- Nhà văn trẻ
- Giới thiệu đại biểu nhà văn trẻ: Trương Mỹ Ngọc
Giới thiệu đại biểu nhà văn trẻ: Trương Mỹ Ngọc
GIỚI THIỆU ĐẠI BIỂU NHÀ VĂN TRẺ
Nhà thơ TRƯƠNG MỸ NGỌC
Nhà thơ trẻ Trương Mỹ Ngọc là một trong 22 đại biểu của TP.HCM tham dự Hội nghị viết văn trẻ toàn quốc diễn ra hai ngày 18-19/6 tại Đà Nẵng.
Nhà thơ Trương Mỹ Ngọc sinh ngày 20/05/1996 tại Trà Vinh. Là cựu sinh viên khoa Văn học Trường đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn. Hiện nay, Trương Mỹ Ngọc làm biên tập viên truyền hình tại TP.HCM.
VỀ
Những dòng sông đỏ nặng phù sa
Rớt nước mắt ngóng kẻ tha hương tìm đường về quê cũ
Xin được về quê đội mưa hứng lũ
Sài Gòn ốm đau không gồng nổi nữa rồi
Một trận dịch vừa qua tay người trắng như vôi
Cúi lạy phồn hoa cho con xin mang lệ về với mẹ
Thấy bên kia sông là nhà mình mà khóc òa như đứa trẻ
Như cái buổi cập bến đèn hoa ôm mộng Sài Thành
Một trận dịch động trời ai nấy cũng mong manh
Chia nhau từng gói mì mà nghe lòng chua chát
Xin một lần làm con người hèn nhát
Trốn chạy khỏi đau buồn nghèo đói bủa vây
Đành gác lại những ước mơ thời trẻ dựng xây
Tiếc mấy cây vàng lén má bán lên Sài Gòn lập nghiệp
Xin lỗi quê hương vì đã đi biền biệt
Để lúc thống khổ đau thương ôm nước mắt trở về
Cửa ngõ phía Tây chưa bao giờ buồn như lúc trở về quê
Bao năm làm đủ nghề nhưng vẫn không trụ vững ngày Sài Gòn ốm nặng
Khoảnh khắc rời đi lòng dâng đầy cay đắng
Phố thị vẫy tay chào chẳng còn lòng dạ để mà đau…
Xin cho con vện, con vàng đi ké yên sau
Về nương nhờ cây lá trong vườn hái rau ăn no bụng
Xin thứ lỗi cho những kẻ vụng về văn chương lủng củng
Không viết nổi lời ruột gan từ biệt với đô thành
Còn sức lực đâu mà bươn chải tiền nhà, tiền gạo, tiền xăng
Mà lăn lộn với cuộc đời, mà mưu sinh ngang dọc
Xin cho con về để em con còn đi học
Uống nước phù sa mà ráng sống nên người
Cô gái nhỏ bên kia đường khép lại chuyến rong chơi
Mang theo cả chị, cả anh nhẹ bẫng trong tay lặng yên về thăm mẹ
"Chào dì bảy dì ba chúc mọi người mạnh khoẻ"
Mới đó đã khóc oà chữ "khoẻ" chẳng trọn câu
Xin cho con về con chẳng gượng nổi nữa đâu
Mười năm lăn lộn rủi may hai bàn tay vẫn trắng
Trả lại cho Sài Gòn những tháng ngày yên ắng
Những kẻ tha phương cay đắng vẫy tay chào..
CHỊ QUA CẦU…
Em tiễn chị đi qua con đê
Cánh diều tuổi thơ nức nở mùi rạ đồng tháng sáu
Hoa xoan tím rụng đầy trong vạt áo
Lẫn với những nghẹn ngào, lẫn với những lao xao
Chị bước qua cầu, chị chẳng biết làm sao
Thấy mặt nước nghiêng soi hình bóng chị
Em ngắt vội một chùm bông bí
Bông bí vàng bươm bướm chẳng bay theo...
Chị bước qua cầu,
Em bé bỏng liêu xiêu
Tóc thắt ngang vai hai chùm bím nhỏ
Chị qua cầu chị cầm hoa xanh đỏ
Mắt em tím vàng những hoa bí, hoa xoan...
Em tiễn chị đi qua đoạn đường trơn
Từng dấu chân lấm lem mùi nức nở
Chị bước qua cầu, tuổi xuân còn rực rỡ
Bỏ hết những ngọt ngào,
chị bỏ lại cả em...
Em quay về trời chập tối nhá nhem
Nghe chị khóc sau lưng, chị dặn đừng ngoảnh lại
Chị qua cầu em hãy còn thơ dại
Anh rể cả làng không biết mặt là ai...
Em đi qua mấy khúc sông dài
Nghe người ta xì xào về ngày vui của chị
Em nắm chặt trong tay chùm bông bí
Cũng bởi gạo tiền
Em giết chị
Chị ơi!
PHÁC HỌA MÙA THU
Em vẽ hình anh lên những đầu ngón tay
Nỗi nhớ cũng gầy gò như tháng Bảy
Em vẽ hình anh lên bờ vai run rẩy
Gió xiết vai nghiêng,
Rơi mất anh rồi...
Em uống những cốc rượu đầy lem từng vết son môi
Dưới đáy nước soi hình anh trong đó
Rượu thì nồng, son môi thì đỏ
Còn anh thì xanh lam...
Mắt em nâu, còn nắng thì vàng
Sao chỗ nào cũng có anh ở đó?
Tay em gầy, mỏng manh như ngọn cỏ
Với phương nào cũng đụng phải dáng hình anh...
Tháng Bảy cựa mình trong hốc mắt em xanh
Chắc mây trắng cũng hanh hao như tháng Bảy
Chỉ là nhớ anh thôi, sao lại buồn đến vậy
Để dáng em gầy, in bóng đất liêu xiêu...
Bên hiên nhà em, hoa đã nở ban chiều
Hoa cúc tím, buồn thiu
Như em vậy,
Em gom hết mây trời đổ cả vào tháng Bảy
Đổi lấy một mình anh....
Rồi những ngày tháng Bảy này, trời hẳn cũng không xanh
Em không buồn
Còn anh không bỡ ngỡ
Em xuống phố một mình, tô son lên nỗi nhớ
Giấu một mét vuông buồn, trong hốc mắt của anh...
Và những hoang đường trong ký ức của em...
BẢN TÌNH CA CHỈ CẦN HAI NGƯỜI HÁT
Những hàng cây đổ bóng bên đường
cùng em đi qua mùa hạ
trời xanh hơn trong mắt người xa lạ
em thì ngước mắt
… chỉ gặp anh
em vẽ mùa thu trên những tán cây xanh
vẽ mùa thu vào mái tóc đen dịu dàng cho anh ngắm
vẽ lời yêu say đắm
vẽ tháng tám hiền lành
hòa lẫn những nhớ thương
một ngày tháng tám mù sương
em ước mình có thể bước qua bậc thềm mà nắm tay anh xuống phố
hai đứa mình, hai đầu nỗi nhớ
nắng đổ bên này nhớ mưa gió bên kia
tình yêu là cuốn sách chỉ giở tới trang bìa
đã thấy thích như lần đầu va phải anh trên con đường tấp nập
mùa thu của em bỗng trở nên ngăn nắp
bởi những bộn bề đều nhường chỗ cho anh
một ngày tháng tám trong lành
em sẽ viết bản tình ca chỉ cần hai người hát
em sẽ viết về mùa thu xanh mát
một mùa thu ngân dài bát ngát trời mây
rồi rất nhiều mùa thu của sau này
em cũng sẽ nhặt lá vàng rơi mà thương anh tha thiết
trái tim không ngợi ca những điều bất diệt
một trái tim bình thường chỉ loạn nhịp vì an
CHỈ CẦN LÀ ĐỒNG BÀO THÌ NƠI NÀO CŨNG LÀ QUÊ
Cô bạn òa khóc giữa trưa
Khi hay tin bão quét qua quê nhà yêu dấu
Mẹ buộc vội đàn bò đang nghỉ chân bên bờ giậu
Dắt mấy đứa em qua nhà hàng xóm nương nhờ
Anh bạn lặng người đi trước lớp kính mờ
Từng hồi chuông ngân dài đầu bên kia không có người nhấc máy
Trên báo đài bắt đầu liệt kê về những tang thương thiệt hại
Nước mắt cuốn thành dòng, thấy nhà mình chìm trong bão lũ phía xa xa
Mẹ ở ngoài quê cạn nước mắt khóc đàn gà
Chuẩn bị bán đi lấy tiền cho thằng Út năm sau vào đại học
Lũ lụt lại kéo về cả xóm làng bật khóc
Miền Trung chất chồng những khó nhọc, gian nan
Những trận bão đi qua chưa nhòa dấu thời gian
Vài trận lụt tang thương ám ảnh thành lịch sử
Miền Trung đỏ au trong mắt đứa con xa xứ
Sạt lở vùi chôn anh, chú, bác quê nhà…
Mái ngói nhà ai vừa bị gió cuốn đêm qua
Cuốn cả tấm bằng khen đứa nhỏ nhiều năm nâng niu hãnh diện
Những hàng cây bật gốc như phận người la liệt
Anh quân nhân bốc đất bằng tay vì sợ cuốc xẻng làm đau đồng đội của mình…
Chú thạch sùng không còn tắc lưỡi mỗi bình minh
Trận cuồng phong đêm qua cuốn tới hiên nhà ai lạ hoắc
Cụ bà nhóm đèn dầu trên mái nhà leo lắt
Ngó đàn bò trôi dài theo dòng nước… mà thương!
Hôm nay lại có tiếng khóc òa của mấy kẻ tha hương
Anh bạn nhà bên mười mấy năm không nhớ đường về quê Mẹ
Chiều nay ngồi bên thềm nhà rưng rưng như đứa trẻ
Ruột thắt từng cơn mỗi khi nghe bão lũ kéo về
Chỉ cần là đồng bào thì nơi nào cũng là quê
Cầu bình an cho miền Trung
… khúc ruột yêu thương quanh năm rỉ máu
Cầu những cánh chim bay có nẻo về nương náu
Trước hiên nhà, mai sớm, nắng sẽ lên.