TIN TỨC

Sông chảy bên đời – Tuỳ bút của Nguyễn Thị Thu Thủy

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2024-04-06 10:18:47
mail facebook google pos stwis
1846 lượt xem

Một đời người đã đi qua biết bao dòng sông, bao nhiêu ngã rẽ, khúc cua; mỗi dòng sông đều để lại bao luyến lưu, vương vấn, để lại những kí ức luôn tươi xanh mỗi khi nhớ về. Sông vẫn cứ chảy như thời gian trôi đi mải miết vì vậy “không ai tắm hai lần trên một dòng sông”.

Hơn nửa cuộc đời với những trải nghiệm, tôi đã gắn với nhiều dòng sông. Mỗi con sông chở trên mình phù sa năm tháng, để rồi dòng trôi ra biển, chỉ có con người tóc đã đổi màu, ngồi lại với những suy tư.

Con sông đầu tiên chảy qua ngày thơ bé với bao kỉ niệm, có cái tên thật giản dị: sông Cừ (làng La Qua, Điện Minh, Điện Bàn). Sông chỉ lộ diện vào những ngày mưa gió của tháng chín, tháng mười với dòng chảy đục ngầu, xoáy sâu. Vẫn còn nhớ những đêm mưa, cha tôi thường xách đèn pin đi thả lờ bắt cá, dọc theo những mương rãnh, nối giữa ruộng lúa xanh. Rồi những ngày nước lụt, người thả chiếc ghe đan bằng tre thơm mùa dầu rái, đưa tôi cùng chiếc xe đạp cà tàng qua chặng nước sâu lên đường lộ, còn dăm cây số nữa tôi phải tự đạp xe đến trường.

Mùa hè dòng sông chỉ còn một khúc hẹp, nằm ẩn mình dưới bè rau muống nước, lặng lẽ chiêm nghiệm bao thăng trầm của tháng năm. Nếu ai ở xa đến vào mùa nắng, sẽ không biết bên ngõ nhà tôi ngày đêm có con sông vẫn thao thiết chảy, âm thầm bồi đắp phù sa, để ruộng lúa trĩu hạt bội thu. Qua cả trăm năm trôi chảy, sông Cừ trở nên già nua chậm chạp; lại thêm giữa thời buổi tấc đất tấc vàng, nhiều người muốn mở rộng vườn để trồng trọt nên khúc sông yêu dấu không cánh mà bay. Sáng mùa hè, nắng chói lóa, dụi mắt mấy lần sau giấc ngủ dài, nhìn đâu cũng không thấy dòng sông, thay vào đó là những bước tường đất được chở về từ bao giờ. Sông bị vùi lấp như kho kí ức thời ấu thơ của ai đó đang bị chìm khuất bởi lớp bụi thời gian.

Dòng sông thứ hai là sông Vĩnh Điện gắn với những ngày cắp sách: Quê bên ni và trường tôi bên nớ/ Ngày lại ngày ôm vở bước qua. Nét đặc biệt của dòng sông là chảy giữa hai bờ tre xanh; sáng sớm dọc theo hai bên bờ là dàn hòa tấu của đủ loại chim chóc từ đâu bay về; trưa hè nóng nực tre soi gương chải tóc, cong mình che bóng nắng, để dòng nước dịu dàng, tan hòa những vụng dại của năm tháng học trò. Nhớ những ngày nước lũ, dòng sông đục ngầu, chở biết bao lá rừng từ đầu nguồn đổ về. Đứng nên ni cầu Vĩnh Điện ngó sang, ngôi trường thân yêu của chúng tôi như chiếc võng chao nghiêng, mắc giữa hai đầu nỗi nhớ.

Với sông Hàn.

Dòng sông qua bao thời gian vẫn lặng lẽ chảy, âm thầm chứng kiến sự đổi thay của thị trấn nằm trong lòng bàn tay. Bao lần về quê, ngang qua cổng trường cũ, nhìn dáng sông xưa, lòng lại thổn thức, bồi hồi. Tôi nhớ lắm những ngày đầu lớp mười lao động đắp sân thể dục sau trường, sau những giờ cuốc đất, gánh đất lấm láp, bụi bặm, mấy bạn nữ khỏa chiếc nón trắng vốc ngụm nước sông lên rửa mặt, rửa tay chân. Tiếng cười khúc khích vang rộn cả một khúc sông.

Trước mặt nhà tôi ở hiện tại là đoạn đầu của sông Hàn tính về phía Đông thành phố, hợp lưu dòng chảy của sông Cổ Cò, Đô Tỏa và Cẩm Lệ. Đứng nhìn dòng chảy của ngã ba sông này mới thấy hết sắc diện của sông Hàn. Buổi sáng, dòng sông lặng lờ, không muốn chảy như còn quyến luyến với giấc ngủ đêm. Ánh bình minh lấp lóa trên mặt gương khiến nước sông có màu xanh trong vắt. Trưa hè, dòng sông phản chiếu ánh vàng của nắng lửa. Hoàng hôn phủ tím mặt sông gợi chút buồn mênh mang. Chiều chiều, ngồi trên bờ cỏ xanh mịn ngắm mặt trời lặn trên sông mới thấy hết giá trị của những phút sống chậm lại sau những bận rộn xô bồ.

Có lẽ đây là dòng sông thứ ba, sẽ gắn bó với đời tôi lâu nhất và cũng là tất cả tình yêu của tôi với thành phố yêu quý này. Mỗi tối, tôi đi bộ men theo những vỉa hè lát gạch sạch sẽ xen giữa thảm cỏ được cắt xén, tưới tắm cẩn thận, vừa hít thở không khí trong lành, hưởng làn gió ngọt ngào hiếm có, vừa nhìn những cây cầu giăng điện trông xa như những chuỗi kim tuyến dệt bằng hàng ngàn ngôi sao. Dưới sông, những thuyền chài thả lưới, ánh đèn lập lòe điểm nhãn giữa màn đêm.

Quả thật, mỗi dòng sông đều đẹp hút hồn, là nốt nhấn không phai trong tâm trí những người con đi xa. Thiên nhiên và người xưa đã tạo ra những nét vẽ hiếm có cho mảnh đất mình trăm quí ngàn yêu, còn chúng ta hôm nay phải làm gì để cho những dòng sông không biến mất??? Đó mãi là câu hỏi lớn, ám ảnh tâm trí không chỉ ở những nhà khoa học mà còn đánh động ý thức của mỗi người trong hiện tại.

Sông là vậy, vẫn lặng lẽ xuôi về biển lớn như đời người từ ấu thơ đến lúc tóc bạc mới giật mình tỉnh ra mình đã đánh mất nhiều thứ. Sông âm thầm bồi đắp phù sa cho ruộng lúa cũng như lớp lớp người vẫn ngày đêm miệt mài làm việc hữu ích cho đời. Một đời sông có bao nhiêu dòng chảy nhưng con người chỉ một lần sống; vậy nên phải tận lực để có những ngày thật ý nghĩa, thật đẹp giữa cõi đời.

NGUYỄN THỊ THU THỦY

Bài viết liên quan

Xem thêm
Với nhà văn Đoàn Thạch Biền
Làm một cuộc khảo sát bỏ túi với các anh chị và các bạn thế hệ 6X, 7X, 8X, 9X rằng người nào ảnh hưởng trong việc viết văn làm báo của mình nhất, đều nhận được câu trả lời: Nhà văn Đoàn Thạch Biền!
Xem thêm
Đoản khúc thời gian - Tản văn Hoàng Xuân
ời tháng 10 bầm dập những đoản khúc, lúc mưa, lúc nắng, lúc lại dỗi hờn vừa mưa vừa nắng. Lòng tôi lại chông chênh nhớ về quá khứ. Quá khứ của những cơn gió lạnh đầu đông, của tiết trời giao mùa vương vấn, phảng phất xem lẫn một miền ký ức. Bao giờ tiết trời giao mùa cũng thế, làm cho con người có nhiều nỗi nhớ nhung, và cũng có nhiều cảm xúc dâng trào.
Xem thêm
Trên chuyến xe cuối ngày - Tản văn của Võ Văn Bảo Quốc
Ngày cuối tuần của một chiều cuối thu. Trong làn không khí se se lạnh của khoảng giao mùa, tôi trở về căn trọ nhỏ sau một ngày học đầy uể oải. Nhìn quanh căn phòng chỉ có mỗi mình, thoáng chốc trong lòng dâng lên chút cô đơn, lặng lẽ xen lẫn cảm giác tủi thân nơi đất khách quê người.
Xem thêm
Đồng bào vẫn đang kêu cứu!
Ghi chép của nhà văn Hội An
Xem thêm
Giấc mộng Kinh đô và khát vọng người viết
Bài đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số đặc biệt, 9/10/2025
Xem thêm
Nhớ mãi tác giả “Nhánh lan rừng”
Bài của Đại tá nhà thơ Trần Thế Tuyển
Xem thêm
Hương sắc mùa thu trên đèo Khau Phạ – Bút ký Phan Anh
Ngược quốc lộ 32, giữa nắng thu vàng óng ả, chúng tôi đến với xứ sở vùng cao Mù Cang Chải của núi ngàn Tây Bắc, theo tiếng bản địa của người H’Mông Mù Cang Chải có nghĩa là vùng đất gỗ khô. Nơi ấy có những đỉnh núi mờ sương cùng với vực sâu thăm thẳm. Những núi đá cao ngất quanh năm được mây sương bao phủ ấy cũng từng được nhiều người ví von tựa như nơi “đất trời gặp gỡ” và nổi tiếng với con đèo Khau Phạ, một con đèo cũng từng được liệt vào hàng trứ danh ở Việt Nam, nằm trong nhóm “tứ đại đỉnh đèo” (bốn con đèo hùng vĩ nhất, cao nhất, dài nhất, nguy hiểm nhất: đèo Mã Pí Lèng - tỉnh Tuyên Quang, đèo Ô Quy Hồ, Đèo Khau Phạ - tỉnh Lào Cai và đèo Pha Đin - nằm giữa hai tỉnh Sơn La và Điện Biên).
Xem thêm
Tuổi bốn mươi, một mùa lặng lẽ nở hoa – Tản văn Hồng Loan
Bốn mươi. Một chiều thu nào đó, trong làn nắng nhàn nhạt xuyên qua tán lá, chợt nghe ai đó gọi mình là “cô”, như một lời đánh thức dịu dàng. Mình khựng lại, không phải vì buồn, chỉ là một khoảnh khắc nhận ra: tuổi trẻ đã khẽ khàng rời đi, như cơn gió cuối hạ, nhẹ tênh nhưng đủ để làm lòng người thổn thức.
Xem thêm
Hương cốm xưa của mẹ – Tạp bút Võ Văn Trường
Mỗi lần có dịp ra Hà Nội trong tôi lại dâng lên những cảm xúc khó tả. Điều ấy cũng không mấy khó hiểu bởi tôi vốn là đứa trẻ sinh ra từ đất Bắc, mẹ là cô gái Hà thành đem lòng yêu mến và đến với ba tôi một cán bộ miền Nam tập kết. Hà Nội thật đẹp và quyến rũ, nhất là vào thu. Ngồi cà phê bên Hồ Hoàn Kiếm rồi lòng vòng những con phố cổ, tôi chợt nhận ra cứ đến tiết thu Hà Nội đâu chỉ có “hoa sưa thơm ven mặt hồ…” như lời hát trong “mối tình đầu” của nhạc sỹ Thế Duy mà Hà Nội còn là “vương quốc” mộng mơ của những gánh hàng hoa và Hà Nội của mùi hương cốm mới.
Xem thêm
Trở lại xứ sở Chùa Vàng
Ba thập kỷ sau, tôi trở lại Thái Lan không chỉ với tư cách du khách, mà còn là người kết nối văn hóa giữa hai dân tộc Việt – Thái, vốn có nhiều “mẫu số chung” về phong tục, tập quán và tôn giáo.
Xem thêm
Chuyện tình trắc trở của hai nghệ sĩ nổi tiếng quê Quảng Trị
Nhân đọc tập bút ký: “Đời như tiểu thuyết” của Trương Đức Minh Tứ
Xem thêm
Cả một trời thương - Tản văn Vừ Thị Mai Hương
Đến Hà Giang, bạn sẽ thấy. Hà Giang đẹp trong veo như nắng sớm bản Phùng, hiên ngang kiên cường như đá núi Đồng Văn và dịu dàng như ánh chiều rơi trên dòng Nho Quế. Hà Giang, như một nàng tiên bí ẩn mà cả đời bạn sẽ không bao giờ hiểu được hết, sẽ không bao giờ đi được đến tận cùng.
Xem thêm
Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh
“Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh” – bài phiếm đàm của Phạm Minh Mẫn, từ một truyền thuyết quen thuộc, đã mở ra nhiều liên tưởng bất ngờ.
Xem thêm
Khát vọng hòa bình – Ký của Nguyễn Minh Ngọc
Từ một nữ sinh Châu Sa giàu nghị lực đến vị Bộ trưởng Ngoại giao của Chính phủ Cách mạng lâm thời, rồi Phó Chủ tịch nước, cuộc đời bà là bản hùng ca về trí tuệ, bản lĩnh và khát vọng hòa bình của dân tộc Việt Nam.
Xem thêm
Văn hóa công trình
Nguồn: Báo Văn nghệ - Hội Nhà Văn Việt Nam số 34 (3417) ra thứ bảy ngày 23/8/2025.
Xem thêm
Tổ quốc trên hết
Tùy bút của Đại tá, nhà thơ TRẦN THẾ TUYỂN
Xem thêm
Xứ nhãn du ký – Bài viết của Phan Anh
Theo con đường trên mặt đê phía tả ngạn sông Hồng chúng tôi xuôi về phố Hiến để đến với vùng đất nổi tiếng một thời của xứ đàng ngoài mà từng được người đời truyền tụng là tiểu Tràng An và đi liền cùng với câu ca “Thứ nhất Kinh kỳ, thứ nhì Phố Hiến”.
Xem thêm
Bữa cơm ân tình giữa lòng thủ đô
Trong khuôn khổ chuyến đi về thủ đô tham dự Kỉ niệm 8 năm thành lập và sơ kết 6 tháng đầu năm 2025 của CỘNG ĐỒNG TÌNH NGUYỆN VIỆT NAM, rất nhiều sự kiện đã diễn ra và đều vô cùng ý nghĩa, trong đó có sự kiện Hoàng Xuân được ăn bữa cơm thân mật cùng với Giáo sư, Anh hùng Lao động, Nhà khoa học Nguyễn Anh Trí.
Xem thêm
Đêm thơ “tứ thuỷ” – Ký của Trần Thế Tuyển
Đại tá, nhà thơ Trần Thế Tuyển vừa gửi qua Zalo cho Văn chương TP.HCM bài viết nóng hổi về Đêm thơ “Tứ Thuỷ” diễn ra ở Tuy Hoà tối 17/8/2025.
Xem thêm