- Bút ký - Tạp văn
- Tàn thu vắng bóng - Tản văn của Đặng Tường Vy
Tàn thu vắng bóng - Tản văn của Đặng Tường Vy
Châu Âu thật tuyệt với bốn mùa rõ rệt. Mùa nào cũng có nét quyến rũ riêng, làm người tha hương vơi đi nỗi buồn dịu vợi. ..
Nhà thơ Đặng Tường Vy
Lần đầu tiên Mai Anh được tận hưởng mùa thu nước Pháp, vàng rực con nắng, trải mật len qua từng chiếc lá, sóng sánh, so mình khắp phố. Thoạt nhìn, cứ ngỡ mùa xuân đang về. Sắc vàng lung linh rực rỡ, cứ như từng cánh mai vàng cười toe trước gió. Lòng rộn rã, xuân về trong tim. Chìm vào sắc thu lộng lẫy, nhớ nhà, nhớ quê, nhớ bạn bè thân thương. Ngồi ôm mùa thu chín vào lòng, cố vẽ chân dung ai đó, để thấy lòng còn chút gì để nhớ để thương. Phảng phất hương yêu còn đó!
Lá thay màu như cô nàng đỏng đảnh, từ quý phái sang nhu mì, rồi trầm lặng. Như con người thay đổi vận mệnh: Sinh, trụ, hoại, diệt, quy luật cuộc sống. Đất trời giao hoà, giá như mật nắng mãi rót vào thu, thì cuộc đời đẹp biết mấy? Biết rằng chiếc lá nào rồi cũng sẽ vàng rơi, quy luật bất biến, không gì trường tồn. Nhưng vẫn như có gì đó tiếc nuối. Người tha hương với bao nỗi buồn rất cũ, lên men ngầy ngậy. Mai Anh như chiếc lá cuối cùng còn sót lại, cố níu kéo giọt mật cảm xúc cuối cùng. Trước khi mùa vàng chín rụng. Mong tự tin, mạnh mẽ, đủ nghị lực, bước vững trên con đường tha hương.
Tình yêu của Mai Anh thời điểm vàng son này là Bách Định. Người tình ảo trên Facebook. Chưa lần nắm tay, chưa lần hôn nhau. Ấy mà hai người cứ cuộn vào nhau, lăn tròn qua từng con chữ. Mặc dù cách nhau hai nửa địa cầu (Mai Anh - Paris, Bách Định - Texas). Tình yêu lúc này khác nào liều thuốc tinh thần, giúp hai nửa tìm niềm vui hạnh phúc, trên bước đường tha hương, cô đơn, lạnh lẽo. Không vì lý do gì khác, yêu chỉ là yêu. Dẫu biết rằng, ngày mai mùa thu sẽ chết. Vẫn cuốn hút vào nhau, tận hưởng mật nắng hương thu, như thể còn có một ngày để sống. Cuộc đời êm đềm, khắng khít, cùng Bách Định đi qua năm tháng. Thấm thoát cũng 4 mùa thay lá. (Trước đó Mai Anh và Bách Định biết nhau đã 9 năm, nhưng không thân. Qua ngày tháng tha hương buồn tủi, sợi tơ duyên số kéo hai người gần nhau.) Ấy mà tình cảm hai người không bị ngăn cách bởi không gian, thời gian. Liên lạc nhau bất kì khi nào rảnh. Thời tiết Texas và Paris từa tựa. Vào đông lạnh tê tái. Mai Anh ngồi co mình dưới trạm chờ xe bus đi làm. Ấy thế hai bàn tay không ngừng trò chuyện qua con chữ cùng Bách Định, mặc tay tê cứng, tím tái. Mai Anh bất chấp! Cho dù đêm hay ngày, Mai Anh chấp nhận mất ngủ hay thức trắng, dành cho Bách Định sự ưu tiên nhất định. Trong lòng Mai Anh, Bách Định là tất cả, là hơi thở, là con tim yêu nồng nàn. Yêu như chưa từng được yêu. Bách Định và Mai Anh từng ao ước. Một ngày nào đó, hai đứa ngồi tựa lưng vào nhau đếm lá vàng rơi. Xem hoàng hôn thẹn thùng chạy trốn. Một chiều thong thả, khi con cái thành tài. Mai Anh và Bách Định, nắm tay nhau đi dọc bờ hồ, xem gió nước cuộn mình vào nhau tình tự. Hoặc hai đứa che chung chiếc ô đi dưới trời mưa phùng lất phất, tận hưởng hương thu qua hơi thở của đất trời. Tựa vào nhau mà hạnh phúc. Mai Anh dí dỏm:
- Già anh mà không tốt với em, như cặp Thiên Nga đang âu yếm dưới hồ, là em giựt gậy cho té đó!
- Bách Định cười hiền. Anh kéo em té theo. Mình lại cuộn mình như gió nước vậy đó. Vui không?
- Mai Anh cười khúc khích, hạnh phúc đơn giản quá phải không anh? Ừ, đơn giản thế đó.
Tâm hồn Bách Định và Mai Anh cứ ngỡ trời sanh một cặp. Tưởng đâu mình đã tìm đúng người nhưng sai thời điểm. Chấp nhận gắng chờ đợi nhau. Dù không ở cạnh nhau nhưng tim mình có nhau. Mai Anh chỉ cần thế!
Nhưng đời không là mơ. Sinh, trụ, hoại, diệt. Đến giai đoạn nào đó, tình là lá thu phai. Mai Anh chấp nhận trả giá đắt cho cuộc đời mình. Bỏ hết tất cả, từ công việc cho đến gia đình. Mai Anh chạy đến bên Bách Định, chỉ mong được ôm anh một lần. Bách Định bằng xương bằng thịt mà Mai Anh từng giây phút khao khát, mơ tưởng, ngày nhớ đêm mong. Ôi, thương chiếc lá chỉ còn một ngày để sống. Ước ôm người mình yêu thật chặt, hẹn ước mai sau. Trớ trêu, bất ngờ luôn ở đoạn kết. Bách Định lật mặt như lật sách, hiện nguyên hình ngoài sức tưởng tượng. Bách Định hoá Cáo, săn mồi, lùng sục, tàn phá khu rừng nhân danh tình yêu… dối trá. Bỗng dưng xuất hiện, nào là vợ con, thê thiếp, em út kề vai bá cổ, non tơ mơn mởn. Với Bách Định, Mai Anh thực sự chỉ là chiếc lá rơi bên đường. Giữa rừng già, Bách Định khác gì “Chúa tể”, nhe nanh, nhắm thẳng vào Mai Anh, con tim yêu lầm lỡ… vỡ nát.
Mai Anh ngỡ ngàng, khá khen Bách Định giỏi ngụy trang. Diễn vở tuồng với Mai Anh thời gian quá dài. Bách Định lên kịch bản chơi trò săn bắt quá chi tiết, tỉ mỉ. Khi trái gió lạnh lòng, phủi tay là chấm hết. Khó trách Mai Anh mụ mị, mù quáng. Thương người đàn bà tận tụy nhả tơ chăm sợi tình độc dược. Để giờ đây dùng sợi tơ tình của chính mình, ngồi khâu vết thương lòng không ngừng rỉ máu. Ngậm ngùi đưa tiễn một mùa sang. Hỏi: Loài hoang dã có tình yêu không? Sao rừng già nhiều cạm bẫy? Bước sâu vào đời nhau, cơn mưa ảo ảnh trôi tuột niềm tin. Tình yêu khác nào chiếc lá mùa thu, quyến rũ… tàn phai. Gợi cho Thi nhạc sĩ, sáng tác biết bao tác phẩm hay. Dâng tặng cho người mình yêu, dâng tặng cho đời. Mùa thu tình yêu và nỗi nhớ. Phải chi mãi là mùa thu, cho tình yêu rực đỏ? Phải chi đừng là Sói hay Cáo? Thì Nai đâu oán hận? Đâu có cảnh vỡ oà chia ly, chiếc lá đâu đành sụt sùi đắp mộ. Run rẩy, loạng choạng, rơi trong gió chiều chạng vạng. Già đêm, chiếc lá bơ vơ cuộn mình đơn độc, tiếc một thời đã xa. Lời vàng úa hoá thành dòng chữ “mùa thu chết”. Vành tang trắng vắt ngang bài thơ tình tặng người năm ấy. Giờ đây thời từng yêu chỉ còn là con chữ có cánh, bay theo làn gió, về cuối trời vô định.
Chiếc lá lìa cành, mang bao nỗi buồn muối xát, băng giá đời nhau. Mai Anh sống co mình lại, suy ngẫm cuộc đời, thanh lọc chất lượng cuộc sống. Bách Định không thế, vẫn hiên ngang ngạo nghễ, mặc nắng, mặc mưa. Ngày qua ngày, lá xanh non lại trổ đầy, quấn quýt vui đùa. Cuộc đời vẫn đẹp sao! Tình yêu với Bách Định chỉ là trò chơi trẻ nhỏ. Mai Anh không thế, tỉnh ngộ, lặng lẽ, bước thênh thênh giữa trời, lòng thấy bình yên. Mai Anh chấp nhận tất cả. Hiểu chân lý cuộc đời, hiểu thế nào là mùa thu chết.
Chiếc lá tham ái trong lòng Mai Anh rơi rụng, lá từ bi xanh cành. Trở về góc nhỏ, ôm nỗi cô đơn vào lòng, vuốt ve lần cuối. Tiễn biệt nó! Mai Anh đậy nắp nỗi buồn, chuẩn bị đầy đủ hành trang, bước về phía trước. Vun xới đóa hoa tâm hồn, xanh cành tốt rễ. Một ngày trời vàng nắng hạ, Mai Anh sẽ hái đóa hoa tâm hồn đẹp nhất, thanh khiết nhất, mang đến nghĩa địa tình yêu, cắm lên mộ phần Bách Định. Nói: “Cảm ơn vì đã rời đi. Trả lại bầu trời bình yên. Bầu trời sau cơn giông thật đẹp”. Mai Anh thong thả bước về phía trước. Ngước nhìn chùm mây phiêu lãng. Mỉm cười… bình yên!
Đặng Tường Vy