- Thơ
- Mưa nắng Sài Gòn - Chùm thơ Trần Ngọc Phượng
Mưa nắng Sài Gòn - Chùm thơ Trần Ngọc Phượng
TRẦN NGỌC PHƯỢNG
Thu muộn
Thế là Thu đã muộn rồi
Còn đâu giây phút thảnh thơi lá vàng
Đếm từng chiếc lá rơi ngang
Nghe heo may thổi lang thang nỗi buồn
Em đi Thu cũng đi luôn
Tần ngần hoa Cúc, chập chờn ánh trăng
Tiêt Thu sao lỡ phủ phàng
Lũ dồn, bão dập tan hoang xóm làng
Thương em chèo chống đảm đang
Mảnh mai thân gái, vững vàng liễu Thu
Nghe trong mưa gió mịt mù
Tiếng Thu man mác, lời ru ngọt ngào
Thu từ khóm trúc, bờ ao
Nước trong leo lẻo, cá nào cắn câu
Cha Mẹ sắp lễ trầu cau
Bao mùa Thu ấy dễ nào ai quên
Gió lay cành trúc ngoài hiên
Vẫn còn Thu muộn cho riêng chúng mình
Đón anh về cùng đất nước vui Xuân
Hương khói bay khắp nghĩa trang liệt sĩ
Đón anh về cùng đất nước vui Xuân
Vẫn đôi hình trùng điệp hành quân
Vẫn mũ tai bèo, ba lô con cóc
Đường anh đi năm xưa
Bây giờ bao đổi khác
Đỉnh núi anh trèo,
Trường Sơn chót vót
Nay cột điện cao thế vươn cao
Dòng sông anh vượt lũ đêm nào
Nay sừng sững cầu dây văng hiện đại
Những xóm làng nghèo chở che anh ngày ấy
Nay đường xá khang trang
Ngói đỏ mái trường
Những cung đường xưa kia đổ nát
Nay mọc lên những thành phố nguy nga
Những khu công nghệ cao
Những công trình vĩ đại
Bao lớp trẻ thay anh
Viết tiếp những ước mơ dang dở
Nhớ ơn anh bao máu xương đã đổ
Cho đât nước bình yên
Bước vào kỷ nguyên công nghệ số
Anh đi qua bao mặt người rạng rỡ
Năng Xuân reo tươi thắm nụ cười
Anh về đây trẻ mãi tuổi hai mươi
Nâng bước chân cho non sông đi tới
Đất nước chuyển mình
Những mùa Xuân vẫy gọi.
Mưa nắng Sài Gòn
Sài Gòn chợt nắng chợt mưa
Như em đỏng đảnh giỡn đùa với anh
Mới trưa trời nắng chang chang
Mà chiều mưa sập đã thành phố sông
Bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông
Riêng anh mưa nắng cầu mong đất trời
Nắng như mật ngọt vàng tươi
Mưa thì dịu mát, đâm chồi nở hoa
Bao nhiêu kỷ niệm đôi ta
Cũng từ mưa nắng mà ra nghĩa tình
Mái hiên đâu phải vô tình
Cho ta che núp, vai mình chạm nhau
Thế rồi duyên phận trầu cau
Đất lành chim đậu ôm bao kiếp người
Xe anh như cánh buồm trôi
Đưa con, chở vợ qua thời gian lao
Cả khi nắng gắt mưa gào
Vẫn tươi nét mặt ngọt ngào đôi môi
Sài Gòn là thế em ơi!
Mưa giăng Thủ Đức nắng phơi Cần Giờ
Bên nhau tóc đã bạc phơ
Bạch Đằng, Thủ Ngữ đợi chờ trăng lên
Còi tầu Bến Nghé, Thủ Thiêm
Nắng mưa hòa thuận, bình yên quê mình.