TIN TỨC

Chị tôi – Tùy bút của Phùng Chí Cường

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2022-08-15 23:43:55
mail facebook google pos stwis
1751 lượt xem

 Ngày cha tôi mất tôi còn bé cỏn con, mẹ tôi buồn phiền rồi đổ bệnh thường xuyên đau ốm, từ đó mọi công việc gia đình đềù do một mình chị tôi gánh vác. Đang tuổi dây thì chị tôi vừa đẹp người, đẹp nết lại hiền ngoan nên đã có nhiều trai làng mối mai dạm hỏi, nhưng vì còn phải chăm lo cho mẹ già và đứa em nhỏ dại nên chị đều từ chối. Thế rồi thời gian cứ trôi dần theo năm tháng, mẹ tôi lo lắng vì tuổi con gái có thì nên đã lựa lời khuyên nhủ, như mưa lâu thấm đất, dần dà chị tôi cũng nghe theo lời mẹ và chấp nhận kết hôn với một anh bộ đội cùng làng, nhưng thời gian chung sống bên nhau của anh chị chả được bao nhiêu thì anh đã tình nguyên lên đường, cùng lớp lớp thanh niên ngày ấy “sẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước”, ở lại quê nhà chị đã thay mẹ chăm nom chỉ bảo cho tôi những điều hay lẽ phải. Rồi ngay qua ngày đêm lại thâu đêm, thời gian là bạn đồng hành với chị trong mọi nỗi lo toan và khác khoải mong chờ ngày nước nhà thống nhất, để anh được trở về đoàn tụ, ước mơ đó cũng là động lực để chi tôi gắng sức đảm đang việc nhà việc nước và nuôi tôi ăn học trưởng thành…


Tác giả Phùng Chí Cường.

Tơi lớn lên giữa lúc cuộc chiến tranh chống Mỹ cứu nước của dân tộc ta bước vào giai đoạn ác liệt nhất. Tạm biệt quê hương tôi tình nguyện lên đường theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ Quốc: “Tất cà cho tiền tuyến. Tất cả để đánh thắng giặc Mỹ xâm lược!”. Ngày nhập ngũ, lúc chia tay chị tôi dúi vào tay tôi một túi bánh sắn với mấy củ khoai lang (đặc sản của quê tôi thời ấy) và dặn: “Em đi hãy giữ gìn sức khỏe, cố gắng công tác bằng anh bằng em. Cứ yên tâm ở nhà mẹ già đã có chị lo. Nhớ chửa!…”. Chiếc xe Hải Âu từ tư lăn bánh đưa đoàn chúng tôi đi, để lại phía sau những cánh tay vẫy chào và chị tôi cứ lặng lẽ nhìn theo rồi lấy vạt áo lau nước mắt, Hình ành ấy đã theo tôi đi khắp nẻo đường đời, ở mọi chốn, mọi nơi, những lúc khó khăn nhất thì hình ảnh dịu hiền và lời dặn dò của chị đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi vượt qua tất cả mọi hiểm nguy. Từ đó cứ mỗi lần nhận được thư của chị, tôi linh cảm rằng chị tôi đang khóc và nhớ thương lo lắng cho tôi rất nhiều ở chốn bom rơi đạn nổ. Có lần chị đã gửi cho tôi xem lá thư của anh viết bằng thuốc ký ninh màu vàng (thuốc đặc trị sốt rét) ở một căn cứ nào đó trên dải Trường Sơn, khi lá thư ấy đến tay tôi thì đã hơn 3 tháng trời, điều đó chứng tỏ ở tuyến đầu của cuộc chiến, bộ đội ta đã gặp muôn vàn khó khăn gian khổ và ác liệt vô cùng. Cũng từ đó không có tin tức gì của anh nữa, song hành là sự lo lắng đợi chờ trong tâm khảm chị lại tăng lên và giật mình mỗi khi thấy bóng dáng anh bội đội nào đó qua làng, đề rồi chị tôi lại âm thầm nhẩm đếm thời gian qua từng mùa nước lũ dâng chàn…

Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 ngày hội toàn thắng của dân tộc, giải phóng miền Nam thống nhất Tổ Quốc, những người lính còn sống lần lượt được trở về thăm lại quê hương và gia đình, trong sự hân hoan chảo đón của người thân với bao niềm vui khôn tả … Vào một buổi chiều mùa thu dịu mát, bỗng con chim Chùe Choẹt kêu vang trên ngọn Xoan đâu ngõ báo hiệu điều lành. Anh tôi, ba lô con cóc trên vai trong bộ quân phục đã nhuốm màu sương gió, với dáng đi tập tễnh do thương tật vội vã bước vào sân nhà, trong sự ngỡ ngàng mừng mừng tủi tủi của chị tôi…Thế là đã hơn mười năm xa cách, giờ đây anh được trở về. Chắc chắn trong sâu thẳm cõi lòng anh chị tôi có biết bao nỗi niềm tâm sự buồn vui… Vài năm sau đó khi chị tôi đã lo liệu cho tôi yên bề gia thất, chị mới yên

tâm đi theo anh vào vùng đất đỏ B’Lao để sinh cơ lập nghiệp, nơi đây cũng chính là chiến trường xưa mà anh đã từng nếm mật nằm gai, đối mặt với kẻ thù, rồi không lâu sau anh chị đã kịp truy lĩnh được hai đứá con kháu khỉnh. Chị tôi lại tiếp tục lo lắng làm ăn, nuôi dạy các con để anh yên tâm đi công tác xa nhà, Đến nay hai con của anh chị đều đã trưởng thành, anh đã nghỉ hưu nhưng chị tôi vẫn động viên anh tham gia công tác địa phương, để giữ trọn lời thề với Đảng. Tuy công tác xa hội của anh vẩn rất bộn bề, nhưng chị tôi không còn phải đợi chờ và nhẩm đếm thời gian như ngáy xưa nữa, mà chỉ là: Chị đợi anh về ăn bữa cơm chiều!

Giờ đây mái tóc chị tôi đã bạc trắng hết rồi, chị vẫn âm thầm lặng lẽ, vẫn hiền dịu như xưa, Dù thời gian và tuổi tác của tôi cũng đã ngả bóng hoàng hôn, nhưng với chị: Tôi vẫn là một đứa em bé bỏng ngày nào, vân luôn vâng lời chị và mãi mai khắc ghi hình ảnh người chị dịu hiền, hiếu thảo, cùng với tấm lòng thủy chung son sắt của người phụ nữ Việt Nam!

Phùng Chí Cường

Bài viết liên quan

Xem thêm
Từ dòng Lam đến Vàm Cỏ Đông
Một đêm diễn đặc biệt tại Nhà Văn hóa Thanh niên, với tên gọi “Giai điệu từ những vần thơ”, trong chuỗi chương trình “Những ngày Văn học Nghệ thuật TP.HCM”...
Xem thêm
Nha Trang – Viên ngọc xanh, từ hoài niệm đến khát vọng – Bút ký Nguyễn Phú Thành
Thành phố Nha Trang, thuộc tỉnh Khánh Hoà được mệnh danh là “Viên Ngọc Xanh” của bờ biển Đông, không chỉ là điểm đến lý tưởng cho những ai yêu thích biển đảo mà còn là nơi lưu giữ những hoài niệm và khát vọng của xứ sở. Đồng thời, Nha Trang cũng hội tụ vẻ đẹp của lịch sử văn hóa và, du lịch biển làm nên vẻ đẹp hiếm có làm say đắm lòng người.
Xem thêm
Ở nơi tận cùng con nước – Bút ký Hồng Sương
Nắng tắt bên sông Long Xuyên, vỡ thành từng mảnh nhỏ trong làn hơi nước mỏng tang. Thành phố vào giờ tan tầm, người xe chen nhau, nhưng trong nhịp hối hả ấy, có điều gì thật đỗi dịu dàng, thân quen. Tôi ngồi bên bờ hồ, tay cầm ly nước, ngắm nhìn đám lục bình trôi trên mặt nước xiết. Xa xa, những chiếc ghe đánh cá lặng lẽ như những kiếp người trôi giữa dòng đời, bền bỉ đi tìm cái sống trong mênh mang nước bạc.
Xem thêm
“Từ Bến Nhà Rồng đến Ba Đình” – Phần 2
Đây không chỉ là cuộc hành trình theo dòng lịch sử, mà còn là cuộc trở về trong tâm tưởng – nơi mỗi bước chân đều in dấu biết ơn, tự hào và khát vọng được góp phần làm đẹp thêm dáng hình Tổ quốc.
Xem thêm
Không còn bao lâu nữa!
Tùy bút của Trần Đôn
Xem thêm
Tuổi thơ, mùa bão lụt và quê hương thương khó
Câu chuyện của hai nhà giáo Phạm Phú Phong (Khoa Ngữ văn, Trường ĐH Khoa học - ĐH Huế) và Huỳnh Như Phương (Khoa Văn học, Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn - ĐHQG TP. HCM)
Xem thêm
Với nhà văn Đoàn Thạch Biền
Làm một cuộc khảo sát bỏ túi với các anh chị và các bạn thế hệ 6X, 7X, 8X, 9X rằng người nào ảnh hưởng trong việc viết văn làm báo của mình nhất, đều nhận được câu trả lời: Nhà văn Đoàn Thạch Biền!
Xem thêm
Đoản khúc thời gian - Tản văn Hoàng Xuân
Trời tháng 10 bầm dập những đoản khúc, lúc mưa, lúc nắng, lúc lại dỗi hờn vừa mưa vừa nắng. Lòng tôi lại chông chênh nhớ về quá khứ. Quá khứ của những cơn gió lạnh đầu đông, của tiết trời giao mùa vương vấn, phảng phất xem lẫn một miền ký ức. Bao giờ tiết trời giao mùa cũng thế, làm cho con người có nhiều nỗi nhớ nhung, và cũng có nhiều cảm xúc dâng trào.
Xem thêm
Trên chuyến xe cuối ngày - Tản văn của Võ Văn Bảo Quốc
Ngày cuối tuần của một chiều cuối thu. Trong làn không khí se se lạnh của khoảng giao mùa, tôi trở về căn trọ nhỏ sau một ngày học đầy uể oải. Nhìn quanh căn phòng chỉ có mỗi mình, thoáng chốc trong lòng dâng lên chút cô đơn, lặng lẽ xen lẫn cảm giác tủi thân nơi đất khách quê người.
Xem thêm
Đồng bào vẫn đang kêu cứu!
Ghi chép của nhà văn Hội An
Xem thêm
Giấc mộng Kinh đô và khát vọng người viết
Bài đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số đặc biệt, 9/10/2025
Xem thêm
Nhớ mãi tác giả “Nhánh lan rừng”
Bài của Đại tá nhà thơ Trần Thế Tuyển
Xem thêm
Hương sắc mùa thu trên đèo Khau Phạ – Bút ký Phan Anh
Ngược quốc lộ 32, giữa nắng thu vàng óng ả, chúng tôi đến với xứ sở vùng cao Mù Cang Chải của núi ngàn Tây Bắc, theo tiếng bản địa của người H’Mông Mù Cang Chải có nghĩa là vùng đất gỗ khô. Nơi ấy có những đỉnh núi mờ sương cùng với vực sâu thăm thẳm. Những núi đá cao ngất quanh năm được mây sương bao phủ ấy cũng từng được nhiều người ví von tựa như nơi “đất trời gặp gỡ” và nổi tiếng với con đèo Khau Phạ, một con đèo cũng từng được liệt vào hàng trứ danh ở Việt Nam, nằm trong nhóm “tứ đại đỉnh đèo” (bốn con đèo hùng vĩ nhất, cao nhất, dài nhất, nguy hiểm nhất: đèo Mã Pí Lèng - tỉnh Tuyên Quang, đèo Ô Quy Hồ, Đèo Khau Phạ - tỉnh Lào Cai và đèo Pha Đin - nằm giữa hai tỉnh Sơn La và Điện Biên).
Xem thêm
Tuổi bốn mươi, một mùa lặng lẽ nở hoa – Tản văn Hồng Loan
Bốn mươi. Một chiều thu nào đó, trong làn nắng nhàn nhạt xuyên qua tán lá, chợt nghe ai đó gọi mình là “cô”, như một lời đánh thức dịu dàng. Mình khựng lại, không phải vì buồn, chỉ là một khoảnh khắc nhận ra: tuổi trẻ đã khẽ khàng rời đi, như cơn gió cuối hạ, nhẹ tênh nhưng đủ để làm lòng người thổn thức.
Xem thêm
Hương cốm xưa của mẹ – Tạp bút Võ Văn Trường
Mỗi lần có dịp ra Hà Nội trong tôi lại dâng lên những cảm xúc khó tả. Điều ấy cũng không mấy khó hiểu bởi tôi vốn là đứa trẻ sinh ra từ đất Bắc, mẹ là cô gái Hà thành đem lòng yêu mến và đến với ba tôi một cán bộ miền Nam tập kết. Hà Nội thật đẹp và quyến rũ, nhất là vào thu. Ngồi cà phê bên Hồ Hoàn Kiếm rồi lòng vòng những con phố cổ, tôi chợt nhận ra cứ đến tiết thu Hà Nội đâu chỉ có “hoa sưa thơm ven mặt hồ…” như lời hát trong “mối tình đầu” của nhạc sỹ Thế Duy mà Hà Nội còn là “vương quốc” mộng mơ của những gánh hàng hoa và Hà Nội của mùi hương cốm mới.
Xem thêm
Trở lại xứ sở Chùa Vàng
Ba thập kỷ sau, tôi trở lại Thái Lan không chỉ với tư cách du khách, mà còn là người kết nối văn hóa giữa hai dân tộc Việt – Thái, vốn có nhiều “mẫu số chung” về phong tục, tập quán và tôn giáo.
Xem thêm
Chuyện tình trắc trở của hai nghệ sĩ nổi tiếng quê Quảng Trị
Nhân đọc tập bút ký: “Đời như tiểu thuyết” của Trương Đức Minh Tứ
Xem thêm
Cả một trời thương - Tản văn Vừ Thị Mai Hương
Đến Hà Giang, bạn sẽ thấy. Hà Giang đẹp trong veo như nắng sớm bản Phùng, hiên ngang kiên cường như đá núi Đồng Văn và dịu dàng như ánh chiều rơi trên dòng Nho Quế. Hà Giang, như một nàng tiên bí ẩn mà cả đời bạn sẽ không bao giờ hiểu được hết, sẽ không bao giờ đi được đến tận cùng.
Xem thêm