TIN TỨC

Sống giữa mùa Covid

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2022-04-26 12:59:24
mail facebook google pos stwis
2708 lượt xem

BÀI DỰ THI BÚT KÝ “NHỮNG HY SINH THẦM LẶNG”

NHÀ VĂN, PGS.TS NGUYỄN HOÀI NAM

Có những lúc tôi muốn tắt điện thoại đi để nghỉ ngơi một chút, để nạp lại năng lượng. Nhưng rồi lại thôi, còn bao nhiêu bệnh nhân trông chờ vào mình, bao nhiêu nhân viên và gia đình của họ mong mỏi mình dù là một ánh mắt yêu thương hay một lời động viên ân cần trìu mến. Thế là tôi lại cầm điện thoại lên mở máy, sẵn sàng cho các cuộc gọi đi và chờ đợi các cuộc gọi đến

PGS.TS Nguyễn Hoài Nam

Buổi sáng ngày hôm nay đến khá sớm, bắt đầu bằng tiếng kêu inh ỏi của chuông điện thoại, không biết hồi mua điện thoại mấy ông bạn bán máy sợ mình lớn tuổi tai bị nghễnh ngãng hay sao ấy nên cái tiếng chuông khá to và gấp gáp như bị ma đuổi.

Bệnh nhân tăng nhanh, bệnh viện quá tải

Tuy nhiên lâu ngày nên quen, mình cũng không thấy làm khó chịu lắm. Điện thoại từ bệnh viện, một ca bệnh nặng khó thở nhiều đang nhập bệnh viện cấp cứu. Nặng thì không sao, nhưng cái khó nhất là bệnh nhân lại có kết quả test dương tính với cúm Covid-19. Mấy ngày hôm nay bệnh nhân cúm nhiều quá, bệnh viện tràn ngập bệnh nhân, có khá nhiều bệnh nhân nặng, già có, trẻ có; thật là khổ cho bệnh nhân và cho cả chúng tôi - những nhân viên y tế.

Vừa mặc quần áo vừa điện thoại hướng dẫn cô bác sĩ nội trú trẻ xử lý cấp cứu cho bệnh nhân. Việc xử lý cấp cho bệnh nhân bị Covid khá khó khăn vì phải vừa xử lý cấp cứu rất phức tạp vừa tránh lây nhiễm cho bản thân. Cô bác sĩ nội trú lo lắng nói với tôi qua điện thoại:

Thầy ơi em chưa bao giờ cấp cứu cho bệnh nhân bị nhiễm Covid nặng! Thế bệnh nhân có khó thở không?.

 Khó thở nhiều lắm.

Nồng độ bão hòa Oxygen chỉ còn dưới 80%.

Đặt nội khí quản cho thở máy ngay. Đã mặc đồ bảo hộ cá nhân chưa?

Rồi ạ, tất cả nhân viên đều mặc, thầy cứ yên tâm.

Giữ nguyên tắc an toàn trong phòng chống dịch

Khám tầm soát trước khi chích ngừa

Đầu ngõ xe cấp cứu đã đến, không kịp nhắn lại vợ con, tôi lao nhanh lên xe và dặn người tài xế: Chạy nhanh lên, nhưng đừng hụ còi nhé. Tiếng còi hụ làm cho mọi người thức giấc và lo lắng, có khi là lo lắng thái quá ảnh hưởng đến sức khỏe. Đã quen với những trường hợp cấp cứu như thế này hàng chục năm rồi từ khi mới ra trường và may mắn được làm ở một bệnh viện lớn nhất nhì miền Nam này, ngày nào cũng vài chục bệnh nhân nặng thập tử nhất sinh cần cấp cứu. Nhờ vậy mà giới bác sĩ chúng tôi luôn có hệ thần kinh thép trong một cơ thể có trái tim nóng bỏng tràn đầy nhiệt huyết.

Xuống xe, tôi lao nhanh vào phòng cấp cứu tại khu cách ly. Bệnh nhân đang thở máy và tạm ổn, cô học trò xử lý cũng tốt. Bộ đồ bảo hiểm cho nhân viên y té che kín từ đầu đến chân khá khó chịu. Dù là nhân viên ngành y tế nhưng nhiều người cũng sợ lây nhiễm, họ còn cha mẹ, con cái và vợ chồng.

Tôi nhớ cách đây hơn 20 năm khi mà những ca nhiễm HIV đầu tiên xuất hiện, những cuộc mổ cho họ rất khó khăn. Nào là hội chẩn liên tục, nào là áp dụng triệt để các phương pháp phòng ngừa phơi nhiễm; nào là thử test HIV trước khi nhập viện và trước khi phẫu thuật. Thật khó khăn và rắc rối, nhất là khi chọn phẫu thuật viên, phần lớn người nào cũng ngại, họ lo lắng thậm chí còn tị nạnh nhau. Con người mà, ai chẳng có bản năng sinh tồn, cái chết là nỗi sợ lớn nhất đã bao nhiêu ngàn năm rồi, ai mà chẳng sợ bệnh, ai mà chẳng sợ chết. Nhưng càng về sau tình trạng này giảm dần. Riêng tôi thì tâm niệm ca mổ nào cũng là ca mổ cho bệnh nhân test dương tính với HIV phải rất cẩn thận tránh lây truyền cho mình, tránh lây truyền cho mọi người. Đó là nguyên tắc cơ bản trong phòng chống dịch.

Không thể phụ lòng tin của mọi người

Một ca phẫu thuật trong mùa Covid.

Vấn đề cơ bản là cấp cứu cho bệnh nhân cũng đã tạm ổn, nhưng tiếp theo là nhiều vấn đề khác đang được đặt ra: Đưa bệnh nhân đi đâu bây giờ, làm thế nào cho đúng luật và đúng quy định của cơ quan quản lý nhà nước. Mà trong tình hình này các công văn và chỉ thị bay như bươm bướm, một ngày có đến ba, bốn cái văn bản được ban hành. Điện thoại liên tục, điện thoại cho bệnh viện, cho cơ quan chỉ đạo v.v.. đến cháy cả máy.

Một ngày với một bệnh viện nhỏ như bệnh viện tôi làm chỉ cần có 5 đến 6 ca dương tính, một đến 2 ca nặng cần cấp cứu là tóc tôi sẽ bạc thêm mấy phần và gầy đi mấy ký. Trong khi bạn bè tôi làm ở các ngành nghề khác thì người nào cũng nặng thêm vài cân, ăn rồi ngủ rồi lại ăn -  mùa giãn cách mà. Các bạn cứ yên tâm, có chúng tôi canh cho sự bình an của mọi người.

Lại điện thoại, lại đi tìm, nhưng bệnh nhân ngày một nặng dần, độ bão hòa oxy càng ngày càng giảm. Nói thật tôi cũng bối rối vì bệnh viện cho đến thời điểm này không đủ phương tiện và sự cho phép của cơ quan quản lý y tế về điều trị bệnh nhân Covid có triệu chứng, nhất là những bệnh nhân bị bệnh Covid nặng như bệnh nhân này. Tôi phải trực tiếp gọi đến hơn 30 cuộc điện thoại cho gần 20 bệnh viện và cả HCDC, nhưng khó quá, nơi nào cũng bảo chờ, nhưng mà chờ đến bao giờ. Lúc nào tôi cũng căng lên như sợi dây đàn. Tất cả mọi sự liên lạc đều được huy động tối đa. Tôi biết trong hoàn cảnh này các cấp lãnh đạo cũng vô cùng khó khăn khi ra một quyết định xử lý như thế nào cho hợp người hợp cảnh và điện thoại của họ có lẽ sẽ rung chuông nhiều hơn điện thoại của tôi.

Có những lúc tôi muốn tắt điện thoại đi để nghỉ ngơi một chút, để nạp lại năng lượng. Cũng có lúc công việc quá nhiều, quá căng thẳng giữa mùa dịch giã này, tôi cũng muốn đập bỏ cái điện thoại để trở về đời sống thanh bình của ông cha thuở trước. Nhưng rồi lại thôi, còn bao nhiêu bệnh nhân trông chờ vào mình, bao nhiêu nhân viên và gia đình của họ mong mỏi mình dù là một ánh mắt yêu thương hay một lời động viên ân cần trìu mến và thế là tôi lại cầm điện thoại lên mở máy, sẵn sàng cho các cuộc gọi đi và chờ đợi các cuộc gọi đến.

Tìm được nơi nhận điều trị mừng như bắt được vàng
Với tôi, việc cấp cứu bệnh nhân là chuyện bình thường, mấy chục năm nay rồi có sao đâu? Biết bao nhiêu người được cứu sống, cũng rất nhiều người đã không thoát khỏi lưới hái của tử thần. Nhưng trong đợt dịch này, tôi sợ nhất là giai đoạn xử lý tiếp theo sau đó, điện thoại liên tục, hết bệnh viện này đến cơ sở y tế khác, tận dụng tối đa các mối quan hệ vốn có, điện thoại  đến cháy cả máy có khi cũng không tìm được một chỗ, việc tìm ra một bệnh viện dã chiến hay điều trị cho bệnh nhân khiến chúng tôi quý như bắt được vàng.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Trước bóng tiền nhân – Ký của Nguyên Hùng
Bài đăng Tạp chí Sông Lam, số tháng 5 năm 2025
Xem thêm
Cây bàng vuông trên đất Hải Châu
Về quê, tôi nhận được tin nhắn của Chuẩn Đô đốc Ngô Văn Phát Nguyên Chính uỷ Vùng 5 Hải quân “Trân trọng mời anh dự lễ trồng bàng vuông do Mặt trận Tổ quốc huyện đảo Trường Sa tặng“. Đúng giờ chúng tôi đến ngôi nhà nhỏ của Chuẩn Đô đốc nằm cạnh dòng kênh nhỏ bên bờ biển Thịnh Long nổi tiếng, thơ mộng. Đồng đội, bạn học và bà con nội ngoại của chủ nhà đã tề tựu đông đủ. Phần lớn là cựu chiến binh (CCB) lớn tuổi quân phục hải quân trắng tinh với đường viền màu xanh da trời thân thuộc.Gặp nhau là quý rồi. Một CCB cao niên mặc quân phục Hải quân nhắc lại lời của Người Anh Cả quân đội – Đại tướng Võ Nguyên Giáp làm mọi người rưng rưng. Tôi thấy đôi mắt Chuẩn Đô đốc Ngô Văn Phát đỏ hoe. Càng thấy việc làm của vị tướng Hải quân này có ý nghĩa.Chỗ quen biết từ lâu (anh trai Ngô Văn Phát học cấp 3 cùng liên khoá với chúng tôi), Ngô Văn Phát bộc bạch:• Có thể nói cả đời quân ngũ, tôi gắn bó với biển đảo. Năm 2024 thăm lại Trường Sa. Bà con và đồng đội tặng cây bàng vuông. Tôi mang về quê trồng để ghi nhớ những năm tháng gắn bó với Trường Sa, biển đảo. Khi làm báo QĐND, tôi có dịp làm việc với Ngô Văn Phát và đơn vị của anh- những chiến sĩ Hải quân như cây phong ba, bàng vuông giữa biển cả. Người con trai có dáng nhỏ thó, nhanh như sóc từ làng quê “ chân lấm tay bùn” trở thành vị tướng chỉ huy tài ba như đồng đội của anh khen tặng. Trở về đời thường, Ngô Văn Phát sống bình dị như bao chàng trai miền sông nước này. Luôn hướng về quê hương, góp sức xây dựng nông thôn mới, Ngô Văn Phát còn trực tiếp làm Chủ tịch Ban liên lạc cựu học sinh THPT B Hải Hậu tại TP.HCM và khu vực phía Nam. Dưới sự hướng đạo của vị tướng – cựu học sinh này, hội cựu học sinh THPT B Hải Hậu đã làm được nhiều việc cho quê hương, cho ngôi trường nơi có cây gạo đã đi vào truyền thuyết.“Cây gạo trường ta“ của nhạc sĩ An Hiếu (phổ thơ TTT) đã trở thành ca khúc truyền thống nơi mảnh đất “tầm tang“ giàu đẹp.Cây bàng vuông được Chuẩn Đô đốc Ngô Văn Phát trồng cạnh dòng kênh nơi mảnh đất địa linh sinh nhật kiệt.Mảnh đất miền hạ sông Ninh, cách nay 500 năm tứ tổ khai sáng và cửu tộc lập nghiệp, trong đó có tổ cả của người viết bài này- Cụ Trần Vu – Dinh điền sứ thời hậu Trần. Mảnh đất ấy cách đây vài trăm năm quan triều Nguyễn – nhà thơ NGUYỄN CÔNG TRỨ đã đến đây dẫn dắt cư dân khai phá lập nên miền đất mới. Địa linh sinh nhân kiệt nơi này đã sản sinh ra nhiều “nhân vật nổi tiếng”. Tên tuổi của họ gắn với sự cống hiến cho đất nước như: các vị tướng: Trần Thanh Huyền (Chính uỷ Quân chủng Hải quân) Trần Văn Xuyên (Phó Tư lệnh Quân chủng Hải quân); Ngô Văn Phát (Chính uỷ vùng 5 Hải quân)… và những người “nổi tiếng“ khác: Trần Văn Nhung (nhà toán học đầu đàn- TTBGD); BS Trần Đông A (bàn tay vàng ngành phẫu thuật Việt Nam); Trần Minh Oanh, Nguyễn Văn Tuấn (Chủ tịch tỉnh); Phạm Tất Thắng (Chủ tịch – Bí thư huyện uỷ)… Lễ trồng cây bàng vuông Trường Sa ở quê hương Chuẩn Đô đốc chỉ mang tính biểu tượng. Thông điệp mà Chuẩn Đô đốc Ngô Văn Phát gửi gắm; đó là sự tri ân với đất và người.Đất là nơi chôn nhau cắt rốn – quê cha đất tổ của anh. Người là bậc sinh thành, thầy cô giáo cũ, bà con cô bác đã góp phần nuôi dưỡng, giáo dục anh nên người – cho quân đội vị tướng nhân hậu và nghĩa tình. Và còn nữa, những đồng đội của anh; trong đó có cả những người không trở về sau ngày toàn thắng.Cây bàng vuông do quân dân Trường Sa tặng Chuẩn Đô đốc Ngô Văn Phát sẽ xanh tươi, đơm hoa kết trái, bồi thêm sức sống của vùng đất “ địa linh sinh nhân kiệt“ này. Đó là biểu tượng về chủ quyền biển đảo thiêng liêng của tất cả chúng ta- những cư dân sống trên dải đất hình chữ S thân yêu.Hải Hậu, cuối tháng 5-2025
Xem thêm
Văn chương và lòng yêu nước
Với bài viết “Cờ Tổ quốc trong trái tim tôi”, nhà thơ Trần Xuân Hóa (Đảng bộ phường Cát Lái) vừa được trao giải Khuyến khích tại cuộc thi viết cảm nhận “Quốc kỳ Tổ quốc Việt Nam”
Xem thêm
Anh Lộc – Tản văn Trần Thế Tuyển
Thật bất ngờ, cách đây hơn 5 năm, tôi ra HN dự lễ kết nạp hội viên Hội Nhà văn VN, anh Lộc đứng cạnh tôi cùng nhận quyết định. Quyết định do nhà thơ Hữu Thỉnh, Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam ký. Điều làm tôi bất ngờ là anh Lộc - người đàn anh cùng xóm, lớn hơn tôi vài tuổi lại mang tên Nguyễn Hoàng Hà.
Xem thêm
Má tôi - Ký của Bích Ngân
Bài đăng báo Người Lao động Xuân Giáp Thìn 2024
Xem thêm
Trường Sa - Nơi biển gọi tên Tổ quốc
Ký của Nguyễn Văn Mạnh, Thời báo Văn học Nghệ thuật
Xem thêm
Ngô Thị Thu Thủy - Người phụ nữ FUJIWA truyền cảm hứng
Bài đăng Tạp chí Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam, số tháng 5 năm 2025
Xem thêm
Tôi kể chuyện về một người thầy quan trọng trong đời
Về cô giáo Nguyễn Thị Thúy, Hiệu phó trường Tiểu học Nam Cát – Nam Đàn - Nghệ An
Xem thêm
Thăm chiến trường xưa
Ghi chép của Đại tá, nhà văn Nguyễn Văn Hồng
Xem thêm
Cảm xúc tháng Tư
Ký của nhà thơ Trần Ngọc Phượng
Xem thêm
Vu vơ ngày cuối tháng Ba – tản văn của Võ Thị Như Mai
Cuộc đời tôi, dẫu có những ngày lặng lẽ bước qua những con đường cũ, vẫn là một khu vườn đầy ắp màu sắc - có cả xanh tươi của hy vọng, cả vàng úa của hoài niệm, nhưng quan trọng nhất, vẫn còn đó những chồi non kiên trì vươn lên sau mỗi lần đổi thay.
Xem thêm
Hélène – con gái ông Tây Việt Minh
Bài của nhà văn Nguyễn Thanh
Xem thêm
Cô bé và đóa hoa hồng – Tạp bút của Võ Đào Phương Trâm
Chiếc xe đạp lộc cộc băng qua con đường đông đúc, lách qua những làn xe liên tục của Sài Gòn, cái dáng mỏng manh, độ chừng mười hai tuổi, bé nhỏ liêu xiêu trên chiếc xe đạp cà tàng, nghe cót két, hình như chiếc xe bị hư gì đó nên thấy nó đạp một cách cực nhọc hơn bình thường.
Xem thêm
Thành phố của lòng nhân ái - Ký của Nguyên Hùng
Ký dự thi “Thành phố tôi yêu, thành phố nghĩa tình” của Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh
Xem thêm
Về Tiên Động nhớ Ngư Phong – Nguyễn Quang Bích
Ngư Phong là tên hiệu của thủ lĩnh miền Thao - Đà trong thời Cần Vương chống Pháp ở Bắc Kỳ. Ông tên thật là Nguyễn Quang Bích (1832 – 1890). Đương thời ông được nhân dân miền Tây Bắc xưng tụng là “phật sống” và hết lòng yêu quý, ngưỡng mộ.
Xem thêm
Lỗi tại Sài Gòn…
Tản văn của La Mai Thi Gia
Xem thêm