TIN TỨC

Vết sẹo | Dụ Nguyên

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2022-05-16 07:59:34
mail facebook google pos stwis
4314 lượt xem

CUỘC THI TRUYỆN NGẮN HAY 2022

DỤ NGUYÊN

Đứng lại! – Chị bất thần giật giọng. Cú giật ấy có hiệu quả kì lạ. Bàn chân tôi tự động rụt lại trước khi tôi kịp nhận biết chị đang nói gì.

Và tôi cũng chưa kịp đặt câu hỏi trước khi chị khàn khàn nói với tôi:

- Đó là một ngôi mộ.

Đúng là có một vỉa đất hơi nhô lên. Không xây gạch, không lập bia. Trước mặt tôi, nhưng mà sau lưng chị. Tôi không thắc mắc tại sao chị biết tôi sắp bước qua một ngôi mộ. Dù sao chị cũng biết mảnh đất này hơn tôi và hơn bất cứ ai. Mảnh đất của những người sống và những người chết.

- Sao còn đứng đó? – Chị lại quay người về phía tôi, hỏi.

- Không biết người đó là ai nhỉ… – Tôi ngập ngừng – Người em suýt bước qua ấy…

- Không biết – Chị đáp. Rồi bồi thêm – Ai từng biết thì cũng chết cả rồi.

-…

- Cô đừng nhìn vào lưng tôi. Nhìn vào chân ấy. Tôi bước ở đâu thì cô bước ở đấy. Đừng có bước lung tung.

Nói rồi, chị lại đi. Gằm mặt. Tôi nhìn gót chân chị thô nứt trong đôi dép bợt màu, dẫm chắc chắn trên con đường đá dốc mòn nhẵn cỏ, từng bước dài ngắn khác nhau. Bàn chân tôi nguệch ngoạc tìm đến những dấu ấy. Lần đầu tiên tôi thấy xấu hổ vì bàn chân nhỏ nhắn và trắng trẻo như chưa từng bám trên mặt đất của mình, mà mẹ tôi vẫn thường đùa “giống của các khuê nữ ở Trung Quốc thời xưa”.

Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác đang vô tình xúc phạm đến những người đã khuất. Nhưng tôi không thể nhìn thấy sự xúc phạm ấy, nên không sao xóa được.

Mặt trời rũ dài cái bóng của mình sau những tàng cây bụi. Một con chim đột ngột dứt tiếng hót, đang ngơ ngác với sự lặng im của chính nó.

Buổi sáng, nhìn từ xa, tôi thấy ngọn đồi này như được phủ bởi tầng tầng lớp lớp những ngọn bạch dương lung linh nhũ nắng. Đến khi vào đến đây tôi mới hiểu tại sao họ gọi nơi này là Đồi Xám. Như những con người đã nằm xuống tại đây, màu xám ấy không có bóng hình, dẫu là một cái bóng tờ mờ của một mảnh hương khói. Hơn một nửa những ngôi mộ dưới chân đồi là mộ hoang. Đến hương khói, khi cuối cùng được thắp lên, cũng đã trở thành một cái gì đó quá xa lạ.

Nếu phải vẽ vùng mộ địa này, tôi sẽ dùng màu xám trước tiên. Một lớp mỏng thôi, nhưng khiến cho tất cả những màu khác đều chỉ có thể hiện hữu bằng cái bóng phản chiếu của mình trên đó. Hãy nhìn cái địa hình mấp mô một cách kì dị do phải oằn đỡ quá nhiều những thửa mộ chồng chéo và vặn vẹo lên nhau, tựa hồ như đang bám víu vào những nỗi đau lúc còn sống này.

Màu xám ngự trị ở đó. Hãy nhìn những phiến đá nơi rêu mốc tràn lên những vết lở lói vong niên và những cái cây khốn khổ xác xơ vừa không được săn sóc từ lâu, vừa chẳng được buông tha để sống đời tự nhiên bởi chính những bàn tay đã vun trồng chúng từ thời quá vãng. Màu ấy buồn hơn màu của khói nhang. Đó là màu của hoang phế và ruồng bỏ. Màu ấy càng buồn hơn dưới những bóng nắng trần trụi này – chẳng thà vào ban đêm, nó vẫn có thể tự an ủi mình bằng những hoang ảo u linh.


Nắng – tranh khắc gỗ – Ngô Thái Hiệp.

- Sao ông lại nằm ở chỗ này chị nhỉ? – Tôi bỗng bâng quơ hỏi.

- Ông muốn thế – Chị đáp cộc lốc. Nhưng đi được vài bước, như chưa nguôi được điều gì, chị tiếp – Mẹ của ông, tức là bà cố của chúng ta, được chôn cất ở đây khi ông còn nhỏ. Ông nói tuổi thơ ông đã nằm lại ở đây. Ông muốn đoàn tụ với nó.

- Thế thì chút nữa mình thăm mộ bà cố luôn đúng không?

- Đương nhiên rồi.

Tôi nhận thấy giọng của chị đã ấm và có sinh khí dần lên. Dường như tôi vừa chạm vào một sợi dây đàn thiêng liêng trong tâm tưởng chị.

- Cô có còn nhớ ông không? – Quả nhiên, chị lên tiếng, đầu vẫn chúi về phía trước.

- Thật sự thì… Em không còn nhớ rõ mặt ông. Chị cũng biết em xa quê lâu rồi. Nhưng có một chuyện em nhớ rất rõ. Em nhớ ông từng cõng em lên một đỉnh đồi. Nắng hôm đó rất rực rỡ. Nó rực rỡ tới mức em cảm thấy giả sử có chết ngay lúc ấy cũng không hề gì cả.

Tôi dừng lại trong giây lát. Hình như ông đã khóc. Và tôi nữa. Hình như tôi đã khóc.

- Em không nhớ ngọn đồi ấy là ngọn đồi nào…

- Không biết có phải ngọn đồi này không nhỉ? – Chị nhìn lên. Những tán cây đã che lấp đỉnh đồi đầy nắng.

Đường có vẻ dốc và lồi lõm hơn. Đất đá như bị một bàn tay trẻ con xé rách và vò nham nhở.

- Hình như hôm ông mất, tôi nhớ cô cũng có về để nhìn mặt ông lần cuối…

- Em có về. Nhưng không kịp nhìn mặt ông lần cuối. Em chỉ nhìn thấy mặt của một người chết. Người đã cõng em lên đỉnh đồi hôm ấy không phải là một người chết.

Quả thật là như vậy! Tôi đã không tìm được trên khuôn mặt ấy những đường nét khả dĩ chắp lại được người ông trong kí ức tôi, người mà trong thế giới nhỏ bé của tâm hồn tôi thuở xưa, là người đàn ông đẹp đẽ và hiền lành nhất trên đời.

- Tiếc thật!

- Sao vậy ạ?

- Tự nhiên tôi thấy cô và ông rất hợp nhau. Hèn gì khi bị bệnh ông vẫn nhắc đến cô. Cứ như cô chưa từng ra đi, chưa từng lớn lên…

- Em cũng nghe nói cuối đời ông có hơi đãng trí…

Chị im bặt, bước chân vẫn thoăn thoắt, nhưng tôi lại có cảm giác mái đầu chị đang ngưng đọng một điều gì đó.

- Không hẳn là đãng trí đâu.

- Vâng ạ?

- Ông vẫn nhớ. Nhớ rất nhiều thứ…

Dường như quá khó khăn để bắt đầu. Chị như người đã câm điếc từ rất lâu, nay chập chững tìm lại được tiếng nói.

- Cô nói cô không nhớ được mặt ông. Chắc cô cũng không nhớ trên người ông có nhiều vết sẹo…

Sẹo. Từ này rơi xuống kí ức long lanh nắng của tôi như một cơn mưa đá.

- Em chưa từng biết gì về chúng – Tôi thốt lên.

Chị hơi lúng túng.

- Cô không biết là phải. Ông xưa nay vẫn ăn mặc kín đáo. Chỉ khi biết là kí ức mình đang xẹp dần xuống như một cái bong bóng để lâu ngày. Một đôi lúc, ông còn quên béng mất cả tên tôi, ông mới cho tôi xem những vết sẹo và kể tôi nghe về chúng. Tất cả.

Chị bỗng dừng bước hẳn lại – lần đầu tiên trong suốt chuyến đi. Và khi tôi đến bên cạnh, chị vén tay áo lên và cầm tay tôi đặt vào bắp tay chị, chỗ gần bả vai. Tôi thấy chỗ ấy khô mồ hôi, nhưng rất nóng. Có lẽ một phần vì đi bộ lâu dưới trời nắng, một phần vì cơn xúc động nào đấy, lẳng lặng, mơ hồ.

- Ở đây có một vết sẹo lồi rất bóng, hình tam giác – Chị nói những lời như lôi thẳng ra từ kí ức – Ông kể rằng lúc còn trẻ, lần đầu tiên theo anh

chị thả diều, ông đã nhìn mãi lên cánh diều.

Chạy mãi. Chạy mãi. Sao mà trời xanh đến thế. Ông cũng nói như vậy, giả sử có chết lúc ấy ngay thì cũng mãn nguyện. Không hề gì cả. Nhưng rồi ngay sau đó ông đã sẩy chân ngã xuống ruộng và bị thương ở đây. Khi thả diều lại, ông bao giờ cũng để ý mặt đất hơn bầu trời. Thế là không bao giờ, không bao giờ ông còn chạm vào cánh diều lần nữa…

Chị ngồi xuống một phiến đá của một ngôi mộ bên cạnh và xoa xoa bắp chân mình, chỗ trên mắt cá một chút. Một khoảnh khắc dịu dàng.

- Còn đây là vết sẹo mà chị lúc nào cũng muốn được chạm vào. Nó bình yên lạ. Ông nói đã có nó khi đang ẵm theo cha của chị và mẹ của em trên đường chạy giặc. Đang chạy giặc mà chân bị thương, nhưng rồi ông và con ông vẫn sống. Em có hiểu sống là thế nào không? Mỗi khi nhắc tới nó, ông cứ trầm trồ mãi: “Thật kì diệu! Thật kì diệu!”…

Chị nhìn tôi, ngỡ ngàng.

- Chị chưa bao giờ thực sự nghĩ là ông đã chết. Vậy mà chị cứ dẫn mọi người tới mộ của ông và cố gắng kể mãi những câu chuyện về ông cứ như ông đã là người chết rồi.

Tôi ngồi xuống bên cạnh chị.

- Em biết không, mỗi vết sẹo có một câu chuyện riêng. Đánh nhau, nghịch dại, lọt hầm lọt hố… Có đủ. Chị thuộc lòng những câu chuyện ấy. Đôi khi nhắc vài tên người, gợi lại vài chuyện cũ với ông, ông cứ ơ hờ không quen. Nhưng mỗi khi chỉ vào từng vết sẹo trên chính cơ thể ông và tỉ mẩn kể đúng theo cái cách mà ông vẫn hay kể về chúng, đôi mắt ông lại sáng rực lên và chị thấy ông thật hạnh phúc. Không, không phải hạnh phúc. Là thanh thản. Giống như cách em và ông nói ấy: có chết cũng được. Có chết cũng không sao cả. Thì ra nỗi đau và những gì đáng xấu hổ cũng có thể trở thành một cái gì thiêng liêng lắm, mà chị không thể hiểu nổi.

Chị nhìn tôi.

- Nhưng em hiểu mà, đúng không?

Chị không nhìn tôi.

Tôi mỉm cười, lắc đầu.

- Thì ra là thế! – Một lúc lâu sau, chị cũng cười. Tôi ngỡ mình nhầm khi nhìn thấy trên nụ cười này, cái mà – như cách chị đã nói – sự thanh thản của ông tôi.

Chị vươn vai đứng dậy với một sức sống khác.

- Còn một chút nữa là tới chỗ ông chúng ta rồi.

- Vâng – Tôi cũng đứng lên. Nhưng không đi theo chị ngay. Chúng tôi đang ở một triền dốc cao, nhìn từ đây có thể bao quát được cả khu mộ địa. Nhưng tôi không tìm thấy ngôi mộ hoang mà khi nãy suýt nữa tôi đã bước qua. Tất cả thửa đất dọc ngang ấy giờ đây trông như những vết sẹo chi chít ghì trong lòng đất.

Mộ ông tôi ở kia, dưới một tán nắng màu xanh.

Nguồn: Tạp Chí Văn Nghệ TP.HCM số 20.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Cánh ngỗng đỏ bay qua giếng ngọc - Truyện lịch sử Nguyễn Thị Việt Nga
Chiều ở Loa Thành lặng như tờ giấy đã ố màu. Không tiếng người. Không bóng ai. Chỉ gió thổi cỏ lau nghiêng ngả, cuốn theo mùi đất xưa lẫn với mùi tro tàn cổ tích.
Xem thêm
Lời hứa - Truyện cực ngắn của Lê Thanh Huyền
Nguồn: Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam số 41 tháng 10/2025.
Xem thêm
Ký ức tuổi thơ tôi – Truyện ngắn Vũ Mạnh Định
Có một miền quê nằm bên dòng Hoàng Long lặng lẽ, nơi triền bãi xanh mướt ôm lấy con nước hiền hòa, nơi mỗi chiều vang lên tiếng chuông chùa Thông Linh Tự và mỗi mùa hội đình lại rộn ràng cờ hoa rợp ngõ. Ấy là quê tôi - thôn Thần Thiệu nhỏ bé nhưng chan chứa tình người, nơi đã nuôi dưỡng tuổi thơ tôi bằng tiếng trống hội, bằng mùi khói rơm chiều và những câu chuyện lịch sử vọng về từ ngàn xưa.
Xem thêm
Máu đỏ da vàng – truyện ngắn của Lại Văn Long
“Máu đỏ da vàng” – truyện ngắn của Lại Văn Long không chỉ là bi kịch của một người đàn bà trong vòng xoáy hậu chiến, mà còn là bản hòa ca của lòng nhân và tinh thần hòa giải dân tộc.
Xem thêm
Trạm xá - Truyện Võ Đào Phương Trâm
Đồng hồ bước qua 7 giờ tối, bên ngoài khuôn viên Trạm xá tối om như mực, bác sĩ Nguyên vẫn còn miệt mài với chồng hồ sơ bệnh án, thỉnh thoảng, anh khẽ ngước mặt nhìn ra khung cửa, từng đợt gió thổi nhẹ mang theo chút mùi hương hoa rừng.
Xem thêm
Bông hoa của bản – Truyện ngắn Nguyễn Thị Thu Trang
Tiếng khóc thút thít của Mai vọng từ phía buồng lại, xóa tan sự tĩnh lặng của đêm. Páo ngồi bên bếp, nồi nước đang sôi ùng ục bốc khói, tay Páo cầm thanh củi cời những viên than hồng rực, ánh mắt vô định nhìn những ngọn lửa bập bùng cháy cũng như lòng Páo lúc này đang không yên. Páo muốn đi vào trong phòng Mai, nói với Mai rằng hãy đứng dậy và bỏ đi cùng anh. Hãy bỏ lại tất cả cuộc sống hiện tại để đến một nơi khác bắt đầu cuộc sống mới như đôi chim cu tự xây tổ mới cho mình, như đôi hoẵng chạy vào rừng sâu sống cuộc sống yên bình... Từ nhỏ Páo đã chứng kiến Mai khổ quá rồi, giờ nếu tiếp tục để Mai chịu khổ hơn nữa anh thấy mình càng vô dụng như khúc gỗ dưới sàn nhà, như cây lá han trong rừng.
Xem thêm
Vùng đất hứa -Truyện Đông Sơn Lữ Khách
Vùng đất hứa – giấc mơ của biết bao người ở một phương trời xa xôi. Nhưng để chạm tới giấc mơ ấy, họ phải đánh đổi bằng mồ hôi, nước mắt, thậm chí cả máu và sinh mạng. Câu chuyện này được viết để nhắc rằng: Hạnh phúc thật sự không nằm nơi đất khách, mà ở chính quê hương, nơi có tình thân và vòng tay chờ đợi.
Xem thêm
Kịch bản hoàn hảo – Truyện Miên Tình
Đây rồi, cung điện Potala hiện ra như một huyền thoại hóa đá, đứng sững trên đỉnh núi Hồng Sơn, giống như một bài thơ viết bằng gió, bằng tuyết và bằng máu của thời gian. Mái ngói đỏ sậm, tường trắng ngà, tầng tầng lớp lớp như những lớp ký ức quyện vào nhau không thể bóc tách. Cô bước chậm từng bậc thang lên, mỗi bước như dấn thêm vào một thế giới không dành cho người vội vã, từng phút giây đều như chờ đợi giống như cô. Trái tim đập chậm lại, chẳng phải vì độ cao, mà vì một cảm giác vô danh của sự u buồn thánh thiện.
Xem thêm
Như là giấc mơ - Truyện ngắn Huỳnh Ngọc Lan
Nguyên nhà giáo, nhà văn Huỳnh Ngọc Lan sinh năm 1952 quê quán ở Huế nhưng sinh ra và lớn lên ở Vinh, bởi ba chị đi tập kết gặp mẹ chị ở Nghệ An. Thời kỳ Đế quốc Mỹ ném bom khốc liệt bất kể ngày đêm từ Vĩnh Linh đến Quảng Bình rồi Hà Tĩnh và Nghệ An. Lúc này chị đang theo học Trường đại học Tổng hợp Hà Nội, chuyên ngành hóa. Thật đau thương khôn xiết, khi Mẹ và ba người em của chị chết trong một trận bom vùi giữa đêm khuya; sau ngày đất nước thống nhất, chị theo ba về ở Huế quê nội.
Xem thêm
Dưới bóng núi – Truyện ngắn Nguyễn Thị Thu Trang
Mùa mưa ở vùng biên như một lời thách thức của thiên nhiên. Những con đường mòn dẫn vào bản bỗng hóa thành dải bùn đặc quánh, trơn như mỡ. Mây sà xuống tận mặt người, núi rừng hùng vĩ, hoang dại, đẹp đến nghẹt thở nhưng cũng dữ dằn không kém. Con đường này Khương đã thuộc đến từng khúc cua, từng con dốc và anh biết chỉ cần lỡ tay là sẽ lao xuống vực sâu hun hút. Vượt qua những khó khăn ấy, bản Khe Nặm hiện ra như nốt nhạc bình yên giữa bản giao hưởng dữ dội của núi rừng.
Xem thêm
Bàn tay vịn - Truyện ngắn của Hội An
Truyện ngắn in ở số 153 tạp chí Văn nghệ TP. HCM
Xem thêm
Bố vợ - truyện cực ngắn của Lê Thanh Huệ
Nguồn: Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam số 40 tháng 9 năm 2025.
Xem thêm
Chuông chùa Chân Giáo – Truyện lịch sử Nguyễn Thị Việt Nga
Mùa đông năm ấy đến sớm. Mới cuối tháng mười âm lịch mà gió bấc đã rít lên từng đợt, khí lạnh xuyên da thịt. Gió quất nghiêng những ngọn cây bồ đề và gốc đại quanh chùa Chân Giáo. Không khí buốt giá và ảm đạm, sương đọng đầy trên cành khô, thấm cả vào đá, vào gạch, vào những pho tượng Phật im lặng như thời gian đã đông cứng lại, đóng khung vào những hình hài cụ thể.
Xem thêm
Giấc mơ hoa cúc vàng - Truyện ngắn của Tàn Tuyết
Tàn Tuyết tên thật là Đặng Tiểu Hoa, sinh năm 1953, là một nhà văn và phê bình văn học tiên phong của Trung Quốc. Những năm gần đây, Tàn Tuyết liên tục được đề cử trao giải Nobel văn học. Một số tác phẩm của bà đã được xuất bản ở Việt Nam như: Hoàng Nê phố, Bảng lảng trời xanh, Đào nguyên ngoài cõi thế, Những chuyện tình thế kỉ mới, Phố Ngũ Hương…
Xem thêm
Hoàng hôn trên bờ sông Main - Truyện ngắn của Trần Thủy
Tôi gặp em vào buổi chiều hôm ấy. Khi ánh mặt trời thoắt vàng như mật choàng ngập trên từng ngôi nhà rồi bất chợt lóng lánh màu hổ phách, đổ sang sắc rượu chát thành một vệt dài trầm mặc phủ kín đôi bờ sông Main.
Xem thêm
Mái tranh nghèo của mẹ - Truyện ngắn Đặng Chương Ngạn
Truyện ngắn được Giải Nhì (không có giải nhất) Giải thưởng Quỹ nhà văn Lê Lựu 2018-2020
Xem thêm
Bay trong gió núi - Truyện ngắn Vừ Thị Mai Hương
Tôi nằm đây nghe tiếng lục lạc kêu. Thứ âm thanh đinh đinh đang đang mỗi buổi chiều người ta lùa đàn bò đi qua khiến cho linh hồn tôi cảm thấy thật rộn ràng, vui tươi và khoan khoái lạ kỳ. Cái cảm giác này trước đây chưa bao giờ tôi có được. Giờ thì, tôi đã cảm nhận thấy thật rõ ràng thứ âm thanh đó, cùng với hương vị nồng nồng âm ấm của đất, mùi chan chát mằn mặn của đá, mùi thơm thoang thoảng của cỏ voi, mùi ngòn ngọt chua chua của những bông hoa tam giác mạch ai đó làm vương hạt trên nấm mộ tôi.
Xem thêm
Người phụ nữ nhỏ nhất thế giới - Truyện ngắn của Clarice Lispector
Trong tận vùng sâu thẳm của châu Phi xích đạo, nhà thám hiểm người Pháp Marcel Pretre, một thợ săn và kẻ sành đời, đã bắt gặp một bộ tộc Pygmy nhỏ bé đến đáng ngạc nhiên.
Xem thêm
Chiếc bọc nhung - Truyện ngắn Võ Đào Phương Trâm
Đốp! Con heo đất vỡ toang, mớ tiền nằm xen lẫn những mảnh vỡ, lăn lóc trên nền nhà gạch tàu cũ kỹ, Khiêm nhanh tay mở mấy tờ giấy bạc, bung ra cho thẳng thóm. Những tờ giấy bạc nhăn nhúm, phai màu vì nhuốm mồ hôi và nằm xộc xệch trong cái túi quần khi Khiêm nhét vội.
Xem thêm