TIN TỨC

Cô gái trong chiếc hòm – Truyện ngắn Lê Thị Việt Hà

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2025-06-26 23:41:49
mail facebook google pos stwis
12 lượt xem

Trong tôi ba tỏa sáng như một vầng hào quang lung linh. Có nghĩa là không thể như thế được. Không thể!

Bao giả thiết được đặt ra và đều chỉ là giả thiết.

Bằng trí tưởng tượng phong phú của một cô giáo dạy văn, chị Hai đặt ra một  chuyện tình éo le mà lãng mạn. Trận đánh lớn diễn ra, súng nổ liên hồi, máy bay thả bom sát rạt, gầm rú, quần nát một vùng đồi. Người lính duy nhất còn lại chiến đấu đến viên đạn cuối cùng đã ngất lịm bên bờ suối. Khi sương mờ giăng giăng trong làn hơi đêm đã im tiếng súng, dân bản lén ra vùng đối có súng nổ ác liệt hồi chiều tìm bộ đội để cứu giúp. Sau khi chôn rất nhiều xác chết, họ phát hiện ra anh . Già làng cứu sống, cho dưỡng sức trong nhà mình. Con gái già làng rực rỡ như bông cúc quì trong nắng hàng ngày nấu cho anh ăn, sắc lá thuốc cho anh uống đã ưng cái bụng. Sau đó họ đã trao nhau ánh mắt mãnh liệt của gió núi, của thác chảy của bước chân con nai rừng tìm bạn. Một buổi sáng, anh quyết định từ biệt già làng đi tìm đồng đội cũ. Cô gái mang gùi chạy theo. Cô muốn cùng anh tìm ra đơn vị vì cô thuộc đường rừng hơn anh. Hơn nữa cô không thể ngồi yên khi anh đi một mình trong rừng thẳm. Anh không thể cản ngăn được nên đành nghe lời cô gái. Họ luồn rừng đi mãi về phía có súng nổ. Tìm được đơn vị, cô gái xin ở lại làm công tác cứu thương. Thực ra cô không muốn xa anh, cô sợ những viên đạn vô tình, cô sợ sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Nhưng một mảnh vỡ sắc lạnh của chiến tranh rút hết mạch sống bông cúc quì. Cô gái ngã xuống, trên tay còn ôm một thương binh. Anh bộ đội đau đớn như cây cúc quỳ bị con lợn rừng dẫm nát. Anh mang theo hình ảnh cô gái đi suốt chiều dài khốc liệt của chiến tranh và…

Chị Ba phản bác. Chị bảo chiến tranh ác liệt, kỉ luật quân đội gắt gao không cho phép anh bộ đội yêu một cô gái dân tộc kiểu đó. Đây đích thị là một y tá hẳn hoi trong quân đội. Anh bộ đội đẹp trai đã làm xao lòng cô gái ấy. Cô gái ngưỡng mộ tinh thần chiến đấu mạnh mẽ, tài chỉ huy sáng suốt của anh. Anh bộ đội cảm mến lòng nhân hậu, đức hi sinh và nét dịu dàng của cô y tá. Họ đã thầm lặng yêu nhau. Chiến tranh dài quá không cho phép họ thành vợ chồng, hoặc biết đâu cô gái cũng đã không còn nữa.

Với tôi, cô ta đang còn sống, đang chờ đợi anh bộ đội mà biết đâu họ đã từng có một đứa con không chừng. Họ có quan hệ ngoài chồng ngoài vợ. Bản năng một người đàn ông xa vợ đã đánh gục ý thức kỉ luật anh bộ đội. Mặt tôi bừng đỏ lên bởi suy nghĩ đó. Chị Hai lấy tay bụm miệng tôi lại vì sợ hãi. Đúng là đàn bà. Nhát gan.

Anh Ba gạt phăng. Không chấp nhận giả thiết nào. Anh bảo họ là bạn chiến đấu của nhau. Đó là thứ tình cảm thiêng liêng, cao đẹp trong chiến tranh mà không ai được phép quên lãng. Chính những tình cảm đó đã nâng bàn chân họ vượt qua gian khó và tao ra những chiến thắng thần kì. Những suy nghĩ tầm thường sẽ làm tổn thương những giá trị tinh thần cao cả.

Anh Hai thì khác. Im lặng và cấm mọi người bàn tán nhỏ to. Vẫn như mọi ngày. Mưc thước và nghiêm nghị. Sáng dậy sớm, pha trà cho ba uống, cùng ba ăn sáng, đọc báo rồi đi làm. Tối nào phải trực bệnh viện thì tranh thủ gọi điện nhắc ba đi ngủ sớm . Có cảm giác họ như hai người bạn. Có cảm giác anh Hai không biết đến chuyện đó.

Có lẽ đàn bà và đàn ông mãi là hai vũ trụ khác biệt dù họ tồn tại theo nhau. Tôi và hai chị dâu, ba và hai anh trai không cùng chung quan điểm trong chuyện này. Chúng tôi, ba người đàn bà vẫn không thể không bàn bạc xì xầm khi có thể. Nhất là tôi.

Thực sự tôi hụt hẫng, có cái gì đó sụp đổ trong tôi. Nhiều câu hỏi lắm nhưng không thể hỏi vì không dám hỏi nên không thể giải đáp. Giá như mẹ còn sống. Tôi nghĩ mẹ chắc chắn biết bởi chiếc hòm giấu hình ảnh cô gái đó nằm trong phòng mẹ. Mẹ không thể không biết nhưng tại sao mẹ im lặng? Mẹ đã chịu đựng nỗi đau và chôn kín trong lòng suốt cuộc đời? Mẹ tha thứ, mẹ không dám ghen hay bộc lộ sự tổn thương vì uy lực của ba, vì mái ấm gia đình? Mẹ lấy những mảnh vỡ trong lòng mình để xây đắp bức tượng đài ba trong tâm hồn con cái. Giả thiết mẹ không quan tâm là sai trái vì mẹ vốn là người có tâm hồn sâu sắc. Ôi ! Mẹ tôi. Người vợ đã gồng trái tìm mình căng phồng lên chứa hết nước mắt cuộc đời, để giữ vẹn nụ cười trên môi. Với con cái, với gia đình, với bè bạn và với cả chính mình.

Để không vỡ tung trái bóng tổn thương tôi xin đi công tác xa . Đi cái đã, ở nhà biết đâu tôi sẽ không kìm nén được, phá vỡ tất cả thì kinh khủng lắm. Tôi tôn trọng bức tượng đài mẹ đắp. Tôi sợ không giấu được ánh mắt thật vọng, tức giận mỗi lúc ba trầm ngâm bên bình trà giữa đêm khuya vắng. Tôi nhớ lời mẹ dạy hồi nhỏ rằng con cái không được phép bàn chuyện của cha mẹ, không được áp đặt suy nghĩ của con cái để nhìn nhận cha mẹ và ngược lại.

Tôi đi. Đi phăm phăm về phía gió núi vùng đất đỏ Tây Nguyên. Bạt ngàn rừng cao su, cà phê và hồ tiêu. Màu xanh ngồn ngộn tràn xuống lối đi, khuất lấp đường chân trời. Có ai biết, có ai biết mà còn nhớ ẩn sâu dưới màu xanh kia là những sự thật gì? Tôi, một người trẻ lớn lên sau hòa bình làm sao hình dung ra nơi đây từng là trận địa.  Tôi đi. Hừng hực khát khao khám phá. Sự thật sẽ mở ra trước đôi mắt bẽ bàng của ba tôi. Hả hê nhé ! Hóa giải nỗi đau mẹ nhé!.

Bằng tất cả kinh nghiệm của một người làm công tác đoàn thường xuyên tham gia chiến dịch mùa hè xanh tôi đã đến bản làng sau hai ngày tìm kiếm. Với lí do đi tìm đồng đội cũ của ba, tôi được trưởng công an xã tận tình đưa tới nhà già làng. Tôi hụt hẫng khi bước lên bậc thang đầu tiên vì già làng đón tôi không già như tôi tưởng. Tóc hơi xoăn, có sợi bạc, má có phần răn reo nhưng vẫn hồng hào. Thân hình sạm đen, nổi gân guốc trong bộ đồ xà rông đã sờn bạc. Điều hụt hẫng thứ hai quan trong hơn là già nói tiếng Kinh không rõ, biết chiến tranh nhưng chưa hề tham chiến. Chỉ có giọng cười hào sảng như tiếng chiêng núm ngân vang làm an lòng người đối thoại. Tôi đưa bức ảnh ra hỏi cội nguồn. Già làng đưa tấm ảnh ra xa, nheo nheo đôi mắt ngắm nghía. Tôi hồi hộp chờ đợi. Không nói, ông đặt nhẹ tấm hình xuống và nhìn tôi, nhìn anh bạn dẫn đường, nhìn lên mái nhà sà và lại im lặng. Bất chợt, ông lắc đầu. Sau thoáng thất vọng, tôi với người gần hơn, nhìn thẳng mắt già làng  gặng cứu vớt một chút trí nhớ gì đó trong ông. Nhưng vẫn là những cái lắc đầu. Chợt ông bảo “Klen.Già Klen biết đấy. Bộ đội đấy”. Chúng tôi cảm ơn và từ biệt để đi tiếp.

Chiều Tây Nguyên lồng lộng gió ngàn làm tôi thấy lạnh hơn. Một lát, có tiếng chó dấm dẳng vang tới và đằng sau là già Klen. Trưởng công an nhanh nhảu đón già và giới thiệu vị khách tôi. Đối diện tôi là người đàn bà nhỏ nhắn, đôi mắt hơi mờ và có nụ cười thật hiền. Tôi nghĩ câu chuyện sắp được nghe sẽ rất dài nên bảo trưởng công an về trước. Tôi xin già ở lại tối nay.

Bên ánh lửa phập phù, đầy muội than, già thành một con người khác-một cô dân công hỏa tuyến mạnh mẽ, nhanh nhẹn chịu nhiều mất mát của chiến tranh. Trong tiếng hú vọng của đại ngàn tôi được biết những trận càn ác liệt cuớp đi sự sống bao con người. Tôi biết được những con người bỏ lại tuổi xuân, hạnh phúc gia đình trên những tuyến đường lửa cháy như già. Và nhất là tôi đã biết em gái già và bao cô gái khác như cô gái bí ẩn trong tôi đã không về bản nữa. Mãi mãi. Nghĩa trang vùng này cũng không có mộ cô. Mái tóc cô cuộn theo dòng suối, hình hài cô lẩn đỏ núi đôi và đôi mắt …tôi không dám nhìn những tia sáng khát khao, hi vọng, yêu thương đong đầy trong đó. Lung linh như vầng hào quang ba tỏa trong tôi. Tôi chợt thấy mình như bông cúc quì nhỏ bé thiếu ánh sáng mặt trời. 

Trong miên man suy nghĩ tôi đã say cùng già cho tới sáng hôm sau.

Trước khi từ biệt tôi đã phải làm một việc khó khăn nhất trong cuộc đời. Trao bức hình cô gái cho già. Tôi sợ nước mắt vui sướng mà đớn đau một lúc trào dâng trong tâm hồn người chị già nua sau một đời chờ đợi em mình. Sự trở về chỉ là hình ảnh nhạt nhòa nhưng thiêng liêng lớn lao, nhưng hụt hẫng vô bờ bến. Không manh mối để vẫn hi vọng hay giữ được một phần thực nào đó để cảm thấy được gần gũi trong nhau. Mơ hồ mà rất thực, bí ẩn như lòng đất mà cũng rõ ràng như mặt đất. Tôi như chạm vào nỗi đau già chịu đựng và cũng chẳng bao giờ chạm được những mất mát mà cô gái đã mang theo. Trong tôi cô gái đã bước ra khỏi chiếc hòm, trở về với bản, với gió, với màu xanh của Tây Nguyên hùng vĩ.

 Tôi ôm lấy bờ vai nhỏ bé của già từ biệt. Bờ vai gầy mà rộng mênh mông./.   

L.T.V.H

Bài viết liên quan

Xem thêm
Vườn sầu riêng gió hát – Truyện ngắn của Nguyễn Văn Hiệp
Nắng sớm Tây Nguyên tràn về rực rỡ nhuốm vàng cả khu vườn sầu riêng quả sai lúc lỉu. Phan Tâm - người em họ cũng vừa đến chung vui bế cháu trên tay cười rất tươi: Thơm ngon từ đất con ơi. Những âm thanh của Tây Nguyên vang lên nghe như tiếng gió hát trong rừng xào xạc. Khu vườn rộn rã tiếng cười, hương sầu riêng chín muộn lan toả cả một vùng quê.
Xem thêm
Đêm trắng ở Thăng Long – Truyện ngắn lịch sử của Nguyễn Thị Việt Nga
Trăng đã lên. Cả kinh thành Thăng Long chìm trong ánh sáng nhạt vàng như sương khói. Trăng vắt qua những mái ngói hoàng cung cong cong, rọi xuống nền gạch Bát Tràng bóng loáng, đổ bóng lên những dãy hành lang thâm nghiêm lặng lẽ. Dưới ánh trăng ấy, kinh thành như hiện ra nửa thực nửa mộng, vừa rực rỡ huy hoàng, vừa cổ kính u tịch. Mọi âm thanh dường như tan vào bóng tối. Chỉ còn gió nhè nhẹ lùa qua lá ngô đồng, thì thầm như tiếng của thời gian đang trôi.
Xem thêm
Tin buồn: Nhà thơ, Thượng tá Vũ Đình Nguyệt từ trần
Nhà thơ, Thượng tá Vũ Đình Nguyệt – hội viên Hội Nhà văn TP.HCM – sau một thời gian bị trọng bệnh, đã từ trần lúc 13g49, ngày 25/6/2025 (nhằm ngày 01/6 năm Ất Tỵ), hưởng thọ 68 tuổi.
Xem thêm
Hoạt động 6 tháng đầu năm 2025 của Hội Nhà văn TP. Hồ Chí Minh
Sáu tháng đầu năm 2025, trong bối cảnh đất nước đẩy mạnh cải cách, đổi mới, tinh gọn bộ máy; vượt qua những khó khăn, xáo trộn ban đầu, như nhiều tháng văn phòng chưa có lương, ngân sách chậm phê duyệt dẫn đến nhiều hoạt động bị đình trệ.
Xem thêm
Ra mắt tác phẩm Ru say mượn tỉnh, ru tình mượn nhau
Sáng ngày 22/06/2025, tại nhà hàng Hòn Đất đường Tân Sơn Nhì, quận Tân Phú, TPHCM, nhà thơ Diễm Thuyên đã tổ chức buổi ra mắt tập thơ “Ru say mượn tình, ru tình mượn nhau”.
Xem thêm
Đôi câu đối về liệt sĩ được xác lập kỷ lục Việt Nam
Đôi câu đối “Thân ngã xuống thành đất đai Tổ quốc - Hồn bay lên hoá linh khí Quốc gia của Đại tá, nhà báo Trần Thế Tuyển được xác lập kỷ lục Việt Nam.
Xem thêm
50 Album Hồn Việt – Món quà đầy ý nghĩa từ nhà thơ Lâm Xuân Thi gửi tặng Hội Nhà văn TP.HCM
ội Nhà văn TP. Hồ Chí Minh xin trân trọng cảm ơn nhà thơ Lâm Xuân Thi – người bạn thủy chung, nghĩa tình và là nhà tài trợ nhiều năm qua của Hội – vì món quà quý báu vừa được gửi tặng: 50 album ca khúc Hồn Việt
Xem thêm
Thư mời Giao lưu văn học Việt - Trung lần thứ nhất
Vào lúc 14 giờ ngày 27/6/2025, tại Hội trường B, Trụ sở Liên hiếp các Hội văn học nghệ thuật TP. HCM
Xem thêm
Khi phụ nữ làm thơ và làm báo bằng một trái tim
Bài đăng Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam, tháng 6/2025
Xem thêm
Đoàn Hội Nhà văn Thượng Hải tới thăm Hội Nhà văn TP. Hồ Chí MInh
Sáng ngày 6/6, dịch giả Nguyễn Lệ Chi (Phó chủ tịch Hội đồng Văn học dịch Hội nhà văn TP.HCM) đã dẫn đoàn Hội nhà văn Thượng Hải đến thăm Hội nhà văn TP.HCM, đồng thời kiêm vai trò phiên dịch trong buổi giao lưu.
Xem thêm
Lời chia buồn của Hội Nhà văn TPHCM
Cụ Bà PHẠM THỊ MÃNH, mẫu thân nhà văn Bích Ngân, vừa từ trần lúc 7 giờ 10 phút ngày 30 tháng 5 năm 2025 (nhằm mùng 4 tháng 5 năm Ất Tỵ), hưởng thọ 88 tuổi.
Xem thêm
Thông báo lùi thời gian tổ chức “Những ngày Văn học, Nghệ thuật TP.HCM
Theo Thông báo số 1630-TB/VPTU của Văn phòng Thành ủy TP.HCM, chương trình “Những ngày Văn học, Nghệ thuật TP.HCM” với chủ đề: “Thành phố Hồ Chí Minh – Nơi những dòng sông hội tụ” sẽ được chuyển sang tổ chức vào đầu tháng 7.
Xem thêm
Bóng ký ức trên quê nhà
Chùm thơ rút từ tập Bóng quê
Xem thêm
Thông báo về Chuỗi sự kiện “Những ngày Văn học, Nghệ thuật TP.HCM”
Thông báo mời các hội viên và bạn bè yêu văn học nghệ thuật
Xem thêm
Thông tin về Giải thưởng Văn học - Nghệ thuật Trịnh Hoài Đức lần thứ VI (2020-2025)
Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Đồng Nai thông báo tổ chức xét tặng Giải thưởng Trịnh Hoài Đức lần thứ VI
Xem thêm
Võ Thị Như Mai được vinh danh tại Tây Úc vì những đóng góp cho văn hóa và ngôn ngữ Việt
Ngày 7/5/2025, tại trụ sở Tổng Lãnh sự quán Việt Nam ở Tây Úc (Perth), nhà thơ – dịch giả Võ Thị Như Mai đã vinh dự nhận bằng khen vì những đóng góp nổi bật trong việc thúc đẩy sự hòa nhập, đối thoại và đa dạng văn hóa thông qua ngôn ngữ và văn chương.
Xem thêm
Lãnh đạo nhiều nước chúc mừng đại lễ 30/4 của Việt Nam
Lãnh đạo Lào, Campuchia và nhiều nước đã gửi thư, điện mừng Việt Nam nhân dịp kỷ niệm 50 năm ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.
Xem thêm
Toàn cảnh Lễ diễu binh, diễu hành kỷ niệm 50 năm ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.
Lễ diễu binh, diễu hành cấp quốc gia kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước chính thức diễn ra vào 6h30 ngày 30/4/2025.
Xem thêm