TIN TỨC

Vết sẹo | Dụ Nguyên

Người đăng : nguyenhung
Ngày đăng: 2022-05-16 08:00:00
mail facebook google pos stwis
2859 lượt xem

CUỘC THI TRUYỆN NGẮN HAY 2022

DỤ NGUYÊN

Đứng lại! – Chị bất thần giật giọng. Cú giật ấy có hiệu quả kì lạ. Bàn chân tôi tự động rụt lại trước khi tôi kịp nhận biết chị đang nói gì.

Và tôi cũng chưa kịp đặt câu hỏi trước khi chị khàn khàn nói với tôi:

- Đó là một ngôi mộ.

Đúng là có một vỉa đất hơi nhô lên. Không xây gạch, không lập bia. Trước mặt tôi, nhưng mà sau lưng chị. Tôi không thắc mắc tại sao chị biết tôi sắp bước qua một ngôi mộ. Dù sao chị cũng biết mảnh đất này hơn tôi và hơn bất cứ ai. Mảnh đất của những người sống và những người chết.

- Sao còn đứng đó? – Chị lại quay người về phía tôi, hỏi.

- Không biết người đó là ai nhỉ… – Tôi ngập ngừng – Người em suýt bước qua ấy…

- Không biết – Chị đáp. Rồi bồi thêm – Ai từng biết thì cũng chết cả rồi.

-…

- Cô đừng nhìn vào lưng tôi. Nhìn vào chân ấy. Tôi bước ở đâu thì cô bước ở đấy. Đừng có bước lung tung.

Nói rồi, chị lại đi. Gằm mặt. Tôi nhìn gót chân chị thô nứt trong đôi dép bợt màu, dẫm chắc chắn trên con đường đá dốc mòn nhẵn cỏ, từng bước dài ngắn khác nhau. Bàn chân tôi nguệch ngoạc tìm đến những dấu ấy. Lần đầu tiên tôi thấy xấu hổ vì bàn chân nhỏ nhắn và trắng trẻo như chưa từng bám trên mặt đất của mình, mà mẹ tôi vẫn thường đùa “giống của các khuê nữ ở Trung Quốc thời xưa”.

Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác đang vô tình xúc phạm đến những người đã khuất. Nhưng tôi không thể nhìn thấy sự xúc phạm ấy, nên không sao xóa được.

Mặt trời rũ dài cái bóng của mình sau những tàng cây bụi. Một con chim đột ngột dứt tiếng hót, đang ngơ ngác với sự lặng im của chính nó.

Buổi sáng, nhìn từ xa, tôi thấy ngọn đồi này như được phủ bởi tầng tầng lớp lớp những ngọn bạch dương lung linh nhũ nắng. Đến khi vào đến đây tôi mới hiểu tại sao họ gọi nơi này là Đồi Xám. Như những con người đã nằm xuống tại đây, màu xám ấy không có bóng hình, dẫu là một cái bóng tờ mờ của một mảnh hương khói. Hơn một nửa những ngôi mộ dưới chân đồi là mộ hoang. Đến hương khói, khi cuối cùng được thắp lên, cũng đã trở thành một cái gì đó quá xa lạ.

Nếu phải vẽ vùng mộ địa này, tôi sẽ dùng màu xám trước tiên. Một lớp mỏng thôi, nhưng khiến cho tất cả những màu khác đều chỉ có thể hiện hữu bằng cái bóng phản chiếu của mình trên đó. Hãy nhìn cái địa hình mấp mô một cách kì dị do phải oằn đỡ quá nhiều những thửa mộ chồng chéo và vặn vẹo lên nhau, tựa hồ như đang bám víu vào những nỗi đau lúc còn sống này.

Màu xám ngự trị ở đó. Hãy nhìn những phiến đá nơi rêu mốc tràn lên những vết lở lói vong niên và những cái cây khốn khổ xác xơ vừa không được săn sóc từ lâu, vừa chẳng được buông tha để sống đời tự nhiên bởi chính những bàn tay đã vun trồng chúng từ thời quá vãng. Màu ấy buồn hơn màu của khói nhang. Đó là màu của hoang phế và ruồng bỏ. Màu ấy càng buồn hơn dưới những bóng nắng trần trụi này – chẳng thà vào ban đêm, nó vẫn có thể tự an ủi mình bằng những hoang ảo u linh.


Nắng – tranh khắc gỗ – Ngô Thái Hiệp.

- Sao ông lại nằm ở chỗ này chị nhỉ? – Tôi bỗng bâng quơ hỏi.

- Ông muốn thế – Chị đáp cộc lốc. Nhưng đi được vài bước, như chưa nguôi được điều gì, chị tiếp – Mẹ của ông, tức là bà cố của chúng ta, được chôn cất ở đây khi ông còn nhỏ. Ông nói tuổi thơ ông đã nằm lại ở đây. Ông muốn đoàn tụ với nó.

- Thế thì chút nữa mình thăm mộ bà cố luôn đúng không?

- Đương nhiên rồi.

Tôi nhận thấy giọng của chị đã ấm và có sinh khí dần lên. Dường như tôi vừa chạm vào một sợi dây đàn thiêng liêng trong tâm tưởng chị.

- Cô có còn nhớ ông không? – Quả nhiên, chị lên tiếng, đầu vẫn chúi về phía trước.

- Thật sự thì… Em không còn nhớ rõ mặt ông. Chị cũng biết em xa quê lâu rồi. Nhưng có một chuyện em nhớ rất rõ. Em nhớ ông từng cõng em lên một đỉnh đồi. Nắng hôm đó rất rực rỡ. Nó rực rỡ tới mức em cảm thấy giả sử có chết ngay lúc ấy cũng không hề gì cả.

Tôi dừng lại trong giây lát. Hình như ông đã khóc. Và tôi nữa. Hình như tôi đã khóc.

- Em không nhớ ngọn đồi ấy là ngọn đồi nào…

- Không biết có phải ngọn đồi này không nhỉ? – Chị nhìn lên. Những tán cây đã che lấp đỉnh đồi đầy nắng.

Đường có vẻ dốc và lồi lõm hơn. Đất đá như bị một bàn tay trẻ con xé rách và vò nham nhở.

- Hình như hôm ông mất, tôi nhớ cô cũng có về để nhìn mặt ông lần cuối…

- Em có về. Nhưng không kịp nhìn mặt ông lần cuối. Em chỉ nhìn thấy mặt của một người chết. Người đã cõng em lên đỉnh đồi hôm ấy không phải là một người chết.

Quả thật là như vậy! Tôi đã không tìm được trên khuôn mặt ấy những đường nét khả dĩ chắp lại được người ông trong kí ức tôi, người mà trong thế giới nhỏ bé của tâm hồn tôi thuở xưa, là người đàn ông đẹp đẽ và hiền lành nhất trên đời.

- Tiếc thật!

- Sao vậy ạ?

- Tự nhiên tôi thấy cô và ông rất hợp nhau. Hèn gì khi bị bệnh ông vẫn nhắc đến cô. Cứ như cô chưa từng ra đi, chưa từng lớn lên…

- Em cũng nghe nói cuối đời ông có hơi đãng trí…

Chị im bặt, bước chân vẫn thoăn thoắt, nhưng tôi lại có cảm giác mái đầu chị đang ngưng đọng một điều gì đó.

- Không hẳn là đãng trí đâu.

- Vâng ạ?

- Ông vẫn nhớ. Nhớ rất nhiều thứ…

Dường như quá khó khăn để bắt đầu. Chị như người đã câm điếc từ rất lâu, nay chập chững tìm lại được tiếng nói.

- Cô nói cô không nhớ được mặt ông. Chắc cô cũng không nhớ trên người ông có nhiều vết sẹo…

Sẹo. Từ này rơi xuống kí ức long lanh nắng của tôi như một cơn mưa đá.

- Em chưa từng biết gì về chúng – Tôi thốt lên.

Chị hơi lúng túng.

- Cô không biết là phải. Ông xưa nay vẫn ăn mặc kín đáo. Chỉ khi biết là kí ức mình đang xẹp dần xuống như một cái bong bóng để lâu ngày. Một đôi lúc, ông còn quên béng mất cả tên tôi, ông mới cho tôi xem những vết sẹo và kể tôi nghe về chúng. Tất cả.

Chị bỗng dừng bước hẳn lại – lần đầu tiên trong suốt chuyến đi. Và khi tôi đến bên cạnh, chị vén tay áo lên và cầm tay tôi đặt vào bắp tay chị, chỗ gần bả vai. Tôi thấy chỗ ấy khô mồ hôi, nhưng rất nóng. Có lẽ một phần vì đi bộ lâu dưới trời nắng, một phần vì cơn xúc động nào đấy, lẳng lặng, mơ hồ.

- Ở đây có một vết sẹo lồi rất bóng, hình tam giác – Chị nói những lời như lôi thẳng ra từ kí ức – Ông kể rằng lúc còn trẻ, lần đầu tiên theo anh

chị thả diều, ông đã nhìn mãi lên cánh diều.

Chạy mãi. Chạy mãi. Sao mà trời xanh đến thế. Ông cũng nói như vậy, giả sử có chết lúc ấy ngay thì cũng mãn nguyện. Không hề gì cả. Nhưng rồi ngay sau đó ông đã sẩy chân ngã xuống ruộng và bị thương ở đây. Khi thả diều lại, ông bao giờ cũng để ý mặt đất hơn bầu trời. Thế là không bao giờ, không bao giờ ông còn chạm vào cánh diều lần nữa…

Chị ngồi xuống một phiến đá của một ngôi mộ bên cạnh và xoa xoa bắp chân mình, chỗ trên mắt cá một chút. Một khoảnh khắc dịu dàng.

- Còn đây là vết sẹo mà chị lúc nào cũng muốn được chạm vào. Nó bình yên lạ. Ông nói đã có nó khi đang ẵm theo cha của chị và mẹ của em trên đường chạy giặc. Đang chạy giặc mà chân bị thương, nhưng rồi ông và con ông vẫn sống. Em có hiểu sống là thế nào không? Mỗi khi nhắc tới nó, ông cứ trầm trồ mãi: “Thật kì diệu! Thật kì diệu!”…

Chị nhìn tôi, ngỡ ngàng.

- Chị chưa bao giờ thực sự nghĩ là ông đã chết. Vậy mà chị cứ dẫn mọi người tới mộ của ông và cố gắng kể mãi những câu chuyện về ông cứ như ông đã là người chết rồi.

Tôi ngồi xuống bên cạnh chị.

- Em biết không, mỗi vết sẹo có một câu chuyện riêng. Đánh nhau, nghịch dại, lọt hầm lọt hố… Có đủ. Chị thuộc lòng những câu chuyện ấy. Đôi khi nhắc vài tên người, gợi lại vài chuyện cũ với ông, ông cứ ơ hờ không quen. Nhưng mỗi khi chỉ vào từng vết sẹo trên chính cơ thể ông và tỉ mẩn kể đúng theo cái cách mà ông vẫn hay kể về chúng, đôi mắt ông lại sáng rực lên và chị thấy ông thật hạnh phúc. Không, không phải hạnh phúc. Là thanh thản. Giống như cách em và ông nói ấy: có chết cũng được. Có chết cũng không sao cả. Thì ra nỗi đau và những gì đáng xấu hổ cũng có thể trở thành một cái gì thiêng liêng lắm, mà chị không thể hiểu nổi.

Chị nhìn tôi.

- Nhưng em hiểu mà, đúng không?

Chị không nhìn tôi.

Tôi mỉm cười, lắc đầu.

- Thì ra là thế! – Một lúc lâu sau, chị cũng cười. Tôi ngỡ mình nhầm khi nhìn thấy trên nụ cười này, cái mà – như cách chị đã nói – sự thanh thản của ông tôi.

Chị vươn vai đứng dậy với một sức sống khác.

- Còn một chút nữa là tới chỗ ông chúng ta rồi.

- Vâng – Tôi cũng đứng lên. Nhưng không đi theo chị ngay. Chúng tôi đang ở một triền dốc cao, nhìn từ đây có thể bao quát được cả khu mộ địa. Nhưng tôi không tìm thấy ngôi mộ hoang mà khi nãy suýt nữa tôi đã bước qua. Tất cả thửa đất dọc ngang ấy giờ đây trông như những vết sẹo chi chít ghì trong lòng đất.

Mộ ông tôi ở kia, dưới một tán nắng màu xanh.

Nguồn: Tạp Chí Văn Nghệ TP.HCM số 20.

Bài viết liên quan

Xem thêm
Lứa đôi - Truyện ngắn Lê Thanh Huệ
Truyện ngắn của Lê Thanh Huệ
Xem thêm
“Bến nước” cơ quan | Truyện ngắn Lại Văn Long
Tôi đang đứng trước gương trong nhà tắm rộng rãi, ốp đá Italia cầu kỳ với la bô, bồn cầu, bồn tắm nhập từ Nhật Bản có bộ điều khiển điện tử và máy nghe nhạc cực chuẩn, để tự vấn.
Xem thêm
Đòi nợ - Truyện ngắn Kim Uyên
Phàm ngồi kiểm đi kiểm lại mấy lượt vẫn thấy thiếu tiền. Ngày hôm nay gã bán hết ba mươi ba con vịt nướng, mười bảy con vịt luộc, hai thúng bún, hai kí măng khô cùng nhiều đồ gia vị. Hết hàng là có lãi, vậy mà không một đồng lời, thậm chí còn hụt vốn.
Xem thêm
Chạy - Truyện ngắn Ngô Thị Thu An
“Chạy đi đâu đó một thời gian đi”. Anh bạn thân là bác sĩ khuyên tôi. “Em cần có thời gian để hồi phục nhiều thứ. Cuộc sống bào mòn em quá mức. Không ai có thể giúp em tốt hơn chính em”. Chạy đi đâu? Chạy như thế nào? Trong sự mệt mỏi và ngừng trệ của cả thể xác và tinh thần, những lời khuyên cứ trượt qua tôi, lùng nhùng như trong một mớ sương mù dày đặc vào một buổi sáng lập đông.
Xem thêm
Đêm của âm nhạc
Trích tiểu thuyết “My Antonia” của Willa CatherWilla Sibert Cather (1873 – 1947) là một nhà văn người Mĩ nổi tiếng rộng rãi với những tiểu thuyết viết về vùng biên giới cao nguyên rộng lớn ở miền trung Bắc Mĩ. Bà được coi là một trong những người chép sử biên niên tài năng nhất về cuộc sống của những người tiên phong khai hoang của thế kỉ 20. Tác phẩm hay nhất của bà là My Ántonia (1918). Nguồn: online-literature.com
Xem thêm
Lỗ thủng nhân cách
“Con vua không biết làm vua/ Con sãi ở chùa hỗn chúa lấn ngôi”
Xem thêm
Nhạt - Truyện ngắn Phan Duy
Một xã hội ê chề hiện ra sờ sờ trước mặt như một thằng câm khát khao được nói dù biết chắc là không thể, biết bao cay tủi bổ vào cuộc đời này một cách vô cảm. Thật ra, bản thân nó cũng từng tự lọc mình ra khỏi cái nhiễu nhương sậm màu bi đát.
Xem thêm
Rừng chưa yên tĩnh – Truyện ngắn Trần Quang Lộc
Phong cảnh rừng núi yên bình thoáng đãng như ăn sâu vào máu huyết người dân tộc rồi. Đi đâu, ở đâu, làm chức vụ gì, cuối cùng cũng quay về với núi rừng, sống với núi rừng, chết với núi rừng. Xa núi rừng một buổi cứ thấy nhớ!
Xem thêm
Đưa con về quê
Truyện ngắn của LÊ THANH HUỆ
Xem thêm
Chàng hoàng tử và cánh buồm nâu
Truyện ngắn của Đặng Đình Cung
Xem thêm
Con mèo đốm đen – Truyện ngắn Khuê Việt Trường
Chị gặp nó vào một buổi sáng, đêm hôm qua thành phố có cơn bão rớt, mưa suốt đêm, gió cứ gào qua phố làm chị không ngủ được.
Xem thêm
Hương Bánh Lọt Ngọt - Truyện ngắn Thúy Dung
Cho đến khi gần đất xa trời, ông Tám vẫn nhớ như in cái mùi của món bánh lọt ngọt. Màu xanh của lá dứa, màu nâu của đường mía, màu trắng của nước cốt dừa, khi ăn, nó ngọt thanh, hơi béo, trơn tuột vào đầu lưỡi, dai dai, nhai sơ sơ, nuốt một cái, ngon gì đâu. Đặc biệt là hoàn cảnh ông thưởng thức món ăn lúc đó, một kỷ niệm sâu dậm không bao giờ phai.
Xem thêm
Cha và con – Truyện ngắn của Kim Uyên
 Lão không muốn kéo dài sự cô đơn trong ngôi nhà của mình nữa. Nhưng quyết định rời khỏi căn nhà thân yêu quả là quá khó khăn. Vợ lão chết đã mấy năm nay, vài người hàng xóm khuất xa, bạn bè nhạt nhòa tin tức – lão chỉ một mình!
Xem thêm
Đêm nay anh ở đâu? | Truyện ngắn của Hoài Hương
Tác phẩm đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh
Xem thêm
Đồng trăng – Truyện ngắn của T.Diên Lâm
Mặt trời nhả màu đỏ quạch lên mảnh đá đầu làng, tỏa màu huyết dụ, gã đưa tay nâng điếu tẩu cũ mèm, bám đầy những cợn bã thuốc lâu ngày không cọ rửa, làn khói vẩn đục cuộn trọn quanh mặt gã rồi tản lạc mờ dần, ánh mắt gã nhìn xa xăm, hiện qua làn khỏi mỏng, những mảng da sần sùi, thô nhám chi chít rổ, hằn một vết sẹo dài trông nặng đến khó nhìn.
Xem thêm
Con đò lặng lẽ - Truyện ngắn Lê Thị Việt Hà
Bao giờ cơn gió trở về, mùa mưa nặng hạt, những dòng mương ăm ắp phù sa, cho dòng sông thấp thoáng bóng con đò…
Xem thêm
Cá sấu báo thù – Truyện ngắn của Hồng Chiến
 Những cây gỗ hương cao lừng lững, đứng thành hàng như được xếp vào ô bàn cờ, trải dài trước mắt gần như vô tận. Ngửa mặt nhìn lên không thấy gì ngoài lá và cành cây. Dưới mặt đất chỉ có một con đường mòn dày đặc dấu chân trâu rừng đi giữa các hàng cây.
Xem thêm
Đứa con không về | Truyện ngắn của Bích Ngân
Người sung sướng nhất hẳn là nội tôi. Thoạt đầu bà không tin người đàn ông cao lớn, để ria, mang kính cận đang ôm chầm lấy bà lại chính là thằng Sang sún, người tròn như củ khoai đã rời bà lên tàu ra Bắc khi vừa lên tám.
Xem thêm
Cánh hoa mai | Truyện ngắn của Đặng Đình Cung
Một truyện ngắn thấm đẫm nhân văn về đề tài 30-4 và Thống nhất đất nước.
Xem thêm
Ký ức chiến tranh - Truyện ngắn Trần Thế Tuyển
Thế là lại lỡ một lần nữa. Cả tuần nay, Giang không ra sân được. Giang vào phòng thay đồ rồi vội bấm thang máy xuống phòng cấp cứu.
Xem thêm