TIN TỨC

Những con người trong CƠN MƯA DÀI khát khao hạnh phúc

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng:
mail facebook google pos stwis
2231 lượt xem

LÊ HOÀNG ANH

(Nhân đọc tập truyện vừa của nhà văn Lệ Hồng)

Tuyến nhân vật tạo ra cơn mưa lê thê là Bà Chinh. Người đã bày mưu kế chiếm đoạt tình yêu của một họa sĩ tài hoa trong một đêm say khướt. Gia đình tan vỡ, ông Chinh mất vợ con, sự đau đớn lẫn căm thù biến ông thành kẻ tội đồ. Chính ông đã kéo tất cả cùng xuống địa ngục bằng bản hợp đồng hôn nhân ma quỷ, buộc cuộc đời bà Chinh sống mòn như chiếc bóng suốt mười tám năm dài.

Quân; con trai của bà Thụy, vợ cũ ông Chinh. Có vẻ ngoài vô cảm, tốt xấu luôn ẩn hiện giằng xé trong cậu.

Tùng lại là một mảnh ghép lạc loài trong ngôi nhà băng giá, cậu cũng như mẹ mình, bà Chinh, lầm lũi và luôn chạy trốn trong cô độc.

Hoan với biệt danh ‘Nanh trắng’ người vô tình mang ánh sáng tưới tắm lên cuộc đời Quân, vô tình mang tất cả những con người cô đơn tìm về cội nguồn ấm áp.

**

Thoạt đầu là cuộc hẹn thường xuyên của Quân với Vi chùa trong ký túc xá. Sẽ không có gì xảy ra cho đến khi Hoan được xếp về ở chung phòng cùng Vi.

Quân, chàng lãng tử đã ngỡ ngàng lùi ngược trở ra vì xấu hổ. Vì Hoan, với vẻ bất cần đời, với đôi ‘bím thắt’ đã làm trái tim Quân lỗi nhịp. Và…

Dẫu Vi thả nụ cười mời gọi; “Chúng ta sẽ bay sớm anh yêu… em hứa sẽ vui Cưng ạ!” Quân vẫn quay bước đi trước khi chào “bím thắt”. Cái tên ngộ nghĩnh bật ra trong đầu cậu khi thiên thần có đôi mắt nai nhìn lên.

Quân chợt là con thiêu thân lao vào ánh sáng. Cậu như con người khác sau cuộc gặp gỡ thần kỳ. Cậu không thể quên cô. Định mệnh!

Cuộc đời Quân là cơn sóng nổi trong những đêm cậu mơ về mái nhà êm ấm, có mẹ Thuỵ xinh đẹp và ba Chinh tài hoa. Nỗi mong ngóng người cha không trở về đã cướp đi tình yêu ngọt ngào trong cậu. Những trận đòn của cha dượng trong suốt tuổi thơ đã đóng băng trái tim cậu bé đáng yêu, biến cậu thành tên phóng đãng sầu đời nổi danh nhất trường đại học.

**

Thiên thần Hoan sống ở đảo từ nhỏ, sự cô lập với thế giới bên ngoài tập cho Hoan tính tự chủ cao. Cô nghĩ; “mình phải biến nhanh thôi, mới hai tuần mà đã ba đêm, vị chi tháng sáu đêm cô phải lang thang ngoài đường”

Hoan biết mình là ai! Thông minh và giỏi các con số. Nhưng khi buộc phải rời đảo để vào trường ở đất liền học, thì điều đó là lợi thế và cũng là rào cản trong các mối giao tiếp của cô.

Mẹ cô đã dạy; “Sống đủ để không tiếc nuối khi bước sang một lãnh địa mới. Không ai buộc phải đi mãi một con đường. Khi con lớn, ánh mắt trẻ thơ sẽ mở tầm dẫn lối con đi. Con sẽ tự học được cách thích nghi. Khi con không thay đổi được hoàn cảnh, nhớ! Con phải thay đổi bản thân, vừa đủ thôi nhé”. Và đầu tiên! Cô nhớ nhà phát khóc.

**

Ông Chinh, người đao phủ nắm vận mệnh của tất cả con người khát khao hạnh phúc đó, có hạnh phúc không?

Không! Ông ước; “Ước con nhìn lên ban công để cha con chạm mắt. Để con biết rằng ông vẫn dõi theo con suốt chặng đường dài, ngay cả khi điều đó có giết chết ông đi nữa” Vậy ra, ông cũng cô đơn đến tội nghiệp.

“Chưa bao giờ ông thấy mình tàn hơi như lúc này. Cây cổ thụ luôn đứng một mình trong mưa bão, khô khốc xù xì…thân cây đã phải tươm dòng nước mắt. Đứa con trai đã kéo ông về kịp lúc. Chính Quân là niềm vui sống trong ông đang thoi thóp từng hồi. Nó bắt ông buông bỏ, ông đã làm thế, dù rằng nó còn không biết đến quyền lực đó”

Có một nhà văn đã viết “Một trong những bất hạnh nhất của con người là sự cô đơn” Và sợ hãi nhất lại là cô đơn trong chính ngôi nhà của mình.

Người cha khẩn cầu nhiều lần, ông mong một cuộc nói chuyện với Quân, sự giãi bày là giải thoát.

- Chúng ta cần nói chuyện.

- Chẳng có gì để nói

- Có đấy con trai.

- Ông không đùa chứ!

- Không.

Mỗi người cần phải thoát ra theo cách của riêng mình trong ngôi nhà u ám. May thay ánh sáng của Hoan đã làm Quân mềm lòng, cậu đã cho cha mình cơ hội, cũng là cho chính mình.

“Ba đã thay đổi tất cả mọi thứ, mọi kế hoạch ba đã lập ra từ mười tám năm trước. Và ba sẽ còn dấn thân vào địa ngục cho đến chết nếu con không bước vào đời ba lần nữa”

Ông Chinh đang tiến dần đến ánh sáng nhiệm mầu, vậy còn người gây ra tội lỗi có phải trả giá cho hành vi xấu xa của mình không.

**

Bà muốn nhảy lầu.

“Không còn gì ở đây thuộc về bà. Một nữ chủ nhân không có gì để nắm giữ, ngay cả đức ông chồng đường bệ cũng chỉ dâng lên bệ thờ mà ngắm. Không phải là thứ bà giành giật được từ cô ta”

 “Hãy buông tha tôi đi, xin anh”

Van xin và lịm dần là điệp khúc mỗi ngày sau cơn say. Khi tỉnh, nó là lời nguyện cầu qua kinh thánh. Thế nhưng, Chúa ở trên cao có lẽ không nghe thấy sự sám hối tội lỗi của bà. Hoặc người đã nghe, và cho rằng, bà đáng tội.

Có lẽ nỗi cô đơn của bà là khủng khiếp nhất, sự thờ ơ đến quên lãng của chồng biến bà thành bóng ma vật vờ không lối thoát.
 

Ông Chinh đã buông bỏ mối thù và tháo chiếc dây thòng lọng mà ông đã tự thắt vào, cho bà một con đường sống.

- Bà có hai lựa chọn. Một là ký giấy ly hôn và rời khỏi nhà với số tiền đủ sống mãn đời. Hai là vẫn sống thế này nếu bà thích nó.

- Không! Không. Tôi không muốn nó. Hãy để tôi đi, tôi không cần gì cả, chỉ đi thôi.

Bà lại van nài như đã làm thế hằng đêm. “Ông thắng rồi, kết thúc đi, bất cứ điều gì ông muốn”

Thế bà muốn gì mà còn nấn ná nơi này, đã không bỏ chạy cách đây mười tám năm. Hy vọng, có thể lắm. Hy vọng ông sẽ tha thứ cho bà và tình yêu lại trở về. Khi cơn mê lụi tàn bà nhận ra tình yêu không ngự trị trong ông. Ông đứng dậy chực đi, bà nói với theo, hy vọng được ban ơn lần cuối.

- Ông có thể trả lời một câu hỏi của tôi không?

- Không.

Bà khóc ngằn ngặt. Vẫn không phải là tình yêu.

**

Những con người khát khao hạnh phúc dù ở đang ở đâu, đã làm gì để tìm được điều đó. Vẫn từng ngày mơ về vòng tay ấm áp.

Cuộc đời luôn có ánh sáng và bóng tối, như ngày và đêm. Mặt trời đã đem tặng những con người ôm nỗi tuyệt vọng ấy một tình yêu.

 Hoan! Người vô tình gọi sấm sét mây giông dừng lại, cô tưới lên họ nguồn ánh nắng khô ráo đầy hương vị ngọt ngào. Để rồi, từng người bước lên thảm cỏ xanh tươi mát, hít lấy mật hương hoa.

Quân đi theo tiếng gọi tình yêu nguyên thủy như đuổi theo con sóng biển. Hạnh phúc bất ngờ đôi khi làm ta hoang mang nếu chưa được trang bị niềm tin và kỹ năng sống. Lòng bao dung và trách nhiệm đang dần trở lại với Quân. Cậu vung đũa thần, rồi tự nhiên thôi, cha con anh em được đoàn tụ thật diệu kỳ. Ông Chinh đã được cho cơ hội, ông được kéo lên khỏi ngục tối. Vậy còn đứa con trai mảnh mai như con gái thì sao!

 “Ông là cha kiểu gì mà không kéo thằng nhỏ lên theo. Nó đâu có tội, ông biết chứ. Nhưng khi căm hờn phủ đông khắp ngôi nhà ông chỉ thấy toàn bóng đêm lạnh giá. Giờ ông phải khác, phải để con trai tự hào, cả hai đứa. Ông đã cướp mất của chúng gần như nửa cuộc đời. Đồ khốn nhà ông”

Tùng, cậu bé đẹp tựa thiên thần. Chỉ tiếc cậu không có đôi cánh để bay, cậu chỉ có đôi chân để chạy, tránh xa khỏi các bóng ma luôn rượt đuổi. Ngôi nhà gỗ trên chành ba cây sa kê là nơi cậu thả ước mơ của mình vào những vần thơ dịu ngọt. Một điểm tựa tinh thần vực dậy cơn khiếp nhược đeo bám cậu qua năm tháng. “Như một tập tính, khi thì trốn trong tủ áo, khi chui gầm giường, tệ hơn là ngủ quên trong nhà tắm cho đến sáng”

Bỗng một ngày đẹp trời người anh trai cùng mẹ khác cha xuất hiện, cậu bé mười bốn tuổi ngập tràn hạnh phúc. Nhưng!

“God team lại thêm một thành viên nhập hội. Con ma mới này đẹp trai, cao ráo trắng trẻo săn chắc. Dân chơi thể thao nó mới được thế nhỉ! Một mẫu hình mà nằm mơ cậu cũng không thể vẽ ra được. Cậu không có gì na ná như thế” Cậu lại chui vào tổ chim của mình tự ru ngủ.

Thế rồi, Tùng nhận được món quà gia đình, cậu tìm đến nhà Quân, tìm đôi tay người mẹ cả để được vuốt ve che chở.

“Bà chớp mắt ngạc nhiên, Tùng nhìn ra được sự ấm áp lẫn bao dung của bà, thế thì tại sao bà lại không cho ông cơ hội giải thích nào”

“Bà nhận ra đôi mắt của chồng cũ qua dáng hình khẳng khiu mang khuôn mặt thiên thần”

“Cha chưa từng chạm vào con” Ánh mắt thảng thốt của bà chiếu thẳng vào Tùng, nỗi thương cảm làm tim bà nhói đau. Điều đó lý giải sự căm hận của ông đã lên đỉnh điểm, đến bỏ cả con trai ruột của mình.

Bà sẽ đánh đổi tất cả để con mình được hạnh phúc, như đã làm với Quân là giao con cho cha ruột dù lúc ấy nỗi hận trong bà còn âm ỉ. Bà nguyện yêu thương đứa trẻ bị bỏ rơi này.

Cậu mỉm cười trong ánh mắt lóng lánh, rồi cuối xuống hôn lên bàn tay của bà.

 

Ông Hà, người đàn ông khát khao được yêu. Nhưng ông biết trái tim Thụy chỉ hướng về người chồng cũ.

Ông Chinh nhìn người đã cưu mang vợ con mình, và cũng làm họ đau khổ không ít. Người đang hấp hối trên giường bệnh với di chứng gan đến giai đoạn cuối.

“Tôi không an lòng ra đi mà cuộc sống của vợ tôi không được bảo đảm. Hãy trở về với cô ấy. Thụy mãi yêu ông. Hãy nói với Quân, tôi rất yêu nó”

Cơn mưa dài rồi cũng dứt, nước lạnh đã thấm đến từng mạch máu. Cái rét căm căm rồi cũng ấm dần.

**

Quân lặng lẽ ngắm Hoan đang ngồi trên chiếc ghế xích đu, tà áo trắng nhẹ nhàng phất phơ. Dàn hoa tím trước cổng nhà Hoan ở trở nên gần gũi với Quân. Hoan cần một bờ vai tựa vào, cô không cần phải chịu đựng một mình, cậu biết mất mát là thế nào. Quân tự nhủ thế, khi Hoan mất cùng lúc hai người thân duy nhất. Cha mẹ cô.

Cậu bước đến, đứng trước cô, lời lẽ chân thật.

 “Anh là Quân, chúng ta đã gặp nhau. Hy vọng em không đuổi anh ra khỏi đảo. Anh không hiểu vì sao em luôn ngự trị trong tâm tưởng của anh, điều đó làm anh khốn khổ. Anh muốn tìm câu trả lời và anh muốn chia sẻ nỗi đau của em nếu em cho phép…ngày gặp em là định mệnh”

 

Những con người trong Cơn Mưa Dài dù ở thế khác nhau, họ có thể đi sai đường, có thể trả giá. Nhưng hướng về điều tốt đẹp nhất họ đã tìm ra hạnh phúc theo cách của mình. Với lòng bao dung và tha thứ cho những lỗi lầm của nhau. Nhà văn Nga Panstopxki đã từng viết.

 “Thường là ước mơ cao hơn thực tế, nhưng cũng có khi thực tế lại cao hơn mơ ước”

Những khó khăn lầm lỡ tưởng không thể vượt qua, nhưng quy luật của sự sống, ta còn tin vào phép màu huyền diệu của hai chữ tình yêu, hạnh phúc sẽ trường tồn dẫu có thăng trầm qua năm tháng. Họ đã về hội tụ với mong ước của mình.

Đây là điều mà tác phẩm tiểu thuyết vừa không quá dài cũng không quá ngắn muốn chuyển tải đến bạn đọc của nhà văn Lệ Hồng.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Nguyễn Linh Khiếu lại “xuất” hoa lạ
Vâng, nhà thơ Nguyễn Linh Khiếu đã từng xuất bản những tập thơ mang tên những loài hoa rất lạ: Hoa Linh (2000), Hoa Linh Thảo (2021) Hoa Hạnh (trong một bài thơ được Giải nhất cuộc thi thơ tạp chí VNQĐ năm 2010)... Chưa kể tập thơ đầu tay Chùm mơ Tiên cảm (1991) cũng gồm những chùm hoa rất lạ...
Xem thêm
Trần Hà Yên với tình yêu trẻ thơ từ Bí mật của ngôi nhà được làm bằng kẹo
Bài viết về tập thơ Bí mật của ngôi nhà được làm bằng kẹo (NXB Hội nhà văn 2024).
Xem thêm
Người lặn dưới những lớp sóng thời gian
Bài viết của nhà thơ Nguyễn Văn Hùng, Chi hội Nhà văn Việt Nam tại Nghệ An.
Xem thêm
Lắng đọng “Đêm nằm nghe ký ức”
Bài viết của nhà thơ Đặng Bá Tiến
Xem thêm
Một người cầm súng quả cảm - một người cầm bút tài năng
Bài phát biểu của nhà báo Hồ Quang Lợi tại Thư viện quân đội trong buổi giới thiệu 2 tập sách của Trung tướng nhà văn Nguyễn Mạnh Đẩu, 15/10/2024.
Xem thêm
Trường ca “Mặt trận gần phía trước”
Bài viết của Nguyễn Vũ Quỳnh về tập trường ca của Trần Trí Thông
Xem thêm
Hoa hồng có gai, hay là vẫn tin vào nước mắt
Nguồn: Bùi Việt Thắng (Báo Văn nghệ)
Xem thêm
Bến sông xưa dậy sóng tóc phai màu!
Bài viết của Nguyên Bình về tập thơ “Tự tình với trăm năm” của Nguyễn Hồng Linh
Xem thêm
Bộ sách Đất Việt Trời Nam liệt truyện của Trần Bảo Định
“Đất Việt trời Nam liệt truyện” của nhà văn Trần Bảo Định là bản anh hùng ca đầy tự hào, chất chứa tinh thần yêu nước mãnh liệt của dân tộc Việt Nam. Những câu chuyện “từ thuở mang gươm đi mở cõi” xuyên suốt theo dòng chảy lịch sử kể từ khi các chúa Nguyễn vào Nam khai mở xứ Đàng Trong cho tới khi Nam Kỳ rơi vào tay thực dân Pháp và đến đầu thế kỷ XX, với cuộc chiến đấu của nhân dân Nam Bộ trong nỗ lực chung cùng giải phóng đất nước.
Xem thêm
“Theo dấu chân Người” để đi tới ngày Quốc khánh 02/09/1945
Đọc tập truyện ký “Theo dấu chân Người” chúng ta càng trân trọng, kính phục sự cống hiến, xả thân của Người cho sự nghiệp đấu tranh giành độc lập, tự do, giải phóng con người thoát khỏi sự đàn áp...
Xem thêm
Trái tim tự do luôn rực cháy
Đọc tác phẩm PHIẾN HẠ (NXB Hội Nhà văn, 2024) của Trần Hạ Vi
Xem thêm
Mây Phương Nam của Thiên Hà sẽ còn lộng lẫy hơn, mới mẻ hơn
Nhà văn Trương Đạm Thủy viết về Mây Phương Nam của Thiên Hà
Xem thêm
Lê Thiếu Nhơn: Ân tình giữa duyên nợ Thơ và Nhạc
Bài đăng Tạp chí Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam
Xem thêm