TIN TỨC
  • Nhà văn trẻ
  • Nàng Sói – Truyện ngắn của Anna Maria Stępień, Ba Lan.

Nàng Sói – Truyện ngắn của Anna Maria Stępień, Ba Lan.

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2024-09-20 10:38:21
mail facebook google pos stwis
94 lượt xem

Võ Chí Nhất dịch từ nguyên bản tiếng Anh,

She Wolf của Anna Maria Stępień, Ba Lan.

Nhà văn trẻ Võ Chí Nhất

Bất cứ ai biết rõ về cô mà có bị người khác hỏi đến thì cũng sẽ bảo rằng cô giống như một con mèo, luôn có lối đi riêng và chỉ cảm thấy an toàn trong cái thế giới của riêng mình. Cô từng tin tưởng mọi người, nhưng bây giờ thì cô không còn nữa. Cô yêu như điên dại. Nhưng bản chất mèo cái của cô, hay bản chất của một nàng sói đơn độc, đã phá tan mọi thứ. Những thói quen quái quỷ đó! "Đừng để chúng đánh gục. Lúc còn chạy được thì chạy nhanh đi. Nếu cô không muốn nó làm cho bị thương," tiếng nói bên trong cô thầm thì. "Chạy đi, càng xa càng tốt. Đến một chỗ mới đang chờ đợi cô đi. Một thứ gì đó khác lạ. Một thứ gì đó thú vị. Một thứ gì đó dễ dàng hơn. Đừng ngu ngốc cố chấp. Đó không phải là nơi dành cho cô nữa."

Maria chậm rãi nhấm nháp từng ngụm trà xanh, vừa cuộn mình trên chiếc ghế bành cũ kỹ êm ái, chiếc ghế khiến cô nhớ đến những người chủ trước đây của ngôi nhà nhỏ – ông bà của cô. Cô thực sự biết ơn họ vì cái chốn yên bình mà cô đang sống này.

Cô liên tục chuyển kênh ti vi bằng cái điều khiển tự động, và thả những suy nghĩ của mình đi lang thang đây đó. Những tia nắng cuối ngày soi vào chốn yên bình của cô, mang âm thanh của mùa xuân vào gian phòng bên trong qua cánh cửa sổ để mở. Xung quanh ngôi nhà là một vườn cây ăn quả, có táo, lê, mận và óc chó, hầu hết đều đang nở rộ, một nơi trú ẩn tuyệt vời cho những cô cậu chim chóc biểu diễn độc tấu.

Một ngày dài vất vả trôi qua với những công việc lặt vặt ở thị trấn gần đó, và sau đó là một đống việc nhà thường ngày. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi Maria chìm vào giấc ngủ ngay sau khi nhấp vài ngụm trà mà cô yêu thích.

Nhưng bây giờ thì sao? Đột nhiên cô quay trở về lúc còn là một cô bé. Cô sống cùng cha mẹ và em trai trong một ngôi nhà nhỏ nửa gạch nửa gỗ và được nghe kể khá nhiều câu chuyện đáng sợ về Thế chiến thứ hai. Vẫn có thể nhìn thấy rõ những cái lỗ do đạn để lại, và cũng không được che đậy gì ráo, không ai quên được khoảng thời gian khủng khiếp đó, mặc dù đã bốn mươi năm trôi qua kể từ khi chiến tranh kết thúc.

Tuy nhiên, cô bé Mary cảm thấy an toàn ở miền xưa cũ này.

Và bấy giờ Maria chạy ra khỏi nhà, bước xuống hiên nhà đầy nắng, rồi lại đến gần cây anh đào nằm trong sân. Những bông hoa màu trắng với hương thơm tinh tế quyến rũ như đang mời gọi, “Hãy đến đây. Đến với bọn chúng. Hãy nhìn xem chúng tôi mới tuyệt đẹp làm sao, cả cái cây của bọn tôi mới lộng lẫy làm sao. Trên khắp cành cây hoa lá này đang nở rộn ràng biết bao,” dường như tất cả bọn chúng đều đang rì rào như thế.

Tác giả Anna Maria Stępień, Ba Lan

Maria không cần nhiều sự khích lệ. Trong một khoảnh khắc, cô ấy ở đó, trong bộ váy ngủ, nhảy múa dưới bóng cây anh đào huyền diệu.

Người mẹ đứng ở ngưỡng cửa nhìn con gái. Một nụ cười mãn nguyện nở trên khuôn mặt của bà ấy. Theresa yêu con gái mình. Đó chẳng phải là niềm hạnh phúc vô bờ bến của người mẹ khi nhìn thấy đứa con gái của mình đang vui vẻ hay sao?

 “Maria! Ăn sáng nào,” bà gọi con gái. Maria miễn cưỡng ngừng chơi đùa và ngoan ngoãn quay vào nhà.

Nhà à... nhà à... nhưng nó ở đâu? Ở đâu chứ? Mọi thứ trở nên mờ ảo. Ngôi nhà, người mẹ trẻ, khoảnh sân và cây anh đào biến mất. Maria có thể nghe thấy một âm thanh khó chịu. Đó là gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy? – Cô tự hỏi.

Tiếng chuông điện thoại làm Maria giật mình tỉnh giấc. Công nghệ hiện đại chết tiệt! Nhưng theo một cách nào đó, cuộc sống không có nó dường như là không thể, vẫn cần phải có… Đôi khi cô ấy thực sự cảm thấy muốn thoát khỏi tất cả những điều này, tất cả những gì thế giới mang lại ngày nay, và những thứ có thể gặm nhấm thì giờ nhiều đến mức người ta có thể hoàn toàn đánh mất chính mình, nếu họ thiếu kiểm soát. Tại sao cô ấy không tắt tiếng điện thoại di động của mình? Lần tới cô ấy phải nhớ tới điều đó, khi cô ấy lên kế hoạch cho một buổi tối yên bình trong bốn bức tường của ngôi nhà mình.

Nhưng ngủ gật trên một cái ghế bành thì không được thoải mái cho lắm. Một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm Maria, cô ấy có cảm giác rằng bây giờ cô ấy đã hơn hai mươi tuổi. Cô ấy đứng dậy như thể bị khuỵu xuống và cảm thấy xương cốt của mình như một bà già, dù cô ấy mới có tí tuổi đầu. “À, bà già, bà già cơ đấy!” cô cười nhạo chính mình.

Nhưng điều đó có nghĩa lý gì đâu chứ. Trời đã nhập nhoạng tối, nhưng Maria quyết định ra ngoài đi dạo một chút. Uống một ngụm nước... Sau đó, cô ấy khoác lên mình chiếc áo khoác mỏng tang và chẳng mấy chốc cô ấy đã đứng dưới bầu trời đầy sao.

Những ngôi sao nhấp nháy trên bầy trời vô tận. Những chòm sao khiến người ta không thể rời mắt. Một ngôi sao đang rơi... Thêm một lý do khác khiến cô yêu nơi cô chôn nhau cắt rốn đến thế. Bởi quê hương nhỏ bé của Maria đầy ắp những điều tuyệt vời.

 “Một cuộc dạo chơi thú vị chỉ mới bắt đầu. Và cuối cùng tôi cũng được thư giãn tâm trí của mình một cách đúng nghĩa. Và ngày mai tôi đã sẵn sàng cho những thử thách mới,” Maria nghĩ. Cô tiếp tục đi bộ một cách chậm rãi, hướng về bến xe buýt rồi đi dọc theo bờ sông Vistula. Có thể cô ấy sẽ đi thật xa đến tượng đài rồi quay lại. Bốn mươi phút đi dạo trong một đêm mát trời đã là quá lãi cho ngày hôm nay.

Tiếng cú kêu đâu đó xa xa. Một con chó sủa Mary khi cô đi ngang qua khoảnh sân nhà nó. Một người nào đó lái ô tô đi làm ca sớm, có lẽ, anh ta đang đi đến một trong những nhà máy địa phương ở đâu đây thôi. Maria không nhận ra chiếc xe đó. Dù cô ấy đã sống ở đây nhiều năm, nhưng cô ấy không biết mặt hết tất cả mọi người. Maria chợt nhận ra lúc cô ấy cảm thấy thoải mái nhất là lúc cô ấy sống trong thế giới của riêng mình. Nhiều người sẽ cho rằng cô là một người sống nội tâm, nhưng cô lại không ngạc nhiên cho lắm mà cảm thấy rất bình thường.

Cô cảm thấy mọi thứ thật tốt đẹp cho đến khi tiếng chó sủa trở nên rất to và... rất gần! "Ôi không! Gì cũng được trừ cái giống khó ưa này!” Maria nghĩ. “Cái giống hung dữ được chủ thả rông ấy sẽ ngoạm lấy tôi ngay thôi...” Maria sợ chó, một kiểu chấn thương tâm lý khiến cô không thể quên được. Chuyện là vài năm trước, Maria đã có một cuộc chạm trán gần (rất gần) với một con chó Labrador, nặng khoảng một trăm ký, kết quả là cô phải nhập viện và phải khâu nhiều mũi. Vú và đùi của cô đã “lưu giữ” khá nhiều dấu vết của cuộc chạm trán đó. Lúc đó Maria đã bất cẩn, khá vội và quá tự tin khi bước vào sân của những người quen, nơi con chó đang chờ sẵn ở đó…

Lần này chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây? Maria không đợi để hiểu nó mà cũng không muốn hiểu nó là gì đâu. Cô ấy quay lại và chạy nhanh nhất có thể về phía căn nhà của mình. Con chó cũng rượt theo cô vừa sủa dữ dội. Có vẻ may mắn đã mỉm cười với Maria khi cô đã không trở thành tâm điểm của nó và đã mất hút trong bóng đêm. Sự yên tĩnh đáng quý xiết bao… Tiếng cú kêu đằng xa. Và những con ếch. Maria cũng thích ếch. Hay nói đúng hơn là cô thích những màn hòa nhạc vào buổi tối của chúng.

Đi dạo thật tuyệt! Đi bộ và chạy bộ. Hai trong một. Mọi việc đều kết thúc tốt đẹp… Đêm nay Maria sẽ ngủ như một đứa trẻ. Biết đâu một lần nữa cô có thêm một cơ hội quay trở về thời thơ ấu với những người đã không còn ở bên cô bao năm nay?

_______

Thông tin người dịch: Võ Chí Nhất

Bài viết liên quan

Xem thêm
Trong lời mẹ hát | Thơ in sách giáo khoa và lời bình
Bài thơ Trong lời mẹ hát được đưa vào giảng dạy ở sách giáo khoa Ngữ văn lớp 8
Xem thêm
“Một ngày từ bên trong” - Tác phẩm đạt giải thưởng của cô gái 16 tuổi
Tập thơ “Một ngày từ bên trong” của tác giả trẻ Trần Phú Minh Anh, bút danh Minh Anh sinh năm 2007 được trao Giải A của Liên hiệp các hội văn học nghệ thuật Việt Nam năm 2023. Tập thơ được bán với giá 200 ngàn đồng.
Xem thêm
Sơ - Lốc - Hôm mặc váy - Truyện ngắn Võ Chí Nhất
Hắn giật thót người khi nghe tiếng con Shushi sủa váng lên khiến bà già chủ nhà lên tiếng nhắc chó cưng rồi rời bàn viết.
Xem thêm
Chùm thơ Bùi Xuân Mẫn
Nhận thấy mình tin chắc thế nàovề một chuyện duy nhấtmà không thể chứng minhLập lòe sáng tối do ánh lửa
Xem thêm
Giới thiệu chân dung thơ Phạm Tiến Triều
Người cầm bút phải có sứ mệnh mang văn hóa của dân tộc mình đến với mọi người. Bởi xét đến cùng, cội rễ của thơ ca phải xuất phát từ ngọn nguồn văn hóa của dân tộc mình sinh ra. Dòng chảy ấy là bất tận. Nhà thơ phải biết hòa điệu giữa dòng chảy văn hóa dân tộc với điệu hồn cảm xúc của cá nhân mình. – Quan niệm văn chương Phạm Tiến Triều
Xem thêm
Đừng xem đó là bẫy – Truyện ngắn Võ Chí Nhất
Anh chàng cẩn thận ngồi vào bàn và nhìn bà Lan Chi với ánh mắt biết ơn khi bà mang khay bánh rán vàng ruộm chầm chậm bước về phía mình. Anh ta xoa cái bụng bí đau sau lớp vải áo sơ mi mới toanh, ra vẻ thèm ăn để làm bà vui vì sắp được thưởng thức hương vị bánh rán mới mà bà cất công làm từ sáng sớm.
Xem thêm
Cuộc điện thoại bất ngờ - Truyện ngắn Hoàng Thị Hiền
Sau tiếng trống báo hiệu vào tiết học, tôi cho đôi mắt được tự do quan sát khắp sân trường, nhà để xe, con đường tấp nập ngoài cánh cổng sắt…
Xem thêm
Thơ Trẻ 20 năm đầu thế kỷ XXI - Những tìm tòi và thử nghiệm
Đặt vấn đề thơ Trẻ trong 20 năm đầu thế kỷ XX
Xem thêm
Nước mắt mùa đông – Tản văn của Đặng Thùy Tiên
Mùa đông ở miền núi Tây Bắc, cái rét không ngòn ngọt như mạn Đông Bắc mà mằn mặn đanh đanh. Cây cối vào mùa đông chịu cái rét thấu, sáng sớm sương muối tích tụ từ đêm giữ lại cái rét trong những hạt trắng nhỏ li ti, treo mình trên từng tán lá, ngọn cỏ, cành cây. Sương muối không bỏ qua cái ngóc ngách nào của rừng núi, kể từ cái mạng nhện, những sợi tơ mỏng manh bình thường lẫn vào với không khí chẳng thấy đâu, vậy mà lúc này bị sương muối làm cho lộ diện hoàn toàn cả cấu trúc của mình.
Xem thêm
Bể dâu lành lặn | Chùm thơ của Mạc Tường Vi
Lặng lòng mắt ước xăm xaBể dâu lành lặn người ta phương nào
Xem thêm
Thơ Cỏ Ba Lá
Chiều bắt dế ven đê cùng lũ bạnTiếng sáo diều thủng thẳng ở lưng trâuĐôi chân trần làn da cháy đen nâuPhong phanh áo mưa ngâu trời trở gió
Xem thêm
Cảm thức nguồn cội trong ‘Chín nhánh da vàng’ của Khét
Văn học không chỉ phản ánh mà còn đồng hành và kiến tạo cuộc sống. Chính vì thế, những dòng chảy văn học luôn được nuôi dưỡng, tiếp nối và bồi đắp từ thế hệ này sang thế hệ khác. Mỗi người nghệ sĩ tài năng sẽ ghi lại dấu ấn trong lòng độc giả bằng những con đường khác nhau, tùy thuộc vào thời đại, xã hội mà họ sống trải. Thuộc thế hệ thứ ba trong lớp những nhà văn, nhà thơ trẻ ở đô thị miền Nam như: Phong Việt, Anh Khang, Phương Huyền, Trần Phi Long, Nguyễn Trần Thiên Lộc, Vũ Văn Song Toàn, Lê Thùy Vân… Khét (Trần Đức Tín) là một gương mặt quen thuộc trên nhiều diễn đàn mạng và tạp chí Văn học từ địa phương đến trung ương. Anh để lại ấn tượng trong lòng độc giả bởi một bút lực dồi dào, sung sức và một hồn thơ chân chất, mộc mạc, ngồn ngộn hơi thở cuộc sống đương đại. Điều này thể hiện rõ nét qua ba tập thơ đã xuất bản trong ba năm liên tiếp: Rồi mình cũng xa lạ nhau (2018), Mình mắc cạn vào nhau (2020), Ở đậu trong nhau (giải thưởng Hội nhà văn Tp. Hồ Chí Minh 2021). Tập thơ mới nhất của anh Chín nhánh da vàng (2022) đã cho thấy một hình ảnh Khét trầm tĩnh, suy tư sâu sắc hơn với cảm thức ý hướng về nguồn cội mạnh mẽ xuyên suốt cả tập thơ.
Xem thêm
Chùm thơ Trương Mỹ Ngọc
“Nếu ác quỷ không có trên đời, cái ác biết đổ cho ai?// Loài người văn minh chưa từng nhận đã đốt rừng/ Chưa từng nhận đã tàn sát chó mèo, cỏ cây, muông thú// Nhiều người thậm chí ra tay với cả đồng loại của mình/ Loài người ngợi ca sự văn minh/ Nhưng lại thỏa hiệp với những con “người” trong lòng có quỷ…”
Xem thêm
Giới thiệu đại biểu nhà văn trẻ: Võ Chí Nhất
Nhà văn trẻ Võ Chí Nhất hiện nay vẫn là hội viên trẻ tuổi nhất của Hội Nhà văn TP.HCM.
Xem thêm
Giới thiệu đại biểu nhà văn trẻ: Nguyễn Trần Khải Duy
Nhà thơ trẻ Nguyễn Trần Khải Duy sinh năm 1995 tại Bình Định.
Xem thêm
Đại biểu nhà văn trẻ: Nguyễn Đình Minh Khuê
Chạm vào cái thực - tiểu luận của nhà văn trẻ Nguyễn Đình Minh Khuê.
Xem thêm
Giới thiệu đại biểu nhà văn trẻ: Trần Đức Tín
Nhà thơ trẻ Trần Đức Tín là một trong 22 đại biểu TPHCM tham dự Hội nghị viết văn trẻ toàn quốc tổ chức tại Đà Nẵng ngày 18-19/6.
Xem thêm
Nhà văn trẻ Nguyễn Anh Nhật
Nhà văn trẻ Nguyễn Anh Nhật sinh năm 2000
Xem thêm
Giới thiệu đại biểu nhà văn trẻ: Trương Mỹ Ngọc
Hiện nay, Trương Mỹ Ngọc làm biên tập viên truyền hình tại TP.HCM.
Xem thêm