TIN TỨC

Tôi được tái sinh từ hai sắc màu - Võ Kim Phượng

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2024-08-01 10:32:56
mail facebook google pos stwis
534 lượt xem

VŨ THANH HOA

Võ Kim Phượng là hội viên thế hệ 9X, lứa trẻ nhất trong Hội VHNT Tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu. Thời cả nước phải cầm cự trong nhà vì đại dịch Covid, tôi có thời gian đọc nhiều và viết về các hội viên Hội VHNT Tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu và đã đưa lên vuthanhhoa.com giới thiệu chùm thơ của Phượng (tại đây).

 

PHƯỢNG ĐÃ TRỞ LẠI

Xem ra thì tuổi đời tôi cũng kha khá rồi mà tuổi nghề cũng đã lâu năm, từng được bổ nhiệm làm Trưởng Ban Văn học rồi đến Trưởng Ban biên tập báo Văn Nghệ Tỉnh BR-VT, tôi lại có trang website cá nhân đã hơn chục năm nên có nhiều cơ hội, có sự quan sát đa chiều, theo dõi chặt chẽ các cây bút trong Ban Văn Học nói riêng và cả các Ban khác trong Hội VHNT Tỉnh BR-VT. Thú thực, ban đầu tôi không mấy ấn tưọng về thơ của Phượng bởi tôi không tìm thấy một góc nhìn riêng của người trẻ đúng với thế hệ mình mà thơ Phượng vẫn loay hoay trong vòng an toàn, nhè nhẹ, ru thân ru phận và cả những nỗi đau cũng nhàn nhạt, không màu, không mới.

Tôi nhớ trong một bài phỏng vấn nhà thơ Trần Nhuận Minh, Uỷ viên Hội đồng thơ - Hội Nhà Văn VN, ông đã xuất bản 49 tác phẩm trong và ngoài nước, và ông là anh ruột của nhà thơ Trần Đăng Khoa, có nhận xét rằng: “Chúng ta đang chứng kiến cuộc bàn giao không thành công giữa lớp nhà thơ đi qua chiến tranh và lớp nhà thơ sinh ra khi đất nước đổi mới. Lớp trước vào đổi mới thì có cái cũ mà đổi ra thành mới, nhưng không tạo ra được những tác phẩm mẫu mực, có tính chất mở đường. Các nhà thơ sinh ra sau chiến tranh, tự nó đã mới, không có gì phải đổi.” Chắc chắn ý kiến này còn nhiều tranh luận nhưng với nhận xét: "Các nhà thơ sinh ra sau chiến tranh, tự nó đã mới" - điều này có lẽ đúng, bởi theo tôi thấy, hệ tư duy của người trẻ, sự quan sát của người trẻ hiển nhiên là phải mới, phải lạ so với những người đi trước! Ấy thế mà đọc những câu thơ của người trẻ lại không thấy mới, không thấy đột phá, thấy na ná những bài thơ của "tiền bối" cả về ngôn từ và thi ảnh, phải chăng là một bước lùi, là đi ngược với lộ trình của chính mình?

Còn nhớ, để cử hai hội viên của Hội Bà Rịa Vũng Tàu đi dự Hội nghị những người viết văn trẻ (dưới 35 tuổi) toàn quốc lần thứ X (6-2022) Ban Chấp Hành Hội VHNT BR-VT đã rất vất vả không chỉ vì danh sách gửi muộn mà còn vì so với mặt bằng chung cả nước với 138 đại biểu tham dự, trong đó 119 đại biểu là các cây bút trẻ tiêu biểu đến từ tất cả các vùng miền trong cả nước, 19 đại biểu là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam dù tuổi đời từ 35 trở xuống nhưng khá nhiều tác giả sở hữu một hoặc nhiều giải thưởng văn chương khác nhau. Tuy tuổi đời còn trẻ nhưng có tác giả đã xuất bản bốn, năm tiểu thuyết, tập truyện ngắn hay vài tập thơ. Một số đại biểu đến từ những gia đình có truyền thống văn chương, có bố mẹ hoặc ông bà là nhà văn. Địa phương có đại biểu đông nhất là Hà Nội (27 đại biểu) và TP Hồ Chí Minh (22 đại biểu). Hội VHNT Bà Rịa- Vũng Tàu có Võ Kim Phượng và Đặng Ân đủ điều kiện về độ tuổi nhưng còn có khoảng cách xa với nhiều địa phương khác về thành tích văn học. Thấy điều kiện khó khăn, tôi phải trực tiếp xin số điện thoại Chủ tịch Hội nhà văn Việt Nam Nguyễn Quang Thiều và nhà thơ Trần Hữu Việt lúc ấy là Trưởng ban Văn trẻ Hội Nhà văn Việt Nam để trình bày "hoàn cảnh của Hội VHNT Tỉnh BR-VT", may mắn được các anh thông cảm và nhiệt tình ủng hộ, hai nhà văn trẻ của BR-VT còn được Tỉnh tài trợ kinh phí, phương tiện đi lại để kịp ngày ra dự hội nghị. Nhưng rồi khi hai văn trẻ của chúng ta bay từ tầng mây xanh Đà Nẵng trở về với mảnh đất BR-VT dấu yêu, cũng chưa thấy họ bung nở rực rỡ những đóa thơ là mấy! Võ Kim Phượng "mất hút" một thời gian dài, thậm chí còn có ý định xin ra khỏi Hội! Nghe có người kể lại vậy tôi cũng giận, bảo như thế là công lao đi vận động cho các em dự Hội nghị, rồi động viên, cổ vũ cho các em sáng tác, tài trợ kinh phí cho các em đi lại của anh Hồng, anh Lương, chị Hoa đã phí phạm sao?

Rồi bẵng đi một thời gian tôi cũng còn bao việc mà quên đi mọi sự, vả lại tôi còn lạ gì các nhà văn, nhà thơ của chúng ta, cứ luôn tỏ ra "Không cần quan tâm đến thế giới nhưng thế giới phải luôn thấu hiểu mình!". Đến một ngày kia, Võ Kim Phượng nhắn trong nhóm: "Ban Văn Học có cần sự phụ giúp gì không, con sẵn sàng!" Và thấy em ấy bắt đầu "xuất đầu lộ diện" trong các buổi sinh hoạt Hội, nhóm, đồng thời các trang viết cũng dày dặn lên, sự góp mặt trên các trang Văn Nghệ cũng bắt đầu nóng lại. Tôi ngồi xa quan sát và mỉm cười: Có lẽ cô bé ấy đã trưởng thành!
 

SỰ THỐNG KHỔ TỘT CÙNG VÀ THƠ

Thế rồi một lần vô tình tôi lướt Facebook và đọc được bài thơ Phượng mới post lên:

 

HAI SẮC MÀU
 

Bằng cách nào tôi đã chui tọt vào bức tranh của anh

Tôi căng mắt nhìn anh

Anh nghiễm nhiên chơi đùa với hai sắc màu đen trắng

Anh ký họa nỗi buồn tôi đặc quánh

Ôi! Kẻ cô đơn ngạo nghễ chính mình.

 

Tự lúc nào anh đã sở hữu cả đôi mắt tôi

Đôi mắt tự do được khai sinh lúc niềm đau trở dạ

Cũng chỉ với hai sắc màu đen trắng

Anh chiếm hữu những nhiễu nhương lẫn sự thống khổ cực cùng.

 

Tôi được tái sinh từ hai sắc m

Từ đôi bàn tay gân guốc, chai sạn và thô b

Anh tạc nên bóng đêm

Anh tạo ra ánh sáng

Nhưng không cách nào phác thảo được đôi mắt

Đôi mắt kẻ mù màu đang hiện hữu trong anh.
 

V.K.P.

Phượng có ghi chú dưới bài thơ vui vui là: " P/s: Viết như này tán được họa sĩ không mấy chế ơi?" và tôi cũng comment vui là "Tán được người đọc đã, còn có khi tán họa sĩ không cần thơ đâu em! Phải dấn thân thì mới có thơ hay em ạ!" Câu này là nói vui trên mạng nhưng là đúc kết cả đời của "bà chị lớn tuổi" chứ chả đùa!

"Bằng cách nào tôi đã chui tọt vào bức tranh của anh"

Mở đầu bài thơ đã cuốn hút, có vẻ như "chui tọt" vào bức tranh nghe lạ lẫm và gây sốc, nhưng nếu dùng "ngự trị" hay "xuất hiện" thì bài thơ lại có nguy cơ… không màu!

" Tự lúc nào anh đã sở hữu cả đôi mắt tôi

Đôi mắt tự do được khai sinh lúc niềm đau trở dạ

Cũng chỉ với hai sắc màu đen trắng

Anh chiếm hữu những nhiễu nhương lẫn sự thống khổ cực cùng"

Khi nỗi đau và sự tuyệt vọng đến đỉnh, thơ sẽ cất lời. Cũng vì thế những nỗi đau vay mượn hay sự thống khổ giả tạo sẽ chỉ thành những dòng chữ nhàn nhạt, sến xẩm chứ chưa phải là thơ. Thơ không có chỗ cho sự giả trá, ngoa ngôn. Khi nào thực yêu, thực đau, thực buồn, thực tuyệt vọng, thơ sẽ đến, đi cùng và cất cánh. Cũng là anh đấy, em đấy, với những việc như những người khác đã từng là: yêu đương, nhớ nhung, trái ngang, đau khổ… nhưng nhà thơ cũng coi như “làm dâu trăm họ” thơ đã “sang sông” thì không còn của mình nữa mà “phận thơ” gửi vào người đọc và các nhà phê bình!

"Tôi được tái sinh từ hai sắc màu

Từ đôi bàn tay gân guốc, chai sạn và thô bạo

Anh tạc nên bóng đêm

Anh tạo ra ánh sáng…

Nhưng không cách nào phác thảo được đôi mắt

Đôi mắt kẻ mù màu đang hiện hữu trong anh."  

Thơ đừng nên đọc theo cách giải nghĩa, cũng không nên loay hoay tìm hoàn cảnh phát sinh hay các nhân vật liên quan... Khi nào ta thấy mình trong đó, ta thấu cảm, ta hân hoan và rơi lệ mới là lúc ta đã gặp Thơ… Bởi tất cả trạng huống của con người đều như nhau, những giác quan đều như nhau, chỉ là nói lên bằng cách nào thôi.

Không cần làm thơ đều đều, thơ không phải là món phải nấu hằng ngày, nấu khi chưa tới ắt sẽ vụng. Thơ kị huyên náo, ồn ào, phe nhóm. Thơ cần khoảng tĩnh, khoảng lắng và cả khoảng rỗng. Từ đó, thơ mới len lỏi vào từng giác quan, từng nhịp thở làm thăng hoa tâm hồn và tan chảy các tầng mĩ cảm… Có thể tác giả bài thơ này cho là mình đang khờ khạo, "mù màu"… (là tôi đoán mò thôi) nhưng tôi cứ nghĩ nếu nhà thơ mà khôn lỏi quá, thực dụng quá, tinh toán thiệt hơn quá, thơ có khi lại đi trốn mất tăm!

21/07/2024

V.T.H

Bài viết liên quan

Xem thêm
Mấy điều bất thường xung quanh bài thơ “Màu thời gian” của Đoàn Phú Tứ
Không phải vì tác giả là người viết kịch, có duy nhất một bài thơ được chọn vào sách “Thi nhân Việt Nam” của Hoài Thanh và Hoài Chân, mà bài thơ này có tính bất thường. Trong sách của Hoài Thanh và Hoài Chân có những tác giả sau chỉ có một bài : Thúc Tề, Đoàn Phú Tứ, Vân Đài, Phan Khắc Khoan, Thâm Tâm, Phan Thanh Phước, Hằng Phương, Mộng Huyền. Có hai tác giả được nói đến mà không trích bài nào trọn vẹn là T.T.KH, và Trần Huyền Trân. Vậy thì bài thơ của Đoàn Phú Tứ bất thường ở chỗ nào?
Xem thêm
Tiểu thuyết “Trưng Nữ Vương” – Bản tráng ca về những Nữ Vương đầu tiên của đất Việt
Bà Trưng quê ở Châu Phong,Giận người tham bạo thù chồng chẳng quên.Chị em nặng một lời nguyền,Phất cờ nương tử thay quyền tướng quân…(Đại Nam quốc sử diễn ca)
Xem thêm
Về nương bậu cửa kiếm tìm an yên
Bài viết cho cuộc ra mắt tập thơ “Lục bát chân mây” của Võ Miên Trường
Xem thêm
Nguyễn Minh Tâm với ‘Ấm lạnh pháp đình’
Bài viết của nhà văn Nguyễn Văn Hòa
Xem thêm
Bồi hồi, thổn thức, bâng khuâng…
Bài viết cảm nhận của nhà thơ Hoa Ngọc Dung
Xem thêm
Bàn về tính lý luận trong các bài giảng của thầy và bài viết của trò hiện nay
Lý luận văn học Lý luận văn học (LLVH) là bộ môn nghiên cứu văn học ở bình diện lý thuyết khái quát nhằm tìm ra những quy luật chung nhất về văn học. Trong đó bao gồm sự nghiên cứu bản chất của sáng tác văn học, chức năng xã hội-thẩm mỹ của văn học, đồng thời xác định phương pháp lý luận và phân tích văn học. Lý luận văn học tồn tại như một môn học độc lập ở một số trường đại học; nó cũng là một phân môn cho sinh viên và học sinh THPT thế hệ trước. Cho dù độc lập hay là phân môn của môn Ngữ văn thì vai trò của LLVH là vô cùng lớn.
Xem thêm
“Lời của gió” - Lời của nước mắt, nụ cười
Tôi may mắn được người anh, người đồng nghiệp quý mến - Nhà thơ, Nhà báo Trần Thế Tuyển gửi bản thảo trường ca “Lời của gió” với tin nhắn giản dị, mộc mạc “Gửi chú đọc và thẩm cho anh”. Đọc thì đương nhiên rồi, nhưng không dám “thẩm”. Mấy lời sau đây tôi viết với tư cách là bạn đọc, là người em của Nhà thơ Trần Thế Tuyển.
Xem thêm
Không gian thiền tịnh và buông xả trong thơ Nguyễn Thị Sơn
Chùm thơ 4 bài: Thiền, Tịnh, Buông, Nhàn của nhà thơ Nguyễn Thị Sơn đã khái quát một không gian thơ mang tính tâm linh cho riêng mình, ở đó mỗi bài đều chứa đựng những tầng ý nghĩa sâu sắc về tâm trạng và trải nghiệm của con người. Những bài thơ này thể hiện sự kết hợp hài hòa giữa cảm xúc và trí tuệ, giữa thiên nhiên và tâm hồn. Mỗi bài thơ là một khía cạnh khác nhau của sự tìm kiếm sự an lạc và bình yên trong cuộc sống.
Xem thêm
Dòng sông tâm thức của Elena trong “Hạt bụi lênh đênh”
Trong những câu chuyện đan xen giữa thể loại tùy bút và truyện ngắn và tôi chọn 7 bài viết trong “Hạt bụi lênh đênh” để nói về “dòng sông tâm thức” của Elena đã trải qua .
Xem thêm
Nỗi buồn trổ bông và tình mẹ trong thơ Nguyễn Minh Ngọc Hà
Nguyễn Minh Ngọc Hà sinh năm 1985 tại vùng đất An Sơn thuộc thành phố Thuận An, tỉnh Bình Dương. Nơi đây vốn là chiến khu cách mạng hào hùng trong hai cuộc kháng chiến và là một phần của Vườn trái cây đặc sản Lái Thiêu nổi tiếng. Có lẽ đặc điểm, truyền thống quê hương đã sớm chắp cánh cho hồn thơ của chị. Ngay từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, trong đầu cô cựu học sinh lớp chuyên toán của trường trung học phổ thông chuyên Hùng Vương luôn phảng phất âm điệu của thi ca. Sau khi tốt nghiệp chuyên ngành Tài chính - Ngân hàng tại trường Đại học Kinh tế thành phố Hồ Chí Minh rồi vào làm việc tại một ngân hàng lớn chưa bao lâu, như duyên phận đã định trước, Nguyễn Minh Ngọc Hà “rẽ bước”, chọn nghề tự do để có thời gian dành cho văn chương nghệ thuật
Xem thêm
So sánh bài thơ Cây đánh đu của Lê Thánh Tông và bài thơ Đánh đu của Hồ Xuân Hương
ĐÁNH ĐUTám cột khen ai khéo khéo trồngNgười thì lên đánh kẻ ngồi trôngGiai du gối hạc khom khom cậtGái uốn lưng ong ngửa ngửa lòngBốn mảnh quần hồng bay phấp phớiHai hàng chân ngọc duỗi song songChơi xuân đã biết xuân chăng tá?Cọc nhổ đi rồi, lỗ bỏ không
Xem thêm
Chân dung đẹp từ nét vẽ của thơ
Nguồn: Thời báo Văn học Nghệ thuật, ngày 22/8/2024
Xem thêm
Nhịp điệu của sức bền
1. Trong nhiều tác phẩm và bài viết trao đổi, Mai Văn Phấn thường nhắc đến quan niệm viết (và sáng tạo nghệ thuật nói chung) như một hành động kiến tạo không gian khác – khác với người khác và khác với chính mình, xem đấy như kim chỉ nam cho quá trình tìm tòi của ông. Đấy là một ý tưởng dễ được chia sẻ (và dễ biến thành các tuyên ngôn to tát) nhưng rất khó để hiện thực hoá, bởi nó buộc người viết phải ý thức đầy đủ về bản chất sáng tạo, biết liên tục đổi mới, hoặc nói cách khác, biết phủ định và tự phủ định. Càng ngày, khi càng đi xa và đạt nhiều thành tựu hơn, Mai Văn Phấn càng thấy rõ áp lực của việc phải khác trong thực hành sáng tạo. Nhưng đồng thời, việc viết trong áp lực (chủ yếu xuất phát từ đòi hỏi của ông với chính bản thân) đã hình thành ở tác giả này một tinh thần và thái độ thực tế mà ta có thể nói đơn giản như sau: muốn viết khác thì phải đọc sâu, đọc rộng. Có lẽ vì vậy, sau nhiều tác phẩm thơ liên tiếp xuất bản trong và ngoài nước, Mai Văn Phấn chọn nhịp bước chậm lại và rẽ sang phê bình với tập Không gian khác (2016) và mới đây nhất, là Nhịp điệu vẽ lối đi (2024).
Xem thêm
Hoa thơm, trái ngọt của lòng yêu thương
Nguồn: Thời báo Văn học - Nghệ thuật số ra ngày 15/8/2024
Xem thêm