- Thơ
- Trang thơ Cần Giờ của các cây bút nữ
Trang thơ Cần Giờ của các cây bút nữ
Nhân ngày Phụ nữ Việt Nam 20-10, Văn chương TP.HCM chọn giới thiệu trang thơ của các nữ tác giả, một phần thu hoạch từ chuyến đi thực tế sáng tác của Đoàn nhà văn TPHCM đến huyện đảo Cần Giờ vào cuối năm 2021.
LÊ HOÀNG ANH
Trước biển Cần Giờ nghĩ về hạt muối
Suốt đời hòa trong biển mênh mông
lại trắng như kim cương trên cát
ta theo gió nương vào mây xanh ngắt
theo hạt mưa tỏa đi tới vô cùng
Chỉ con người khi gặp bão giông
mới nhớ ta như nhớ một người thân
ta hòa trong sữa mẹ ân cần
nuôi khôn lớn bao mầm xanh trẻ dại
Hỡi gừng cay sao yêu ta đến vậy
chỉ chờ ta để kết bạn thủy chung
ta hiển hiện trong lòng mẹ bao dung
như đổ về theo suối nguồn trong vắt
Ta như núi kết thành muôn trái núi
Nếu con người muốn so núi Thái Sơn
Ta lắng trong sâu thẳm tâm hồn
Nơi tình cha kết tinh vững chãi
Những lòng son những tấm lòng từng trải
Người muốn bao nhiêu ta có bấy nhiêu
Lòng đen bạc phải giật mình sợ hãi
Ta không ở cùng ngươi khi mỏi gối phiêu diêu
Ta thu vào bao chuỗi nắng trời chiều
Tỏa hơi ấm trong từng nhịp thở
Làn hơi ấm của hồng cầu mầu lửa
Lại nở thành hoa trong những nỗi buồn.
TRẦN THANH BÌNH
Vết chém hành tinh
Nhắc tên rừng Sác
vết chém hằn sâu
chiến tranh khép lại
một vùng đất chết
mất bao năm để được hồi sinh?!
Chữ tình yêu mọc lên
từ cây mắm cây đước
dắt ta vào những điều bí ẩn
dắt ta qua cay đắng hận thù!
Nếu trăm năm rửa sạch nỗi đau
vết chém hành tinh lành lặn
thì đây ba mươi năm
màu xanh lan tỏa
buồng phổi xanh
hơi thở chúng sinh.
Chữ tình yêu mọc lên
sưởi ấm hàng bia đá
dựng tượng đài tổ quốc ghi công
xoa dịu người thương binh không muốn về nhà
bởi mặt trời bé con của anh đã tắt
đạn bom thiêu rụi ước mơ!
Chữ tình yêu mọc lên
mùa xuân anh đi quay gót trở về
khơi dậy trái tim ngủ quên.
Đêm nay có bao người không ngủ?
có bao người chìm trong giấc mơ?
đôi tay đè nặng trên vòm ngực
muốn đập vỡ
muốn bóc trái tim
bóc lõi những điều tử tế.
Cái tên rừng Sác
vết chém hành tinh
đã mọc da non.
MAI KHOA
Thăm nghĩa trang liệt sĩ Cần Giờ
Trong cái hanh hao của buổi chớm Đông
tôi về Cần Giờ bình yên đến lạ
gió lao xao thì thầm trên cây lá
đàn chim sẻ hồn nhiên lích chích đùa vui
Vòng trong vòng ngoài đã chật ních rồi(*)
hàng bia mộ quây quần bên đất mẹ
tên các anh những dòng chữ nhỏ bé
mà chứa chan nghị lực tuổi thanh xuân
Nơi các anh nằm trên đất mẹ bao dung
mâm cơm ngày bình yên lặng lẽ
bia Tổ quốc ghi công, như tấm lòng của mẹ
mời các anh về lớp lớp vây quanh
Mâm cơm quây quần điểm mặt từng tên
mỗi tính cách mỗi cuộc đời gắn bó
không gian lặng yên nghe từng hơi thở
mặt đất trỗi dậy những mầm xanh
Trong khói hương nghi ngút khoảng trời xanh
những cánh chim chứa chan khát vọng
mảnh đất này đang trở mình thức giấc
có những bàn tay viết tiếp ước mơ.
(*) Nghĩa trang liệt sĩ huyện Cần Giờ hiện đã quy tập 1.219 mộ liệt sĩ.
PHẠM THỊ CÚC VÀNG
Người canh giữ khát vọng xanh
Vắng tiếng bi bô trẻ
thiếu nụ cười hồn nhiên
không bước chân nhảy sáo
cây và cây. Nắng xiên
Tàn lá xoè mái che
tường nhà phủ màu đước
kết rễ mắm ngập nước
mặn. Trầm tích móng dày
Nghe chim rừng líu lo
ấm tình ai - vọng cổ
tiếng guitar gợi nhớ
trống vắng chẳng nao lòng
Giữ rừng - dựng ước mơ
mặc hiểm nguy rình rập
biến đất chết Cần Giờ
sang màu tươi sự sống
Những cống hiến lặng thầm
mang lại điều hạnh phúc
khoác chiếc áo ngoạn mục
hoàn mỹ khát vọng xanh.
NGUYỄN THỊ MINH HỒNG
Trước biển Cần Giờ
Em đã nghe
khúc hát dòng Thị Vải, Soài Rạp, Lòng Tàu
tự bao đời chụm về cùng vươn ra biển lớn
qua Rừng Sác
một thời ác liệt
những chién sĩ đặc công tạc Cần Giờ hình cánh chim chao liệng
biển biếc triều cường hai lần lên xuống
cho ruộng muối lấp lánh khắp nhân gian.
Em xin hỏi
đảo Thạnh An vì sao độc đáo?
cát đen tuyền mà lòng dân trong sáng
như hạt muối kết tinh tuổi biển
thành Cần Giờ thân thiện
mặn mà mãi đời sau
xôn xao…
Ra về
nghe nôn nao
trong bàn tay vẫy
có người trồng rừng
đã từng tứa máu
cho màu xanh xanh thắm Cần Giờ
cho ngọn đước lại mọc trên thân mẹ
nắm bùn non lon ton giữ biển.
NGUYỄN THỊ CẨM CHÂU
Cần Giờ
Xin đừng kén chọn biển xanh
Dù trong đục cũng tạo thành dòng trôi
Thả mình đáy nước mặn mòi
Xin cùng biển một lần tôi hòa mình
Nhênh nhang cột đá đầu ghềnh
Cần Giờ biển mãi trữ tình trong tôi
Đua cùng sóng, xoãi tay bơi
Cảm ơn mặt nước nhân đôi bóng hình
Dù kè đá có làm thinh
Hàng dương vẫn hát, chẳng đành lặng im!
Bời bởi sóng vỗ ngăn tim
Muốn tan cùng nước, muốn đằm dòng xanh
Vuốt ve, con nước đa tình
Trong lành, biển hãy giữ gìn giùm tôi!
Vương bờ tóc, nhánh rong trôi
Vớt lên nửa nụ cười vui trong chiều…
PHAN THU NGUYỆT
Về Cần Giờ
Qua phà Bình Khánh... mênh mông
nụ cười tỏa nắng đón sông vào lòng
dập duềnh làn nước xanh trong
chao nghiêng con sóng - quay vòng thời gian
Cần Giờ xanh đước bạt ngàn
rừng xưa thay lá - mùa trăng soi dòng
đã từng máu nhuộm thấm sông
năm mươi năm đã tô hồng sử xanh
hồi sinh đọt lá trên cành
quê mình tươi thắm màu xanh đợi chờ
Đầm Dơi bán đảo nên thơ
chèo thuyền ra ngắm bến bờ yêu thương
Tang Bồng Ngọn Tháp tơ vương
Cánh Cung chót vót... dẫn đường thiên thai
chợ Hàng Dương - bóng nắng soi
người mua kẻ bán lần hồi đổi trao
chợ vui đủ giọng ngọt ngào
hải sản tươi sống dồi dào luân phiên
gõ chiều lên phím bình yên
nụ cười đất mới nối liền hồn xưa
trái tim hát khúc say sưa
hồi sinh đất mẹ ... nắng mưa quản gì
Cần Giờ nối nhịp đường đi
lắng nghe rừng hát thầm thì dư âm
NHẬT QUỲNH
Men theo con sóng tôi về
Nơi những chân trời mở ra
Nơi những dòng sông không khát nước bao giờ
Tôi bắt gặp dáng hình xứ sở cong theo nhịp sóng vỗ vào rừng đước
Theo con sóng
cánh buồm nâu dắt tôi ngược rừng ngập mặn
Phía chân trời chạm ngút ngát màu xanh
Tôi cúi xuống hôn lên từng gốc đước
Hôn vào đôi bàn chân những người thợ gác rừng
Nghe cộng sinh vào lòng mình niềm yêu thương khát vọng
Cảm ơn Cần Giờ ngày tôi đến nắng vàng như mật
Cảm ơn người Cần Giờ trầm lặng
Bỏ bên ngoài những tiện nghi hiện đại
Nâng niu vỗ giấc cho rừng
Giữa nhịp võng trưa thơm thảo câu hò
Để Sài Gòn xanh trong từng nhịp thở
Mai tôi về phố
Mang theo tiếng cười anh giòn tan hạt muối Lý Nhơn
Nghe những mầm xanh vọng lên từ đất
Thương một Cần Giờ lấp lánh trăng đêm!