- Văn chương thế giới
- Chùm thơ của Mahmoud Drwwish, nhà thơ lớn của Palestine
Chùm thơ của Mahmoud Drwwish, nhà thơ lớn của Palestine
Mahmoud Darwish là một nhà thơ người Palestine và là một trong những nghệ sĩ hàng đầu của thế giới Ả Rập, người đã lên tiếng cho các cuộc đấu tranh của dân tộc mình.
Chân dung nhà thơ Mahmoud Darwish
Mahmoud Darwish là một nhà thơ người Palestine và là một trong những nghệ sĩ hàng đầu của thế giới Ả Rập, người đã lên tiếng cho các cuộc đấu tranh của người dân của mình. Ông đã nhận được sự hoan nghênh và tôn vinh từ quốc tế cho thơ mà chủ yếu tập trung vào tình cảm mãnh liệt đối với quê hương và dân tộc mình trong cuộc đấu tranh giành độc lập tự do.
Một trong những chủ đề trung tâm của thơ ông là khái niệm về quê hương và thơ ông được đặc trưng bởi sự trung thực của cảm xúc và sự mới lạ của những hình ảnh thơ của ông.
Trong sự nghiệp của mình, ông đã xuất bản khoảng 30 tập thơ và văn xuôi, được dịch ra hơn hai chục ngôn ngữ. Những bài thơ của ông đã nhận được phản ứng tích cực không chỉ khắp thế giới Ả Rập, và nhiều bài thơ trong số đó đã được đưa vào âm nhạc. Ông đã giành được nhiều giải thưởng cho các tác phẩm văn học quốc gia và quốc tế. Với thơ ca, Mahmoud Darwish trở thành một biểu tượng đấu tranh cho hòa bình, cho khát vọng tự do độc lập, không chỉ của Palestine
Ông có tiền sử bệnh tim và bị ngừng tim vào năm 1984. Ông đã trải qua hai ca phẫu thuật tim, vào năm 1984 và 1998.
Mahmoud Darwish qua đời vào ngày 9 tháng 8 năm 2008, ba ngày sau khi một ca phẫu thuật tim khác ở Houston, Texas. Ông thọ 67 tuổi. Thi hài ông được chôn cất tại Ramallah, Palestine.
Nhân chuyến đoàn nhà văn Việt Nam lần đầu tiên đến đất nước Palestine, viếng mộ và tham qua Bảo tàng Mahmoud Darwish, Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh xin giới thiệu chùm thơ của ông (do Vũ Hoàng Linh dịch tử tiếng Anh - Nguồn Thi viện)
Sáng sớm trên đường phố Ramallah, Palestine (Ảnh: Bích Ngân)
Nhà thơ Murad Sudani, Chủ tịch Hội Nhà văn Palestine và nhà văn Bích Ngân, Chủ tịch Hội Nhà văn TP.HCM bên ngôi mộ của nhà thơ Mahmoud Darwish trước Bảo tàng Mahmoud Darwish tọa lạc tại Ramallah thủ đô hành chính của Palestine.
Tôi đến từ nơi đấy
Tôi đến từ nơi đấy. Tôi có những ký ức.
Tôi sinh ra như những người khác được sinh ra.
Tôi có một người mẹ
Một ngôi nhà nhiều cửa sổ,
Tôi có anh em, bè bạn,
Và một buồng giam với cửa sổ lạnh!
Tôi có con sóng nơi chim mòng biển vồ vập,
Tôi có cái nhìn của tôi
Và có dư thừa một ngọn cỏ.
Ở nơi ẩn náu sâu nhất của ngôn từ,
Tôi có mặt trăng,
Rất nhiều chim,
Và cây ô-liu vĩnh cửu.
Tôi đã bước đi trên miền đất ấy
Trước khi lưỡi kiếm biến thân người thành tấm mộc nặng trĩu
Tôi đến từ nơi đấy.
Khi bầu trời than khóc mẹ nàng,
Tôi trao lại bầu trời cho người mẹ.
Và tôi khóc, để đám mây khi quay lại sẽ mang theo những giọt nước mắt tôi.
Để phá bỏ mọi luật lệ,
tôi từng học tất cả những ngôn từ cần trong phiên tòa máu.
Tôi học chúng và dỡ bỏ tất cả
Chỉ để nói một từ duy nhất: Quê hương.
I Come From There
I come from there and I have memories
Born as mortals are, I have a mother
And a house with many windows,
I have brothers, friends,
And a prison cell with a cold window.
Mine is the wave, snatched by sea-gulls,
I have my own view,
And an extra blade of grass.
Mine is the moon at the far edge of the words,
And the bounty of birds,
And the immortal olive tree.
I walked this land before the swords
Turned its living body into a laden table.
I come from there. I render the sky unto her mother
When the sky weeps for her mother.
And I weep to make myself known
To a returning cloud.
I learnt all the words worthy of the court of blood
So that I could break the rule.
I learnt all the words and broke them up
To make a single word: Homeland.
Nghĩ tới người khác
Khi bạn chuẩn bị bữa sáng, hãy nghĩ tới người khác.
[đừng quên cho bồ câu ăn]
Khi bạn tiến hành chiến tranh, hãy nghĩ tới người khác.
[đừng quên những người muốn hòa bình]
Khi bạn trả tiền nước, hãy nghĩ tới người khác.
[đừng quên những người chỉ uống từ mây]
Khi bạn về nhà mình, hãy nghĩ tới người khác.
[đừng quên những kẻ sống trong lều]
Khi bạn ngủ và đếm những hành tinh, hãy nghĩ tới người khác
[có những người không nơi để ngủ]
Khi bạn giải phóng bản thân bằng những ẩn dụ, hãy nghĩ tới người khác
[có những người đánh mất quyền được nói]
Và khi bạn nghĩ tới những người xa xôi khác, hãy nghĩ tới bản thân
[và nói “Tôi ước mình là ngọn nến trong bóng tối]
Think of Others
While making breakfast, think of others
[don't forget the pigeons' feed]
While fighting your wars, think of others
[don't forget those who want peace]
While paying your water bill, think of others
[those who are drinking the clouds]
While walking home, think of others
[don't forget the people of the tents]
While sleeping and counting planets, think of others
[there are those who don't have a place to sleep]
While liberating yourself with metaphors, think of others
[those who lost the right to speak]
While thinking of the distant others, think of yourself
[say: I wish I were a candle in the dark]
Ở nơi đây, chuyến du hành của những con chim kết thúc
Ở nơi đây, chuyến du hành của những con chim kết thúc, chuyến du hành của chúng ta,
chuyến du hành của từ ngữ, và sau chúng ta sẽ là chân trời cho những loài chim mới.
Chúng ta là những kẻ gột ra đồng cho bầu trời, bầu trời sẽ tạc những con đường sau lưng chúng ta
và đền bù bằng tên của chúng ta trên những triền mây xa tít.
Rồi chẳng mấy chốc, chúng ta bước lên trên con đường dốc của người góa phụ trên những cánh đồng ký ức
và dựng túp lều của mình trước những cơn gió cuối cùng:
những cơn gió thổi, để câu thơ còn sống, và thổi trên đường đi của câu thơ.
Sau chúng ta, cỏ cây sẽ mọc, chúng chỉ mọc trên những con đường
chúng ta đã bước đi, nơi những bàn chân bướng bỉnh của chúng ta cất bước.
Và chúng ta sẽ khắc trên những viên đá cuối cùng, “muôn năm cuộc sống, muôn năm cuộc sống,”
rồi ngã vào chính mình.
Và sau chúng ta sẽ là chân trời cho những loài chim mới.
Here the birds’ journey ends,
Here the birds’ journey ends, our journey, the journey of words,
and after us there will be a horizon for the new birds.
We are the ones who forge the sky’s copper, the sky that will carve roads
after us and make amends with our names above the distant cloud slopes.
Soon we will descend the widow’s descent in the memory fields
and raise our tent to the final winds: blow, for the poem to live, and blow
on the poem’s road. After us, the plants will grow and grow
over roads only we have walked and our obstinate steps inaugurated.
And we will etch on the final rocks, “Long live life, long live life,”
and fall into ourselves. And after us there’ll be a horizon for the new birds.