- Thơ
- Thơ dự thi của Mai Tuyết
Thơ dự thi của Mai Tuyết
MAI TUYẾT (Tây Ninh)
Sài Gòn bây biờ
Sài Gòn. Giờ đã ngủ chưa
đêm thao thức cùng ngọn đèn vàng góc phố
gió đêm nay. Không dịu dàng mở bàn tay gió
lùa tóc em thơm đổ hết xuống vai gầy
Sài Gòn khoảnh khắc sáng nay
chưa kịp hiểu. Dải phố nào trước mặt
dây trắng, dây xanh. Hàng rào cột chặt
thành phố có anh. Chưa kịp chạm tiếng cười
Sài Gòn bây giờ đang lấm tấm mồ hôi
sau cơn bệnh. Nghe tiếng cười như tiếng khóc
ta đang đứng ở hai đầu khó nhọc
mặt trời soi vòng quanh. Nước mắt hiểu được gì?
Sài Gòn những ngày cách ly
hẻm phố nào cũng cần được thở
mỗi nghĩ suy. Mỗi con người còn nhiều trăn trở
như có bàn tay đưa ra. Nhốt mặt trời non trong mắt mùa thu.
Sài Gòn bây giờ. Vắng những lời ru
thay thế bằng tiếng còi cứu thương trong đêm vội vã
trong chiêm bao em mơ thấy anh hóa thành ngọn lửa
thắp sáng lên trên vầng trán Sài Gòn
Ảnh: Internet.
Mùa Thu rụng xuống những tinh cầu
Con trở về quê mẹ một ngày thu
trời phương Nam nhuốm buồn lên ô cửa
chiều đi qua. Những chiếc lá vàng chưa mục rữa
những sợi dây giăng mắc khắp cung đường
Nhìn phía nào con cũng thấy tai ương
cha vội vã ra đi đang chờ hóa kiếp
mẹ ngày thu. Nhang khói chít tang chồng
Cơn gió lạ mang theo về trận ốm. Đỏ dòng sông
vòm khói xám phía lò thiêu đốt rụi lòng con. Ai biết được
con đủ lớn để hiểu rằng buồn vui không hẹn trước
bước chân đi như chiếc lá rụng khẽ khàng
Con quỳ xuống đây. Không linh cữu, áo quan
vừa mới khóc cha xong. Chưa kịp khô nước mắt
chén cơm chiều cúng cha còn hương nghi ngút
không! Cha ơi! mẹ cũng bỏ con rồi
Chỉ có mấy ngày. Con bỗng thành đứa trẻ mồ côi
vội vã thế làm sao quên mùi nhớ
con biết dựa vào ai. Để cùng chiều than thở
để cùng con cầm nắm những buồn đau
Con không biết tại vì sao? Vì sao?
nửa giấc chiêm bao
nửa nụ cười trên môi con tắt lịm
ngọn nến đêm thắp lên. Rụng xuống những tinh cầu.