sượt qua lưng áo.

- Mít Sành, rảnh rang câu cá sướng nhen, xem chừng vịt giẫm nát ruộng người ta - Bà Lành văng lời mỉa.
- Cái mặt y đúc ông Sành... Chắc rồi cũng giống cái nòi không nên nết cha nó thôi... Lấp liếm đến con đàn bà điên cũng không chừa - Bà Lan rít lên giọng the thé qua hai hàm răng.

Bà Ngã rầm rì trong cuống họng điệu bỡn cợt:
- Cha già không nên nết vậy mà coi bộ ngon nhen, lấp 9 tấc đất rồi nhưng đố ai quên mặt, có bản sao đây mà.

Rồi mấy bà phá lên cười.

Mít nãy giờ ngồi cúi gằm mặt xuống mương im ru, dường như lớn lên từ những lời xì xào dè bỉu đã đâm ra nhờn nên biết tự tạo cho mình vẻ mặt giả lơ khá đạt. Đợi cho bóng mấy bà khuất trên đường đất, phía sau hàng bạch đàn, Mít mới dám ngẩng mặt lên.

Thỉnh thoảng Mít cũng hay qua xóm bên kia. Khi thì do ông Tám Được kêu qua nhà lấy tiền công, tiện ghé mua chai dầu, chai nước mắm. Lần thì theo tụi thằng Hũ, con Tý qua tạp hóa bà Cúc mua bi về cả bọn bắn chơi, lần nữa là đi kiếm má dắt về, do mùa nắng má lại lên cơn điên lang thang qua tít xóm bển.

Trong mắt nó xóm bên bển rộng thênh thang, nhà cửa san sát, ban đêm ánh đèn dập dìu, đông vui nhộn nhịp ghê lắm. Buổi sáng người ta ngồi ăn sáng ngay sạp bánh ướt, bánh hỏi bà Béo, chỗ ngã ba đông nghịt. Còn ở quán cà phê bà Bốn Giàu, tiếng nhạc xập xình từ sáng đến tối, mấy ông ngồi trỏng tán dóc rộn rịp cả lên.

Mít nghĩ: Ngộ! Cái xóm rộng thênh thang mà lòng mấy người lớn bên bển sao chật hẹp, không bằng túp lều rách nát của má con nó nữa. Quay đi quay lại bao nhiêu năm trời cứ lấy chuyện nó giống ông Sành cười cợt mãi không chán. Mỗi lần nghe giễu vậy là nó thấy xấu hổ lắm, lỡ đang đi với tụi con Tý thằng Hũ thì còn ngại hơn nữa vì tụi nó nghe vậy lại thắc mắc hỏi Mít: Ủa ông Sành là ai hả mầy hen? Và lúc nào Mít cũng trả lời: Tao cũng đâu có biết đâu. Nhưng lòng nó như có vết gai cào xước, rát rát khó chịu, cứ bứt rứt bởi cái sự không biết của mình chẳng có ai giải đáp cho. Phải chi má được bình thường như cô Hạnh, cô Nga mẹ thằng Hũ, con Tý thì may ra nó hỏi má được, đây những ngày mát mẻ, tỉnh táo nhất thì suy nghĩ và cách nói chuyện ngây ngô của má cũng chả khác gì mấy đứa tụi nó, hỏi sao cho đặng.

Mười tuổi đầu, Mít đã có suy nghĩ già dặn hơn tụi bạn chí cốt của mình là thằng Hũ con Tý gấp mấy lần. Đôi khi nó ngồi trầm ngâm với những suy tư thẳm sâu trong dạ như ông cụ non, để rồi nó rút ra được thế này: Thế giới bao la rộng lớn xóm bên kia, tuy rộng thật, nhưng lỡ nó có đi ngang qua thì cả con đường đất, hàng bạch đàn, cái sạp gỗ bà Béo, hay quán cà phê bà Giàu... Đâu đâu cũng có vài cặp mắt như chỉ chực lia vào nó để bỡn cợt, miệt thị. Mà thiệt, ông Sành từ nhỏ tới giờ nó chưa gặp bao giờ, bà Sành thì nó biết, vì bà này mỗi lần ngó thấy nó là lườm, nguýt, khạc nhổ... còn đáng sợ hơn cả mấy bà kia, làm như nó mang cái hơi bùn bên Gò Mít qua làm vây tanh cho bả vậy đó. Nên xóm bển tuy rộng lớn, huyên náo mà nó chui vô thấy khó lọt hơn cả cái túp lều nhà mình. Chính vì vậy cực chẳng đã có việc mới phải qua bên đó, chứ không bao giờ Mít muốn bước chân qua khỏi làn ranh của cây cầu sắt này.

Với Mít, nó chỉ nhớ được những kỷ niệm của đời mình từ hồi năm tuổi tới nay. Và trong ký ức đó, một là hình ảnh hai má con, mùa mưa rong ruổi cùng đàn vịt hết đồng xa đến đồng gần, mùa nắng thì tâm tính má bất thường, la hét, bỏ đi lang thang, thấy gì là nhặt nấy về chất ngập trong túp lều, nó phải khổ sở trông chừng, không cho má đi lạc. Hai là ký ức về mọi người trong xóm Gò Mít như: bác Bảy, chú Lượng đi chặt lá về lợp lại túp lều giúp nó, rồi cô Hạnh, cô Nga đi nhận gạo diện hộ nghèo về đổ vào cái thùng nhựa đầy ắp cho nó, còn bà Hằng ngày nào cũng tạt qua lều chỉ để dặn dò nó chuyện nọ chuyện kia... Lục tung ký ức nó cũng không nhớ được ông Sành là ông nào để biết mình có giống ổng thiệt hông. Nó là con của má nó mà hổng ai nói giống má hết trơn, tự nhiên cứ đi cợt giống ông Sành, thử có tức hông.

Suy đi tính lại Mít thấy mình yêu xóm Gò Mít quá đỗi. Nó thích con Tý, thằng Hũ, bà Hằng, cô Hạnh, cô Nga, bác Bảy, chú Lượng. Họ chả ai nhắc đến ông Sành nào trước mặt nó. Thỉnh thoảng trời mưa nhà không còn đồ ăn, chỉ có gạo, các cô, các bà ngâm gạo đổ bánh xèo lại bưng sang cho má con nó một dĩa đầy. Có con cua, con ốc bác Bảy, chú Lượng bắt được cũng đem cho hai má con nó. Cái xóm bé tẹo tèo teo mà tình người ấm áp bao la đùm lấy nó ròng rã bao năm trời.

Ngót rồi mùa mưa bình yên cũng đi qua, năm nay, mới non tháng 5 mà trời nắng như đổ lửa. Mít lùa đàn vịt lên đồng cho rúc gốc rạ ăn lúa rụng. Hôm nay người ta đã gặt xong đám cuối cùng, đồng mênh mông trơ gốc rạ, lũ vịt lạch bạch tha hồ cắm mỏ sục lúa, tìm tép, cua, ăn no căng diều. Con nào con nấy béo mẫy. Không sợ lũ vịt giẫm mẹp lúa như lúc đồng chưa gặt nên yên tâm để đàn vịt đó, nó chạy vòng về lều xem má có lang thang đâu không. Về tới nơi, nhìn quanh thấy im ắng, vén tấm màn cửa áo mưa ngó vô lều cũng không có, Mít chạy ù ra mương, nhìn xuống dưới nước thấy má đang bì bõm, một tay vạch lau lấy rác, một tay bưng rổ đã đầy những rác là rác. Nó nhảy tõm xuống giằng lấy rổ, đổ hết rác ra rồi vừa lấy sức lôi má lên bờ vừa nài:
- Về...! Về má!
Má nó mặt cười như mếu, cặp mắt trắng dã ngây ngây dại dại nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo thằng nhỏ chứ không cự lại.

Về đến lều, Mít múc nước trong vò rửa sạch hai chân lấm lem bùn, cát cho má, xong dắt vào lều, nó ấn má ngồi xuống cái chõng tre đã gãy mấy nan xập xệ, giận dỗi nói:

- Má ngồi im đó, để con nấu cơm nghe hông!
Vào mùa nắng, đặc biệt là tiết hè tháng 5, tháng 6 là khoảng thời gian Mít nhọc nhằn khốn đốn không sao kể hết: hông lẽ vừa đi chăn vịt vừa dắt tay má kề kề theo bên mình để cho má khỏi quậy. Có hôm nó cũng đành làm vậy thiệt, nhưng má vui thì còn để nó dắt tay đi đâu đi, chứ má mà nổi cơn buồn lên là không kể ở giữa ruộng lúa người ta hay dưới mương nước, cát nhèm nhẹp, má nằm chèm bẹp ăn vạ ra đó, nhất định không thèm đi nữa là đành chịu. Mít có ngọt nhạt năn nỉ kiểu gì, hay dùng hết sức lực yếu ớt gầy tong teo như cây tre non của nó cố lôi má dậy cũng vô phương. Mấy bận vậy là Mít đành để vịt, để má đó chạy vòng về cầu cứu bác Bảy, chú Lượng viện trợ dùm bằng cách ra khiêng má về. Nên Mít tính, cách tốt nhất là cứ để má ở lều, rồi tranh thủ trông chừng thì hơn. Vừa đi chăn vịt thuê kiếm tiền, vừa trông chừng má, rồi lụi cụi lo cơm nước, bao nhiêu cảnh khốn đốn trăm bề như đổ ụp hết lên đầu đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi chơi. Nhưng như thế vẫn chưa thấm vào đâu, có bữa lùa vịt tranh thủ vừa kịp chạy về nấu nồi cơm xong lại chạy đi, lúc vịt đã no nê, lùa vào bãi bồi dưới mương nhốt lại, bụng đói cồn cào về tưởng được ăn cơm, ai dè giở nồi cơm ra thấy toàn cát là cát. Khoảnh khắc ấy Mít đâm oán giận má, ước bà đi đâu đi cho khuất mắt đừng để nó thấy mặt. Tủi hờn, uất nghẹn đến nỗi khi nhóm lửa nấu cơm lại nước mắt cứ vậy chảy tèm lèm, cúi xuống thổi lửa không ra hơi do cổ họng nấc nghẹn.

Đôi lần Mít buồn bã ngồi trên bờ mương nhìn lũ thằng Hũ con Tý cười giỡn tít mắt, bơi từ bờ bên này qua bờ bên kia một cách khoái chí hả hê do hai đứa nghỉ hè được thỏa thích rong chơi. Ánh nhìn của Mít những lúc ấy sao mà chán chường, lãnh đạm trước cuộc vui. Thấy Mít vẻ hờ hững không xuống tham gia, hai đứa kia nói: mày sướng nhất ấy Mít, suốt ngày được la cà chẳng phải đi học, chắc tắm mương suốt chán rồi chứ gì? Mít thở dài buông lời rầu rĩ, hơi mắc nghẹn trong cuống họng: Tao... tao lại ước được điii..ii học như mấy đứa bay hơn... Giá mà...!
Bữa nọ, mới bước thấp bước cao từ dưới ruộng lên, định bụng để đàn vịt đó, tranh thủ chạy về nấu cơm. Nhìn về phía lều, Mít thấy bác Bảy vừa vẫy vẫy tay vừa hớt hơ hớt hải chạy về hướng nó. Mít nghĩ, chắc má lại gây ra chuyện gì rồi! Nó liểng xiểng cố chạy thiệt nhanh trên bờ ruộng nhỏ bằng gang tay để đến gần xem bác Bảy nói gì.

- Về mà lo cho má mầy - Giọng bác Bảy gấp gáp.
- Ủa má con sao á bác? - Mít hỏi.
- Nó lang thang chọc con chó hoang xóm bên kia bị chó cắn, may thằng Lượng thấy mới dẫn về - Bác Bảy nói.

Nghe vậy, Mít chạy vụt về, hất tung tấm áo mưa che cửa lều đánh phựt, nhào lại chỗ cái chõng tre. Má đang nằm bất động, cặp mắt trân trân nhìn lên mái lều. Mít đưa mắt nhìn xuống bắp chân má, cái ống quần rách toạc ba lỗ, loang đầy máu đã khô. Run run nó cầm bàn tay má lay gọi:
- Má!
- Má!
Lúc này bác Bảy mới đuổi kịp Mít về lều. Bác nói:
- Đi pha chút nước muối ấm ấm, rửa sạch chỗ vết cắn cho má mầy, rồi đợi thằng Lượng qua xóm hỏi thử có thuốc gì bôi vết thương không? - Rồi bác nói tiếp - Để chiều tao đi qua xóm bển hỏi chỗ nào tiêm ngừa, mai mốt dẫn nó ra tiêm, chứ chó cắn là độc lắm, mà lại chó hoang không rõ chủ nữa.

Nghe lời bác Bảy, Mít lụi cụi đi đun nước pha nước muối ấm. Đôi bàn tay gầy gò đen nhẻm của thằng nhỏ vậy mà chất chứa bao nỗi ân cần, thương yêu với má. Nó kéo chân má xuống chõng tre, cẩn thận vén ống quần lên rồi cứ thế rửa thật sạch chỗ vết cắn dính bết máu.
Chiều hôm ấy, Mít nấu cháo cá, cá hôm qua chú Lượng đơm được đem qua cho mà nó còn bỏ trong thau nước đậy rổ lại rộng chứ chưa nấu. Bưng chén cháo lại chõng tre, đỡ má lên đút, mà má không nuốt. Mắt cứ đờ đẫn vô hồn nhìn ra phía mương. Nó dõi mắt theo hướng má nhìn, xem má nhìn gì. Nắng tháng 5 vàng rực như rải lửa, gió Lào thốc rạp đám lau trên bờ mương lấp loáng bàng bạc. Tiếng gió xô lùm tre kẽo kẹt, rạc rào, âm thanh xáo trộn vọng bên tai. Mít thấy như lòng nó còn nóng hơn cái nắng rực lửa ngoài kia. Cứ bồn chồn ran ran trong dạ, sao buồn quá!

Bác Bảy với chú Lượng đưa má đi tiêm rồi, nhưng Mít xem tình hình má chẳng khác mấy hôm qua. Nó xin ông Tám Được nghỉ mấy hôm để ở nhà lo cho má. Nhìn má cứ nằm trên chõng tre rên hù hụ, người nóng ran, mắt nhắm nghiền, bỏ ăn. Mít lo lắng không yên, cứ lụi cụi nấu nước, pha nước ấm, nhúng khăn chườm trán cho má liên tục. Rồi nó ngồi bó gối thu lu nơi góc chõng tre canh chừng. Lúc này đây, Mít ước má khỏe lại, có đi quậy phá như trước cũng không sao, nó sẽ không bao giờ nổi giận với má nữa. Mít hối hận vì trước đây có lúc nổi nóng với má, nghĩ thế nước mắt cứ chảy giàn giụa, nó quệt ướt hết ống tay áo.

Ba hôm sau, giữa đêm khuya tịch mịch má lại lên cơn sốt, mặc cho Mít sợ hãi ôm ghì lấy má vào lòng lay gọi, đánh thức, má vẫn trong trạng thái mê sảng gào thất thanh:
- Sành...!
- Sành...!
Tiếng gào vọng vào thinh không mấy giây rồi im lìm, tắt hẳn giữa màn đêm hun hút sâu thẳm, chỉ còn tiếng gió thốc rào rào quạnh quẽ đan xen tiếng nấc đều đều từ túp lều dội ra.

Cảnh sắc hôm nay không khác mọi ngày, nồng rực, trong xanh vời vợi không một gợn mây, nhưng thu vào tầm mắt hum húp, nhập nhòe của Mít lại chuyển hóa ra âm u, não nề hơn cả những chiều chạng vạng trời mưa dầm dề của tiết tháng 9.  Không có giọt nước mắt nào lăn dài trên gò má, khóe mắt đã thôi long lanh ngấn nước, có chăng chỉ còn đọng lại những vệt vân máu rằn rện đỏ ngầu trong ánh nhìn thơ thẫn. Mít ngồi đó nơi cửa lều, đầu đội khăn tang vẻ thất thần trước hình ảnh những người thân thương xóm Gò Mít đang chuẩn bị nghi lễ tiễn đưa một người về nơi xa khuất. Chơi vơi...! Nó biết rằng sau lần này cùng má qua bên kia cầu sẽ chỉ còn mình nó quay về, sẽ không còn bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay to rảo bước về nhà.

Những bóng người khòm lưng xám xịt, những bước chân đi trong lặng lẽ. Đoàn đưa tang đã trở về, ngang qua hàng bạch đàn gió thổi xạc xào, bất chợt những cặp mắt không hẹn mà cùng dõi về phía túp lều bên kia mương. Từ nay chỉ còn lại bóng hình nhỏ bé tựa cửa liêu xiêu. Xóm Gò Mít đã thiếu đi một người dù lòng ai rộng chật vẫn nhăn nhở nụ cười trên môi. Túp lều rách nát càng thêm quạnh hiu. 

Bài viết liên quan

Xem thêm
Gió đồng khoáng đạt – Truyện ngắn Hồ Tĩnh Tâm
Tôi cùng với anh bạn Dũng Hạnh đi xe gần hết nửa ngày, thêm gần nửa buổi ngồi đò nữa thì tới được đồng Ngao. Cánh đồng rộng ngút ngát, nhìn thấy ngờm ngợp con mắt. Anh bạn nói: “Phải mua thủ can rượu cho chắc. Nó sống mụ mị giữa đồng, hết rượu có mà chạy trào máu mắt”.
Xem thêm
Cánh ngỗng đỏ bay qua giếng ngọc – Truyện lịch sử Nguyễn Thị Việt Nga
Mối hòa hiếu của hai quốc gia lân bang được bắt đầu khi Trọng Thủy bước vào thành. Chàng là một người trẻ tuổi đẹp đẽ, trong trẻo, sáng ngời như ánh dương đầu hạ. Mắt đen thăm thẳm như nước giếng mới khơi. Lưng cao, tiếng nói dịu, lễ nghi chu toàn. Kim Quy không ngờ đó là con trai Triệu Đà. Vì chàng khác hẳn sự hiểm độc của người cha. Chàng chỉ là người trần, sinh ra từ người mẹ chết sớm, lớn lên trong cung cấm nhưng đầy mộng mơ. Chàng không biết cha mình là hóa thân của kẻ thù truyền kiếp của Kim Quy. Trọng Thủy khi ấy chỉ mang một ước vọng: tìm thấy một nơi bình yên, một người con gái xinh đẹp có thể khiến chàng được sống thật với lòng mình. Chàng cũng từng kinh sợ những cuộc giao tranh, trừng phạt, giết chóc của vua cha. Rời xa vua cha cùng kinh thành là điều chàng từng mong muốn.Trọng Thủy nhận lệnh vua cha đến Loa Thành gặp Mỵ Châu nhưng chưa một lần biết mặt người con gái đó. Chàng lãng mạn tin rằng Mỵ Châu là đóa hoa đẹp nhất của đất Âu Lạc.
Xem thêm
Tiếng trống gọi mùa ban - Truyện ngắn của Hà Minh Hưng
Tâm lý chung nhiều người khi đã đến một nơi rồi, lần trở lại thường không còn háo hức lắm.
Xem thêm
Chùm truyện siêu ngắn của Cristina Rivera Garza
Cristina Rivera Garza sinh năm 1964, nhà văn nổi tiếng người Mexico. Sự nghiệp của bà bắt đầu được ghi nhận từ những năm 1980, khi bà đoạt giải thơ Punto de Partida năm 1984 với Apuntes, giải truyện ngắn quốc gia San Luis Potosí năm 1987 với La guerra no importa. Tác phẩm được biết đến nhiều nhất của Cristina Rivera Garza là Nadie me verá llorar, tác phẩm này đã mang lại cho bà Giải IMPAC/CONARTE/ITESM năm 2000. Carlos Fuentes từng gọi đây là “một trong những tiểu thuyết vừa đẹp vừa ám ảnh nhất từng được viết ở Mexico”. Năm 2024, bà đoạt giải Pulitzer cho thể loại hồi kí - tự truyện với tác phẩm El invencible verano de Liliana.
Xem thêm
Lock down – Truyện ngắn của Bùi Đế Yên.
Nhà văn Bùi Đế Yên làm thơ trước khi viết truyện ngắn. Đọc truyện của chị, tưởng chị đang ngồi thủ thỉ kể một câu chuyện vừa mới xãy ra đầy hấp dẫn, khi nghe hết chuyện, lòng ta cứ thấy bâng khuâng …
Xem thêm
Nguyền rủa - Truyện ngắn
Gia đình bà Hường chuyển về sống lam lũ với xóm nghèo. Các khu dân cư mọc lên như nấm sau mưa; lối mòn biến thành đường nhựa. Ông Tấn suốt ngày cắp laptop vợ mua, đi “quan hệ kinh doanh”; đám trẻ con tò mò kháo nhau ông không biết dùng máy vi tính.
Xem thêm
Đêm trước phiên chợ – Truyện ngắn của Lương Mỹ Hạnh
Lão Hạo không lộ mặt, ra lệnh cho tay chân nhanh chóng neo thuyền lại. Chúng lấy những đoạn dây chão to bằng cổ tay chằng buộc hai thuyền kẹp cứng với nhau. Mặt đằng đằng sát khí, hơn chục thằng cầm dao, kiếm, côn nhảy sang thuyền thằng Lanh. Một cuộc ẩu đả bất phân thắng bại nổ ra, hai bên cùng xông vào nhau đấm đá túi bụi.
Xem thêm
Tro bụi ngược chiều – Truyện ngắn Tịnh Bảo
Nắng trưa vàng như chảo mật ong tưới xuống. Nghĩa trang lớn nằm ở ngoại ô, những ngôi mộ nơi góc khuất bị cỏ dại bọc kín, bia đá lấm bụi, từng vệt bẩn kéo dài chảy xuống theo vệt nước mưa, có lẽ do cơn mưa chiều qua.
Xem thêm
Nắng chiều còn chảy – Truyện ngắn Đỗ Thanh Tuân
Trời xứ núi chuyển giông lúc nào cũng dữ dội như đón bão. Gió ầm ào. Cây rừng nghiêng ngả. Lá bay tứ tán. Mây ùn ùn về sắp đầy đầu núi, đen kịt.Chiếc xe máy chở Lan vừa chạy vừa nhảy cà tưng qua mấy ổ gà, những mỏm đá nhô cao của con đường núi thiên thẹo. Nước lùa ra đường đầy rều rác, cây bụi. Nhìn lên một bên là vách cheo leo, nhìn xuống bên kia là vực trong mưa chiều, trong cái sâu hun hút. Xa dưới kia, thác nước ào ào dội. Chốc chốc, chiếc xe dẹo mình cót két. Vậy mà bà chủ tiệm tạp hóa cứ đinh ninh là sẽ bắt cho cô chiếc xe thồ xịn nhất để vào nóc. Đúng xe núi hẳn hoi. Thiệt núi. Bà cười cố ý nhấn mạnh chữ “núi”. Xe cô, cứ để đó, khi mô trở ra thì lấy về. Dù chuẩn bị tâm lí trước nhưng Lan vẫn ngẩn người. Ở đây người ta sống bằng niềm tin. Lời nói ra xác tín như rìu chặt vào cây. Bà đưa Lan cái choàng mưa, tiện tay dúi thêm cái bao bóng lớn, nói ngó trời trong rứa chứ chút nữa thể nào cũng mưa, bỏ ba lô vào bọc ni lông cho khỏi ướt. Nhìn mớ đồ lỉnh kỉnh trong hành trang của Lan, bà cười. “Mong cái nóc Tu Mơ Rông giữ chân cô được.”
Xem thêm
Cô gái đứng trước biển Nhật Lệ - Truyện ngắn Vũ Khắc Tĩnh
Cô gái đã từng có nhiều ước mộng trong đời. Ngoài những giờ học ở trường, những lúc rảnh rỗi cô gái thích đi biển, thích đứng một mình trước biển hằng giờ ở đó, nhìn biển bình minh, mặt trời tròn vành vạnh đỏ rực lung linh, nhìn những con chim hải âu tung cánh bay dật dờ, chao nghiêng trên biển. Một buổi sáng bình minh trên biển rất đẹp, lung linh, lung linh, những đợt sóng vỗ tung toé trắng xoá. Lúc này biển đông người tắm, biển xao động tiếng cười nói của mọi người đánh tan sự im lặng, họ đùa giỡn với sóng nhấp nhô. Ai làm gì mặc kệ, cô gái vẫn đứng bất động một mình trước biển, trong đầu suy nghĩ gì không biết. Làm sao mà biết được. Tắm biển thì không bao giờ tắm. Một cô gái lạ lùng, tôi chưa từng thấy, từng gặp trường hợp này bao giờ. Đến biển, cô gái đứng nhìn biển trong tích tắc bình minh rồi về.
Xem thêm
Đoạn chi ma cước - Truyện ngắn của Châu Đăng Khoa
“Đoạn chi ma cước” dẫn người đọc vào cõi thiền – kiếm huyền bí của Edo, nơi một Ronin tật nguyền đối diện cái chết, ký ức và bản thể. Với bút pháp giàu hình ảnh và triết lý, Châu Đăng Khoa đã tạo nên một truyện ngắn độc đáo, đẹp và ám ảnh như một đường kiếm xé tuyết.
Xem thêm
Bất ngờ - Truyện ngắn của Lê Thúy Hà
Nhìn theo cô giáo trẻ lễ phép, thân thiện gửi xe chỗ ông, rồi bước đi hướng về căn phòng của lão trưởng phòng giáo dục thành phố, lòng ông Thái bỗng dấy lên nỗi bất an, “sao bây giờ vẫn còn có người đẹp tự nhiên, hương sắc mộc mạc thế, khéo lại là món mồi ngon tiếp theo của hắn rồi”. Nhưng ông đang mong muốn cơ hội này xuất hiện từng ngày, mà sao khả năng cao là đang đến, ông lại thấy lo lắng, bất an? Có phải sự mộc mạc, nhân hậu toát ra từ ánh mắt, giọng nói, con người cô giáo trẻ ấy khiến ông thấy bứt rứt.
Xem thêm
Người giữ mùa gió – Truyện Chu Phương Thảo
Con đường làng mùa hạ vẫn bụi mờ và khét nắng như thuở nào. Giữa cánh đồng khô cháy, một cậu bé gầy gò đang lom khom mò cá trong mương nước đục. Chiếc quần vá, đôi chân trần rớm máu vì gai cỏ nhưng ánh mắt sáng, kiên cường như muốn nuốt trọn cả chân trời nắng gắt.“Vũ ơi, về đi con, trưa rồi! Mẹ nấu cơm xong hết rồi đó!” Tiếng người phụ nữ gầy yếu gọi vọng từ xa, lạc giữa gió Lào bỏng rát. Cậu bé quay lại, cười toe toét:“Con bắt thêm con cá nữa thôi mẹ ơi! Tối nay mình có canh cá ăn nha!”
Xem thêm
“Quyền năng của người lớn” – Truyện ngắn Nguyễn Bình An
Giấc ngủ trưa của tôi bị phá tan bằng một thứ âm thanh làm tôi giật thót mình - tiếng mẹ chửi con.Mày đi khỏi nhà tao! Tại sao mày uống ca cà phê mà không dẹp? Đợi tao dẹp ha gì? Tao là mẹ mày hay ở đợ cho mày? Nội dung câu chửi cũng không đến mức khủng khiếp. Nhưng cái giọng chửi thì đáng kinh. Nó the thé, hoằm hoặm. Đó là tiếng chửi mà Bích trút xuống đứa con trai mới tám tuổi của mình - thằng Long. Long ngồi thu mình lại sát góc nhà. Hai tay như đang cố bịt tai. Hai chân dạng, lưng ngả ra sau tìm điểm tựa nơi vách nhà. Mắt mở thao láo, vô hồn. Dù cây cần nước để sống. Nhưng Long như một cây non quằn quại dưới làn nước mạnh liên tục dội tạt vào. Nó oặt mình đi. Bà mẹ trẻ đang dạy con hay đang trút hằn học trong người? Dũng - chồng Bích - đi làm gần hai tháng nay chưa thấy gửi tiền về. Những cuộc điện thoại của Bích gọi đi trong nước mắt nhưng Dũng luôn đáp lại bằng sự hững hờ.
Xem thêm
Nước cuốn bông tràm – truyện ngắn Chinh Văn
Lý do trở về cửa biển nầy của chị là gì?. Mỏi gối chồn chân hay hương tàn sắc nhạt?, nhớ cố hương hay lương tâm lên tiếng?, chính chị cũng không trả lời thỏa đáng. Cũng có thể là tất cả những cái đó thôi thúc chị về quê. Chỉ biết rằng sau những đau khổ chất chồng, sau những tháng ngày bon chen ở đất Sài Gòn, nay chị về vùng U Minh Hạ nầy nương nhờ nhà vợ chồng đứa cháu để sống qua ngày với nghề buôn bán cá khô.
Xem thêm
Cánh ngỗng đỏ bay qua giếng ngọc - Truyện lịch sử Nguyễn Thị Việt Nga
Chiều ở Loa Thành lặng như tờ giấy đã ố màu. Không tiếng người. Không bóng ai. Chỉ gió thổi cỏ lau nghiêng ngả, cuốn theo mùi đất xưa lẫn với mùi tro tàn cổ tích.
Xem thêm
Lời hứa - Truyện cực ngắn của Lê Thanh Huyền
Nguồn: Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam số 41 tháng 10/2025.
Xem thêm
Ký ức tuổi thơ tôi – Truyện ngắn Vũ Mạnh Định
Có một miền quê nằm bên dòng Hoàng Long lặng lẽ, nơi triền bãi xanh mướt ôm lấy con nước hiền hòa, nơi mỗi chiều vang lên tiếng chuông chùa Thông Linh Tự và mỗi mùa hội đình lại rộn ràng cờ hoa rợp ngõ. Ấy là quê tôi - thôn Thần Thiệu nhỏ bé nhưng chan chứa tình người, nơi đã nuôi dưỡng tuổi thơ tôi bằng tiếng trống hội, bằng mùi khói rơm chiều và những câu chuyện lịch sử vọng về từ ngàn xưa.
Xem thêm
Máu đỏ da vàng – truyện ngắn của Lại Văn Long
“Máu đỏ da vàng” – truyện ngắn của Lại Văn Long không chỉ là bi kịch của một người đàn bà trong vòng xoáy hậu chiến, mà còn là bản hòa ca của lòng nhân và tinh thần hòa giải dân tộc.
Xem thêm