- Thơ
- Giới thiệu thơ Đặng Bá Tiến
Giới thiệu thơ Đặng Bá Tiến
Nhà thơ Đặng Bá Tiến sinh năm 1952, quê xã Sơn Lộc, huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh, hiện là Phó Chủ tịch Hội VHNT Đắk Lắk, thường trú tại Buôn Ma Thuột. Ông là Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Hội viên Hội Nhà báo Việt Nam, Hội viên Hội Nghệ sĩ nhiếp ảnh Việt Nam (A.VAPA), Hội viên Liên đoàn nhiếp ảnh nghệ thuật Quốc tế (A.FIAP). Với gần chục tác phẩm văn chương đã xuất bản và nhận được nhiều giải thưởng văn học, nhà thơ Đặng Bá Tiến nổi bật lên như là một trong những nhà thơ có bản sắc nhất của vùng văn học Tây Nguyên. Văn chương TPHCM trân trọng giới thiệu chum thơ được rút trong tập thơ Linh hồn tiếng hú của anh để giới thiệu cùng bạn đọc.
Nhà thơ Đặng Bá Tiến
KHÚC VI – ĐÊM BẢN ĐÔN
Trắng bao đêm dầm dưới sương rơi
anh không ngủ ngồi nghe dòng sông khóc
Sê rê pốk mùa khô đá đôi bờ lăn lóc
cỏ đôi bờ chết giấc dưới trời sao
nước hắt hiu
đâu còn sóng dạt dào
trăng bức bối không còn chỗ tắm
thuyền độc mộc nằm trơ trên bến vắng
Ama tựa đầu ngồi nhấm nháp trăng suông
cần câu cá lăng giờ câu gió câu sương
thác Bảy Nhánh hết reo cười như trẻ nhỏ
đêm
sông như con rắn đen bơ phờ nhịp thở
đợi cơn mưa xa lắc cuối trời
đêm
ai buồn để tiếng chiêng rơi
rơi vào hư không
rơi vào thăm thẳm
rơi vào tận đáy lòng trống vắng
không có rừng giọt chiêng đậu vào đâu
giọt chiêng tan vào gió bạc màu
tan như giọt mưa rơi vào sa mạc…
Không có rừng lời khan ngơ ngác
lời khan như cũng lạc quê hương
Đam San về tìm lại suối ngàn thương
đâu còn bóng kơ nia trên bến nước
đâu còn thác tung bờm như ngựa thần sải bước
đâu còn đàn voi đi rung chuyển đại ngàn
người kể khan ngồi trước cửa nhà sàn
thì thầm kể khan
cho chính mình nghe
rồi khóc
Đêm Bản Đôn
có một người không còn nước mắt
và mái đầu tóc bạc như lau
ngồi lặng yên nhìn vào tận đẩu đâu
giữa hun hút trời sao cao vòi vọi
Mười năm chiến chinh
đạn thù như mưa xối
chưa một lần chùn bước trước hàng quân
chưa một lần cúi đầu khuất phục
hôm nay giữa thời bình
lẽ nào đành bất lực
buông tay?
Có lẽ nào như thế đồng đội ơi
ta bất lực là vong ơn bội nghĩa
ta buông tay
là quên máu bạn ta đã tưới đầm chiến địa
để giữ từng tấc đất mầm cây
ta buông tay
là đầu hàng lâm tặc
là đại ngàn này
mặc chúng phanh thây (!)
Đồng đội ơi
những người gần
những người ở xa xôi
người là hồn thiêng ngự tận đỉnh trời
người đang ở suối vàng yên nghỉ
người đang giữ những chức quyền cao quý
người đang cuốc cày lo rau cháo sớm hôm
người đang trên núi cao
người dưới biển sóng cồn
xin thêm một lần kết thành đội ngũ
xin thêm một lần hội tụ
vào cuộc chiến này để bảo vệ màu xanh
bảo vệ ngọn gió lành
bảo vệ nguồn nước mát
bảo vệ lời ru, câu hát
tiếng T’rưng vang vọng ngàn đời!
KHÚC VIII – HỒI SINH
Và đại ngàn
bình yên trở lại
hết tiếng thét gào
cưa lốc xé trời đêm
hết tiếng cây đổ rền như động đất
không còn nữa những đì đùng súng kíp
tiếng nai rú kinh hoàng rồi đổ vật giữa lòng khe…
Sau cơn mưa
hơi đất lại rụt rè
tỏa nhẹ
vấn vương trong ban mai tinh khiết
những gốc cây cụt đầu
lại hé chồi xanh biếc
con suối chết hồi sinh
nước ngọt lại tuôn dòng
bóng mát lại xòe trên bến nước
thong dong
các chị các em gội đầu chải tóc
bầy sóc lại giỡn trăng
và uống những hạt sương trong vắt
đêm già làng
ngồi bên dòng Sê rê pốk buông câu
cá lăng, cá cờ quẫy trăng nước xôn xao
cần trúc trĩu niềm vui
giỏ mây đầy ánh bạc…
Đêm
ai thả dàn chiêng ngân dài xa lắc
tiếng chiêng bay qua chín suối mười đèo
tiếng chiêng cười
tiếng chiêng hát
tiếng chiêng reo
mời người bốn phương về dự hội
mời khách lạ khách quen cùng chung cần rượu mới
mừng người Bản Đôn
còn có đại ngàn
voi chưa hết đàn
chim chưa hết tổ
lời khan chưa mất quê
vẫn còn đây quần tụ
kơ nia xanh
pơ lang đỏ
ngàn đời…
TIẾNG TÙ VÀ MA KÔNG
Ma Kông ngồi
bóp gối đầu sàn
bóp vạn dặm đời
trong hai ống xương đang khô tủy
qua vạn dặm đại ngàn suối sông đất mẹ
giờ hai ống xương rên rỉ đêm ngày
Và khi buồn
ông ngả nghiêng say
trong tiếng tù và
của chính mình trầm bổng
lời âm… âm… u… u…
bay vào mịt mù thăm thẳm
kết tủa hoàng hôn
đọng giọt giữa lòng người
Người Bản Đôn
đã thấm mỗi chiều rơi
những nỗi niềm lênh đênh chìm nổi
trong tiếng tù và
phải đâu từ buồng phổi
mà từ trái tim khắc khoải nỗi thương rừng
Còn đâu những tháng ba trời đất thơm lừng
trăm thứ hoa rừng đua nhau khoe sắc
ong đập cánh cho ngợp trời phấn rắc
mật ngọt như mưa dưới tán biếc ròng ròng
Còn đâu điệu múa xòe của những bầy công
cánh rừng bên sông chỉ còn đất trống
lau phơ phất một màu tang trắng
hồn cẩm hương… cũng hết gốc nương nhờ
Nơi đàn voi quần tụ dưới trăng mơ
giờ những đống xương khô tàn lạnh
mùa săn voi chỉ còn ảo ảnh
trong hoài niệm hằng đêm lại vỗ cánh bay về
Biết ngỏ cùng ai
ai thấu nỗi tái tê
ông bà dưới đất sâu còn nghe ta nói
thần linh ngự trên cao có nhìn xuống dưới
có biết rừng, biết suối…
biết lòng ta…?
BMT, 9.2012
SÊ RÊ PỐC MƠ VÀ THỰC
Sê rê pốc trong ký ức tôi
có ba mươi mùa buồn vui
ba mươi mùa với những đêm mơ đầy lá xanh, đầy tiếng chim reo
trộn lẫn những đêm mơ chập chờn vũ điệu cánh đen bầy quạ đói...
+
Sê rê pốc
Sê rê pốc ơi
tôi nhớ những cánh rừng xanh soi bóng trên dòng trôi
những bầy công trong nắng mai xòe xiêm y ngũ sắc lượn bay với bạn tình
tôi nhớ những thảm cỏ xanh trưa vàng có chú nai con nằm day vú mẹ
nhớ tiếng gà rừng chiều lung linh dập dờn trong khóm lá
ai hú gọi ai đến uống mật ong rừng...
Sê rê pốc khoan thai
Sê rê pốc cuộn trào
con sông trong cho chiều Bản Đôn em khỏa thân bơi giữa dòng nước mát
để đêm đến em ngồi bên tôi ngắm trăng cũng mát rượi cánh tay mềm
con sông của cá anh vũ, cá lăng, cá rô cờ
nướng trui trên than hồng thơm ba ngọn núi
nấu canh chua lá me ăn thì nhớ suốt đời...
Sê rê pốc sục sôi
những ngọn thác như tự trời cao đổ xuống
tôi nhớ Đray Sáp thét gào khói nước trùm cả cánh rừng cổ thụ
chuyện tình* dẫu ngàn năm mà chẳng bao giờ cũ
đã thương nhau không sợ quỷ thần…
Tôi nhớ Đray Nu
cái mành nước khổng lồ
Ngọc Hoàng buông cho nhân gian ngắm cầu vồng bảy sắc
và Trinh Nữ thác reo như ai khóc
thể phách tan lâu rồi hồn trên thác vẫn vẩn vơ...
+
Ôi dòng sông của mộng mơ kỳ vĩ
chiều nay tôi về ngồi trên tảng đá mồ côi
nhìn ngọn thác phơi trần trong nắng lửa
kỳ vĩ thiêng liêng tan biến đâu rồi?
Chẳng còn nữa cầu vồng bảy sắc
thác thôi thét gào chỉ lấm lét dòng trôi
đá như đầu người ngổn ngang lăn lóc
ông lão buông câu dưới chân thác ngủ ngồi...
Sê rê pốc ơi, nước đã về trời
khi những cánh rừng
mẹ của mạch nguồn suối mát
đã trụi trơ bật gốc
thì sông là đứa bé mồ côi
rừng đã bỏ sông
sông biết sống với ai
sông khô héo thác cũng đành ngắc ngoải
giờ trên sông là bầy quạ đói
vỗ đôi cánh đen ngòm tìm xác cá khô...
Đêm tháng ba tôi nằm mơ thấy sông đang bị cháy
nước sôi lên, đá vỡ ứa máu hồng
-Sê rê pốc ơi...
-Sê rê pốc ơi...
tôi gào gọi tên sông trong nước mắt ròng ròng...
BMT, 2009
(*): Chuyện tình về sự tích thác Đay Sáp.
Đ.B.T